Việc này khiến ông ta có chút không vui, tất cả những gì ông ta làm, Âm Âm thật sự cao hứng sao? Có đôi khi, nữ nhân này ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu.
Hôm nay, nàng có nguyện vọng, ông ta sao có thể không vui?
Ít nhất, đây thật sự là yêu cầu của nàng, ông ta chỉ cần thỏa mãn là được.
Ở Đông Sở Quốc, Tĩnh Phong Đế ông ta đứng trên hàng vạn người, điều này đối với ông ta không chút khó xử, không phải à?
Nghe được câu này của Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Âm dường như an tâm hơn một chút: "Hôm nay là sinh thần của thần thiếp, đệ đệ của thần thiếp chỉ nhỏ hơn thần thiếp một tuổi, hiện tại sớm đã tới tuổi thành thân..."
Đệ đệ của Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Ngự Thiển sao?
Nghe đến đây, trong lòng những người này đều thở dài nhẹ nhõm, xem ra là người làm tỷ tỷ lo lắng cho hôn sự của đệ đệ thôi!
Tức khắc, rất nhiều người đồng loạt hướng mắt về phía nam tử ngồi bên dưới, ôn tồn lễ độ, trong đám thiếu gia ở kinh thành cũng là người khá xuất sắc.
Hạ Hầu Ngự Thiển đón nhận ánh mắt của mọi người, nắm chặt chung rượu trong tay, không nói gì, giống như hoàn toàn không kinh ngạc trước hành động của Hạ Hầu Âm, bộ dáng đó có vẻ đang chờ đợi.
Nguyên Phi không kiềm được niềm vui: "Có tỷ tỷ tốt như Dung Phi muội muội, thật sự là phúc khí của Hạ Hầu công tử, Hạ Hầu gia vốn là vọng tộc nhà cao cửa rộng, Hạ Hầu lão gia làm quan trong triều, phân ưu cho Hoàng Thượng, Dung Phi nương nương lại là tri kỷ hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng, Hạ Hầu gia cho dù là công chúa của chúng ta cũng xứng, hiện giờ trong cung, công chúa đợi gả cũng có vài người, Hoàng Thượng sao không lựa chọn một người, ban hôn cho Hạ Hầu công tử, coi như là ân sủng đối với Hạ Hầu gia."
Nguyên Phi biết, nữ nhi của bà An Khang công tử từ lâu đã ái mộ Hạ Hầu Ngự Thiển.
Trước đây, bà cảm thấy Hạ Hầu gia không xứng, có điều, hiện giờ Dung Phi được sủng ái, mắt thấy Hạ Hầu gia thăng tiến ngày càng nhanh, hôn sự này thật sự không thể tốt hơn.
Nếu kết thân, bà và Dung Phi xem như người một nhà, có thể chiếu cố lẫn nhau, không phải sao?
Nguyên Phi nhìn thoáng qua An Khang công chúa bên cạnh, thấy nàng nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, ánh mắt thẹn thùng tới cực điểm, trong lòng càng kiên định.
Đây chính là thời điểm tác hợp hôn sự này.
Nhưng không ngờ, Hạ Hầu Âm lại cười nói: "Nguyên Phi có lòng, đệ đệ kia của thần thiếp lâu như vậy không cưới vợ, còn không phải vì đệ ấy chưa gặp được nữ tử mình ái mộ sao? Trên phương diện tình cảm, đệ ấy rất quật cường, về hôn sự, thần thiếp và phụ thân từng mở lời rất nhiều lần, nhưng đệ ấy nói, không phải nữ tử đệ ấy ái mộ, đệ ấy sẽ không cưới. Cuối cùng đệ ấy cũng gặp người mình thích... Cũng không phải công chúa nào cả."
Ngụ ý là, Hạ Hầu Ngự Thiển không để An Khang công chúa vào mắt?
Tức khắc, sắc mặt Nguyên Phi trầm xuống, An Khang công chúa ngồi bên cạnh cũng cứng đờ, theo bản năng nhìn Hạ Hầu Âm, nổi giận, nếu không phải Nguyên Phi ngồi cạnh duỗi tay giữ chặt nàng ta, với tính khí ương ngạnh của mình, e rằng nàng ta đã gầm lên.
Dường như muốn lấy lại mặt mũi một chút, Nguyên Phi khẽ cười: "Vậy Hạ Hầu công tử coi trọng cô nương nhà nào?"
Hừ, bà thật muốn xem, cô nương nhà ai có thể tôn quý hơn công chúa Bách Lý gia!
"Đúng vậy. Dù đó có phải công chúa hay không, nàng cứ nói nữ tử ấy là ai, chỉ cần gã thích, trẫm sẽ thúc đẩy hôn sự này!" Tĩnh Phong Đế không hề tức giận, chỉ cần làm Hạ Hầu Âm vui là được, còn về công chúa của ông ta... A, trong kinh thành này còn nhiều vương tôn công tử như vậy, còn sợ không tìm được phò mã sao?
Nụ cười trên mặt Hạ Hầu Âm hơi phai nhạt, ánh mắt dừng trên người An Cửu bên cạnh, nhất thời, mọi người đều theo nàng ta nhìn người nọ, không khỏi ngẩn ra, dường như đã hiểu được gì đó.
