Thục phi trầm giọng: "Ngươi lặng lẽ tìm Linh Nhi cho bổn cung, bổn cung muốn xem xem tiểu nha đầu như ả có thể trốn đâu trong cung, ngoài ra nếu có ai hỏi đã xảy ra chuyện gì, cứ nói Linh Nhi trộm đồ của bổn cung, cô cô quản sự trong cung của bổn cung đi điều tra lại bị Linh Nhi giết, còn về nguyên nhân nàng ấy chết..."
Bị cắn độc cắn chết?
Cái chết càng kỳ quặc càng không thể để người ngoài biết.
Linh Nhi kia biết sử dụng cổ trùng, rắn độc đó chỉ sợ cũng nghe lời nàng ta.
Thục phi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Chôn nàng ấy đi, xử lý nhanh gọn, càng nhanh càng tốt, nhớ đấy, không được để ai phát hiện!"
Ma ma chưởng sự hành lễ: "Vâng, nương nương, nô tỳ lập tức đi xử lý chuyện này."
Thục phi phất tay, ma ma chưởng sự lui xuống. Bầu không khí trong phòng vẫn nặng nề, cung nữ vẫn chưa hoàn hồn từ tin cô cô đã chết, Thục phi tuy đã chấp nhận sự thật nhưng lòng vẫn rất sợ hãi, thậm chí còn lo lắng hơn tối qua.
Bà ta không ngốc, khẳng định là tối qua bà ta sai thị nữ đi diệt trừ Linh Nhi, Linh Nhi gọi rắn độc tới, điều này chứng minh Linh Nhi đã biết bà ta muốn giết nàng! Nếu nàng không cam lòng, nói ra bí mật này, nếu nàng tới tìm Dung phi, vậy...
Càng nghĩ Thục phi càng hoảng loạn, giãy giụa muốn xuống giường.
"Nương nương, người đừng nhúc nhích, vết thương của người..." Cung nữ lo lắng, "Nương nương có chuyện gì cứ phân phó bọn nô tỳ đi làm là được?"
Phân phó nô tỳ đi làm? Có vài chuyện họ có thể làm được à? Thậm chí là chính bà ta...
Toàn thân Thục phi mềm nhũn ngã xuống giường, đầu óc trống rỗng.
Hiện tại bà ta có thể làm gì đây?
Bà ta không biết tung tích của Linh Nhi, mọi việc đều đã không thể ngăn cản, mà lúc này mà ta chỉ mong Linh Nhi không bán đứng mình!
...
Ma ma chưởng sự Hoán Y Cục vội vàng rời khỏi Thừa Huy Điện, sắc mặt hoảng loạn ấy như đã xảy ra chuyện lớn gì.
Phụ tử Hạ Hầu Ngự Thiển quỳ gối bên ngoài chú ý tới, đợi ma ma chưởng sự đi rồi, Hạ Hầu Ngự Thiển lập tức đứng dậy đến cạnh cung nhân giữ cửa, đưa một thỏi bạc, thấp giọng hỏi: "Ngươi có biết bà ta vào trong tìm Hoàng Thượng làm gì không?"
Cung nhân kia ước lượng bạc trong tay, trầm giọng: "Ai nói là tới tìm Hoàng Thượng? Tối qua vì để Thục phi nương nương nghỉ ngơi Hoàng Thượng đã qua Ngự Thư Phòng, chắc là các ngươi không biết rồi. Các ngươi đó, quỳ sai chỗ rồi, muốn quỳ muốn cầu xin gì thì tới Ngự Thư Phòng đi, trong Thừa Huy Điện chỉ có Thục phi nương nương."
Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, ma ma kia tới tìm Thục phi sao?
Nghĩ tới chuyện tối qua, gã lập tức chạy theo hướng ma ma vừa rời khỏi.
Tới Hoán Y Cục, vừa đến cửa, Hạ Hầu Ngự Thiển liền thấy lão ma ma vừa rồi chỉ huy mấy thái giám nâng một thứ ra ngoài. Đợi họ đi rồi, gã mới vào trong.
"Ngươi thấy chưa? Chết thảm thật! Nhưng thị nữ cô cô hầu hạ Thục phi sao lại chết trong Hoán Y Cục của chúng ta?"