Nhưng cho dù hiểu, cũng khó nén kinh ngạc.
Trên điện, Bách Lý Khiên nắm chung rượu trong tay càng chặt, Hạ Hầu Ngự Thiển... Hừ, gã nào có tư cách mơ tưởng tới An Cửu?
Đáng giận!
"Ngự Thiển ngại biểu đạt, nhưng nếu đã thích, thì cần gì phải cất giấu đúng không? Giống như thần thiếp thích Hoàng Thượng, muốn thần thiếp vì Hoàng Thượng làm điều gì, thần thiếp cũng nguyện ý. Hôm nay, thần thiếp thay Ngự Thiển bày tỏ tâm ý với An Cửu quận chúa, chỉ là, đáng tiếc..." Hạ Hầu Âm hơi nhíu mày, bộ dáng kia, không chỉ Tĩnh Phong Đế, dù là ai nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
"An Cửu... Đã có hôn ước trên người!" Tĩnh Phong Đế hoàn toàn không ngờ người Hạ Hầu Ngự Thiển thích lại là An Cửu, An Cửu và Bắc Sách đã đính hôn, việc này... Việc này thật sự khó giải quyết.
"Đúng vậy, đây là điều thần thiếp cảm thấy đáng tiếc, An Cửu quận chúa và Bắc thế tử đã đính hôn, nhưng khoảng thời gian này, thần thiếp thấy Ngự Thiển tiều tụy không ít, thật sự đau lòng." Hạ Hầu Âm thở dài.
Mọi người nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, chỉ thấy gã nhíu mày, quả thật có vài phần tiều tụy.
"Cho nên, Hoàng Thượng, thần thiếp có một yêu cầu quá đáng, liệu có thể cho đệ đệ của thần thiếp một cơ hội không? Còn về kết quả, trước mắt chúng ta không nói đến, ít nhất cũng coi như hoàn thành một tâm nguyện cho thần thiếp đi." Hạ Hầu Âm nhìn Tinh phong đế, ánh mắt khiến người ta thương tiếc kia, dù là nam nhân tầm thường cũng không chống cự được, huống chi nam nhân này đã bị nàng ta mê hoặc đến đầu óc choáng váng, cho dù đó là hoàng đế!
An Cửu nhìn Hạ Hầu Âm, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, thì ra là vậy!
Nàng ta kêu nàng tới đây là vì chuyện này sao?
Tác hợp nàng và Hạ Hầu Ngự Thiển?
An Cửu liếc nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển, đối diện với ánh mắt của hắn nhìn qua, ánh mắt đó dường như mang theo sự nóng bỏng, nhưng đối với An Cửu, đó là sự lạnh lẽo khi rắn độc nhìn trúng con mồi.
Tĩnh Phong Đế trầm mặc một hồi, vô cùng khó xử, khi nãy ông ta hứa hẹn thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, nhưng hiện tại... Nếu thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, vậy Bắc Sách thì sao?
Ông ta đoạt Hạ Hầu Âm từ tay Bắc vương gia đã khiến hiềm khích giữa hai nhà càng sâu, nếu còn tổn hại tới hôn sự của Bắc Sách, vậy chỉ sợ... Tĩnh Phong Đế thầm tính toán, nhưng đối diện với ánh mắt khẩn cầu của Hạ Hầu Âm, ông ta lại không có cách nào cự tuyệt.
"Hoàng Thượng, Bắc thế tử cầu kiến!"
Đúng lúc này, có cung nhân vội vàng chạy vào bẩm báo.
Bắc thế tử? Mọi người ngẩn ra, tỷ đệ Hạ Hầu gia này đang mưu tính vị hôn thê của y, chính chủ lại tới, không mời tự đến!
Vài người nhìn về phía Hạ Hầu Âm, thấy nàng ta hơi giật mình, dáng vẻ kinh ngạc không hề che giấu, xem ra, chính nàng ta cùng không nghĩ tới.
A, thú vị!
Xưa nay Bắc Sách cầu kiến, Tinh Phong Đế đều triệu kiến trước tiên, dù sao, Bắc Sách kia là người nắm thực quyền cả Bắc Vương phủ, không chậm trễ được, giờ phút này cũng vậy, Tĩnh Phong Đế nhíu mày, cao giọng: "Truyền Bắc thế tử vào!"
"Vâng." Cung nhân kia nhận lệnh, nhanh chóng lui xuống.
Trong đại điện, bầu không khí quỷ dị tới cực điểm.
Hạ Hầu Âm làm nũng: "Hoàng Thượng, ngài đã nói nguyện vọng của thần thiếp, ngài đều sẽ thực hiện, ngài là vua của một nước, không thể nhíu mày!"
An Cửu híp mắt, thời điểm nghe cung nhân bẩm báo, tim liền đập loạn nhịp.
Cuối cùng cũng tới rồi sao?
Hừ nếu y còn không tới, nàng sẽ bị người ta đoạt mất! Nếu thật là vậy, nàng nhất thời cũng không biết ứng phó thế nào, có điều nếu y đã tới, trong lòng nàng cũng yên ổn vài phần, chỉ là... Nghĩ đến chuyện gì đó, khóe miệng An Cửu cong lên ý cười quỷ quyệt, tình hình trước mắt, nàng có nên lợi dụng một phen không?