"Ngươi không nghe nói à? Chưởng sự cô cô mới nói là vì Linh Nhi trộm đồ của Vĩnh An Cung, thị nữ cô cô kia tới bắt trộm nhưng không ngờ lại bị Linh Nhi giết hại."
"Nhưng Linh Nhi không giống kẻ hung ác, sao có thể trộm cắp, còn giết thị nữ của Thục phi nữa!"
"Nhìn bề ngoài thì biết à? Khi nãy ta vô tình nhìn thấy thi thể thị nữ cô cô kia màu đen, là do rắn độc cắn chết, trên người còn có rất nhiều vết thương, đúng là..."
Nói tới đây, nhớ lại cảnh tượng đáng sợ, mấy cung nữ không dám bàn luận tiếp.
Chờ cung nữ giải tán, Hạ Hầu Ngự Thiển mới bước ra, lặng lẽ vào căn phòng kia. Ngửi thấy mùi hương trong phòng, gã ngẩn ra, lập tức xác định.
Không sai, vu sư Nam Cảnh dùng mùi hương này để khống chế rắn độc, nó và mùi máu trong phòng càng làm gã chắc chắn nữ tử tên Linh Nhi kia dùng máu tươi dẫn dụ.
Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, rất nhiều thứ trong đầu Hạ Hầu Ngự Thiển đều trở nên rõ ràng.
"Linh Nhi?" Hạ Hầu Ngự Thiển híp mắt.
Nếu gã đoán không sai, Linh Nhi kia chính là kẻ thao tác cổ trùng! Nếu muốn giải trừ oan khuất cho tỷ tỷ, chỉ có thể tìm ra Linh Nhi.
Nhưng Linh Nhi ở đâu?
Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn một vòng, sau đó mới rời đi. Dù Linh Nhi ở đâu, dù gã phải lục tung khắp hoàng cung này, thậm chí là cả kinh thành cũng phải tìm được nữ tử tên Linh Nhi kia!
...
Ở Bắc Vương phủ, tin Hạ Hầu Âm mất con và thị nữ của Thục phi đã chết cùng truyền tới tai An Cửu. Hạ Hầu Âm không giữ nổi hài tử vốn nằm trong dự đoán của nàng, nhưng thị nữ hầu hạ Thục phi chết...
"Thị nữ kia chết rồi, vậy cung nữ tên Linh Nhi đâu?" An Cửu hỏi.
Nam Minh mang tin tức về ngẩn ra: "Linh Nhi? Hình như hung thủ giết người tên Linh Nhi, nghe nói Linh Nhi trộm đồ của Vĩnh An Cung, Thục phi nương nương cũng đang tìm cung nữ tên Linh Nhi đó có điều không hề khua chiêng gióng trống, đúng là kỳ lạ."
"Kỳ lạ? Kỳ lạ gì? Đây là chuyện hết sức đơn giản không phải à?"
Vốn dĩ là Thục phi muốn giết Linh Nhi diệt khẩu, không ngờ cuối cùng lại là thị nữ của bà ta chết không phải à?
Vậy Linh Nhi đâu? Bỏ trốn rồi?
"A, chuyện này hình như càng ngày càng thú vị." An Cửu khẽ cười.
Thục phi chắc chắn đang vội tìm ra Linh Nhi, nhưng Linh Nhi nếu đã chạy thoát rồi, đối mặt với Thục phi muốn giết mình diệt khẩu liệu có đánh trả không?
Tốt nhất là nàng ta nên đánh trả, đầu quân cho Hạ Hầu Âm, vạch trần âm mưu của Thục phi.
Như thế phải xem Hạ Hầu Âm may mắn hay Thục phi làm việc mau lẹ!
Hiện tại, nàng có thể đoán được hậu cung đang căng thẳng thế nào.
Nhưng nghĩ tới việc chính, ánh mắt An cửu đột nhiên trầm xuống, nàng nhìn Nam Minh, hỏi: "Người tối qua mang về đâu?"
Nam Minh ngầm hiểu: "Đang nhốt ở vương phủ."
"Cũng nên đi gặp nàng ta rồi!" An Cửu đứng dậy, "Dẫn ta đi!"
"Vâng." Nam Minh lĩnh mệnh.
Nam minh dẫn An Cửu tới một chỗ của vương phủ. Đây là một viện yên ắng nhưng ngoài cửa cứ ba bước lại có một gia đinh canh gác, dường như đang trông chừng đồ quan trọng.
Nam Minh ở lại ngoài sân, một mình An Cửu vào phòng, bên trong có một lồng sắt cao lên nóc nhà. Bên trong, một nữ tử bị khóa chặt, tuy xiêm y sạch sẽ nhưng sắc mặt có hơi tiều tụy.
Nghe tiếng cửa mở, người nọ bừng tỉnh ngước mắt, thấy là An Cửu, cung mày hơi nhíu lại.
"Thượng Quan trắc phi ở đây đã quen chưa?" An Cửu cười hỏi.
Thượng Quan Liên hừ lạnh: "An Cửu, ta đã là tù nhân của ngươi, nào dám hi vọng có chỗ ở đàng hoàng?"
"Ngươi nói thế sai rồi, Thượng Quan trắc phi thông minh, An Cửu ta rất bội phục, nếu Thượng Quan trắc phi không thích nơi này, An Cửu lập tức đổi sang phòng khác, trắc phi nào phải tù nhân của ta chứ?"
"E là chỗ mới còn không bằng căn phòng này!" Thượng Quan Liên quan sát An Cửu. Nàng trước đây yếu đuối dễ bắt nạt, ai có thể ngờ sau khi thay đổi tính tình nàng lại có nhiều thủ đoạn như vậy, "An Cửu vương phi hình như rất có hứng thú với ta, nhưng ta nghĩ mãi không biết ta đã chọc ngươi chỗ nào!"
Nếu chỉ vì việc Bách Lý Khiên mưu loạn thì không hợp lý lắm.
Thứ nhất Bách Lý Khiên đã chết, An Cửu không nhất thiết phải truy cứu nàng ta tới cùng. Thứ hai nếu thật sự vì Bách Lý Khiên, hiện giờ nàng ta nên ở trong thiên lao chứ không phải Bắc Vương phủ.
Cách lồng sắt An Cửu nhìn Thượng Quan Liên, trầm giọng: "Thượng Quan trắc phi là người thông minh, ta đây hiếu kỳ tại sao người như ngươi lại cam tâm bán mạng cho ai đó!"
Thượng Quan Liên giật mình, ý của An Cửu là... Nàng ta khẽ cười: "Bán mạng? Ta mà bán mạng cho ai, mạng này là của ta, ai có thể khống chế?"
"Ta đây muốn biết mục đích Thượng Quan trắc phi ngủ đông bên cạnh thái tử lâu như vậy là gì!"
"Vinh hoa phú quý!"
"Vậy sao? Vinh hoa phú quý? Vậy tại sao Thượng Quan trắc phi lại gài bẫy tiễn thái tử lên đoạn đầu đài?"
"Việc này không dễ hiểu à? Bách Lý Khiên là tên phế vật, vì một nữ nhân mà không màng đại cục, tự đánh mất thân phận thái tử, cuối cùng lưu lạc đến dáng vẻ kia. Ngươi nói xem, nếu là ta, ngươi còn đi theo một người như vậy không? Còn cái bẫy mà ngươi nói ta không biết, ta chỉ là một nữ nhân, ta hi vọng thái tử mưu loạn sớm ngài đoạt được đế vị, như thế vinh hoa phú quý sẽ quay lại, nhưng ai ngờ kết quả lại vậy. Bách Lý Khiên chết hoàn toàn không liên quan tới ta, nhưng An Cửu vương phi ngươi... Nếu không phải ngươi và Bắc Sách, Bách Lý Khiên sao lại mưu loạn thất bại? Nói đến cùng Bách Lý Khiên là do phu thê các ngươi đưa lên đoạn đầu đài, sao đến miệng của ngươi lại biến thành lỗi của ta?"
"Vậy tại sao ngươi lại mật báo cho ta? Bách Lý Khiên đúng là đáng thương, thế mà không biết người ngủ với mình là một con rắn độc. Còn nhớ ngày ấy ở pháp trường không? Trước khi chết gã cũng không biết rốt cuộc là ai đã giết mình! Thượng Quan trắc phi, ngươi quả thật tàn nhẫn độc ác, nếu không có mục đích đặc biệt, một nữ nhân sao có thể nhẫn tâm với trượng phu của mình như vậy?"
"Trượng phu? Trong mắt Bách Lý Khiên chưa từng có thê tử như ta!"
"Thượng Quan trắc phi, nói đi, kẻ đứng sau ngươi là ai?"
Thượng Quan Liên run rẩy: "Người đứng sau gì? Ngươi truy cứu ta tới cùng là vì một nguyên nhân không có thật này hả?"
"Không có thật?"
Nàng ta còn muốn giảo biện?
An Cửu đi đến cạnh một cái ghế, mặt tựa của ghế được điêu khắc đồ án vô cùng phức tạp. Nàng vỗ về đồ án trên đó, khẽ cười: "Ngươi có biết để chế tạo ghế dựa này, thợ thủ công đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không?"
Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Thượng Quan Liên ngây ra, nghi hoặc nhìn An Cửu.
Ghế dựa? Ghế dựa này có manh mối gì?
"Mỗi đồ án trên ghế dựa này đều có ý nghĩa, ví dụ như đôi mắt của con rồng này..." An Cửu khẽ vuốt ve đầu rồng, thời điểm tới đôi mắt, tay đột nhiên dừng lại, "Nơi này từng là nhà tù của Bắc Vương phủ, nếu ta nhấn cái đầu rồng này, ngươi nói xem căn phòng sẽ có thay đổi gì?"
"Ta đoán chắc không phải chuyện tốt đẹp gì. An Cửu vương phi muốn tra tấn ta sao? A, cho dù tra tấn thì cũng vô dụng, cái mạng này là của ta, ta trước giờ chưa từng bán mạng cho ai cả, càng đừng nói tới việc sau lưng ta có ai!" Thượng Quan Liên khẳng định.
An Cửu tỏ vẻ không vui. Thượng Quan Liên này, chết đến nơi còn cứng miệng! Nàng phải xem xem ý chí của Thượng Quan Liên có bằng miệng của nàng ta không!
Tay vỗ về đầu rồng ấn xuống đôi mắt, căn phòng bỗng có tiếng động, trong lồng sắt, sàn nhà mở ra, Thượng Quan Liên không kịp đề phòng, cả người rơi xuống.
Bùm một tiếng, bên dưới là một hồ nước đá.
"A!" Cảm giác lạnh thấu xương làm Thượng Quan Liên run rẩy, nếu không phải trong chớp nhoáng vừa rồi bắt được ván gỗ, e rằng nàng ta đã rơi xuống càng sâu hơn. Thượng Quan Liên theo bản năng dò xét dưới chân, nước bên dưới sâu không thấy đáy, không chỉ vậy, nó còn lưu động dường như muốn cuốn trôi nàng ta đi.
Cho dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Thượng Quan Liên vẫn sợ hãi.
Hiện tại tay nàng ta đang bị trói trong xích sắt, nhưng nếu bị dòng nước cuốn đi, nàng ta chỉ có con đường chết đuối!
Nỗ lực bắt lấy ván gỗ, Thượng Quan Liên ngước mắt nhìn An Cửu, nghiến răng: "An Cửu, đây là thủ đoạn của ngươi hả?"
"Thủ đoạn của ta? Thượng Quan trắc phi, ngươi sai rồi, đây chỉ là một cơ quan mà thôi, thủ đoạn của ta ngươi còn chưa nếm thử, có điều ta phải khuyên ngươi một câu, nếu ta là ngươi, ta sẽ nói cho đối phương nghe điều đối phương muốn biết. Cái gì là trung thành như một chứ, đứng trước sinh mệnh thì chẳng có gì đáng nhắc đến." An Cửu ngồi xổm xuống nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới, tươi cười, "Thượng Quan trắc phi, mạng ngươi tốt như vậy nếu bị nước cuốn trôi thì thật tổn thất, bên dưới có rất nhiều mạch nước ngầm, tự ngươi suy nghĩ lại đi!"
Thượng Quan Liên trừng mắt: "Ta đã nói sau lưng ta không có ai cả!"
"Không có à? Thế Tễ Nguyệt Các..."
Nghe đến ba chữ Tễ Nguyệt Các, sắc mặt Thượng Quan Liên thoáng buông lỏng.
An Cửu dừng một chút, tiếp tục: "Tễ Nguyệt Các là chủ tử của ngươi đúng không? Việc kinh doanh của ngươi chỉ là ngụy trang mà thôi, Khuynh Thành Lâu kia cũng thuộc về Tễ Nguyệt Các..."
"Ngươi cũng chỉ biết từng này thôi." Thượng Quan Liên tự tin nói.
"Đúng thế, ta chỉ biết từng này, có điều chỉ cần biết tới Tễ Nguyệt Các đối với ta mà nói đã đủ rồi, huống chi ta còn có ngươi trong tay, dù ngươi không khai ra kẻ đứng sau là ai, ta cũng có cách bắt người đó lộ mặt!"
Thượng Quan Linh không khỏi bất an. An Cửu này quá khôn khéo, trước giờ làm việc không theo lẽ thường, nàng nói có cách dụ chủ tử ra mặt chỉ sợ không phải để dọa nàng ta.
Hít sâu một hơi, Thượng Quan Liên cuối cùng cũng lên tiếng: "Tại sao? Tại sao phải chấp nhất tìm kiếm người đó như vậy?"
Thượng Quan Liên nghĩ tới mệnh lệnh của chủ tử, nhíu mày, hiện tại rất nhiều việc đã trở thành kết cục, nàng ta có quá nhiều thắc mắc nhưng bản thân cũng biết có hỏi chủ tử, chủ tử cũng không trả lời.
Nhưng bây giờ đối mặt với An Cửu, nàng ta lại tò mò, có lẽ An Cửu sẽ giúp nàng ta tìm được đáp án.
"Tại sao? Ngươi nói xem? Ngươi sai người truyền tin cho ta, lợi dụng ta diệt trừ Bách Lý Khiên, sao ta lại không muốn biết kẻ đứng sau chuyện này là ai?
"Ta biết ngươi một mực tin rằng ta có người đừng sau, dù dùng cách gì ngươi cũng sẽ bắt người nọ ra, cho nên ta không gạt ngươi nữa, ta quả thật có người đứng sau, ta cũng rất muốn biết tại sao chủ tử lại bảo ta truyền tin cho ngươi, ngươi nhận được tin, cùng Bắc Sách an bài mọi việc, tất cả công lao đều thuộc về ngươi và Bắc Sách. Rốt cuộc chủ tử làm thế là vì lý do gì? Có khi ta thậm chí còn cảm thấy chủ tử nhà ta đang giúp đỡ ngươi và Bắc vương gia."
Giúp đỡ nàng và Bắc Sách?
Người đứng sau Thượng Quan Liên sao?
Không, không thể nào, trước khi chết Đỗ Nhược Khanh không thể nói dối nàng, kẻ đứng sau Thượng Quan Liên rõ ràng là hung phạm giết mẫu phi của Bắc Sách không phải à?
Giúp đỡ nàng và Bắc Sách?
Vốn là kẻ địch, sao lại giúp đỡ?
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Không biết vì lý do gì An Cửu lại thấy bất an, nàng nhìn Thượng Quan Liên đong đưa trong nước. Rốt cuộc là ai đang nói dối? Hoặc là bọn họ không hề nói dối, nhưng nếu là thế, mâu thuẫn này phải giải thích thế nào?
Thấy An Cửu khiếp sợ, Thượng Quan Liên bật cười: "An Cửu, ngươi thông minh như vậy, ngươi cũng không nghĩ ra sao?"
"Chủ tử của ngươi là ai?" An Cửu trừng mắt.
"Chủ tử nhà ta là ai? Ta cũng không biết chủ tử nhà ta là ai!" Thượng Quan Liên cười đắc ý.
An Cửu tức giận, đi tới gạt tay Thượng Quan Liên đang bắt lấy ván gỗ.
Cảm nhận dòng nước quấn lấy mình, Thượng Quan Liên kinh hãi: "Không, An Cửu..."
"Không ư? Nếu ngươi không biết chủ tử nhà ngươi là ai, ta đây giữ lại cái mạng của ngươi còn tác dụng gì? Không bằng để ngươi bị nước cuốn đi, chết một cách thống khoái!" An Cửu lạnh giọng.
"Không..." Thượng Quan Liên lắc đầu, "An Cửu... Ta thật sự không biết chủ tử nhà ta là ai..."
An Cửu lại dùng sức gạt tay còn lại của nàng ta, lập tức mạch nước ngầm bên dưới như dã thú đánh úp Thượng Quan Liên, chỉ trong chớp mắt đã cuốn nàng ta vào.
Cổ tay bị xích sắt trói chặt bị kéo tới mức lớn nhất, xích sắt và dòng nước giằng co, cổ tay như muốn đứt ra.
Thượng Quan Liên kêu rên một tiếng, nước liên tục rót vào trong miệng.
Nàng ta thật sự phải chết trong nhà tù của Bắc Vương phủ sao?
Đau đớn cùng sợ hãi tử vong lan tràn, đột nhiên nàng ta cảm nhận có một sức lực kéo cổ tay nàng ta lên. Đây là chuyện gì? Hay là An Cửu...
Thượng Quan Liên cười lạnh, An Cửu sao có thể để nàng ta chết như thế?
Quả nhiên rất nhanh nàng ta đã được kéo lên.
"Sao hả? Ở dưới đó vui không?" An Cửu cười như không cười, "Xuống nước có giúp ngươi tỉnh táo ra không hả?"
Thượng Quan Liên thở hổn hển. Nàng ta biết nếu câu trả lời của mình không làm An Cửu vừa lòng, chuyện tiếp theo nàng ta phải đối mặt sẽ càng thê thảm hơn.
"Ta nói... An Cửu, ta thật sự không lừa ngươi, mỗi lần chủ tử gặp ta đều đeo mặt nạ, bà ấy chưa từng cho ai thấy gương mặt thật của mình, ngay cả ta cũng chưa từng thấy. An Cửu, ngươi tin ta..." Thượng Quan Liên khẩn cầu nhìn An Cửu, nàng ta thật sự không muốn xuống nước nữa.
An Cửu nhíu mày quan sát Thượng Quan Liên xem nàng ta nói thật hay giả. Trầm mặc một hồi, nàng mới lên tiếng: "Vậy các ngươi gặp nhau ở đâu?" Thấy ánh mắt Thượng Quan Liên lập lòe, nàng cười lạnh, "Thượng Quan trắc phi, trong dòng nước bên dưới, bốn vách tường đều có độc tiễn, rắn độc, bò cạp. Ngươi nói xem nếu ta lại ấn nút, thứ đầu tiên ra chào hỏi ngươi sẽ là gì nhỉ?"
Thượng Quan Liên ngẩn ra, lập tức nói: "Ta khai. Trăng tròn mỗi tháng ta đều sẽ gặp bà ở một ngôi chùa cách kinh thành mười dặm, có khi chờ được bà ấy, có khi không chờ được. Có diều cũng lâu rồi chưa gặp chủ tử!"
Ngôi chùa ngoài thành mười dặm?
"Được, nếu lời ngươi nói là thật, sau khi có được thứ mình muốn ta đương nhiên sẽ thả ngươi. Có điều nếu ta biết ngươi lừ ta, kết cục chắc ngươi cũng biết. Khoảng thời gian này phiền ngươi ở trong nhà tù này chờ đi." An Cửu kéo xích sắt tròng lên xích sắt, đứng dậy, nhàn nhạt liếc nhìn Thượng Quan Liên.
Trăng tròn mỗi tháng? Cách mười lăm chỉ còn hai ngày, hai ngày sau chủ tử của Thượng Quan Liên sẽ xuất hiện ở điểm hẹn sao?"
An Cửu xoay người ra ngoài, vừa tới cửa, tiếng của Thượng Quan Liên chợt vang lên: "An Cửu..."
An Cửu dừng bước, không hề quay đầu.
"Ngươi không đấu lại chủ tử của ta đâu, bà ấy cao thâm khó đoán, cho dù ngươi thông minh... A, có điều ta thật sự hi vọng ngươi tìm được bà, bởi vì ta cũng muốn biết tại sao những gì bà làm lại có lợi cho An Cửu ngươi!"
An Cửu giật mình, có lợi cho nàng?
Nàng cũng rất muốn biết. Nàng càng muốn biết bộ mặt thật của người nọ, muốn biết người nọ tại sao lại giết mẫu phi của Bắc Sách!
Mà đáp án của những câu hỏi này sẽ có vào hai ngày sau không phải sao?