Tường rào bao quanh nhà Hạ Mạt Hàn tuy vừa dày vừa nặng, nhưng cũng không chịu nổi một cú đạp nhẹ của Chúc Nguyên Bá.
Cảnh tượng này có thể nói là quá kỳ diệu, nhưng đám người trong Hiệp hội siêu xe thể thao từ lâu đã biết được sức mạnh vô biên của Chúc Nguyên Bá, nên bọn họ không còn kinh ngạc trước những chuyện như thế này. Phạm Nhất Minh nghe xong lời của Chúc Nguyên Bá, theo thói quen ung dung nói: “Được thôi.”
Dứt lời, anh ta dẫn một đám cậu ấm cô chiêu xông vào bên trong.
“Các anh rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Mạt Hàn thấy tường rào sụp đổ ầm ầm, trong lòng chấn động, cô hoảng sợ nhìn đám người Phạm Nhất Minh, tức giận kêu lên.
Phạm Nhất Minh lạnh nhạt nói: “Đưa cô về Hải Châu kết hôn với Chúc thiếu gia, xin hỏi Hạ tiểu thư ngoan ngoãn đi theo hay để bọn tôi tự mình ra tay?”
Vẻ uy hiếp cực kỳ rõ ràng, Phạm Nhất Minh miệng thì nói cho Hạ Mạt Hàn lựa chọn, nhưng thực tế ý của anh ta là dù Hạ Mạt Hàn muốn hay không, hôm nay cũng sẽ bị ép cưới Chúc Nguyên Bá.
Hạ Mạt Hàn biến sắc, đám con nhà giàu này chẳng khác gì một lũ thổ phỉ, ban ngày ban mặt mà giở thói cưỡng ép con gái nhà lành, tên Chúc Nguyên Bá kia mới nhìn thấy cô một lần đã la lối đòi cưới, đây không phải là hành động của một người bình thường, hắn ta quả là một kẻ ngốc vô văn hóa. Hạ Mạt Hàn bị dồn ép đến phát điên, hai mắt đỏ hoe kêu lên: “Các anh đừng có mà ức hiếp người quá đáng!”
Phạm Nhất Minh không phí thời gian đôi co với Hạ Mạt Hàn, trực tiếp phất tay ra lệnh: “Đưa Hạ tiểu thư đi.”
Nghe vậy, vài tên con nhà giàu đứng đằng trước lập tức tiến lên bắt lấy Hạ Mạt Hàn.
Phịch!
Vào đúng lúc quan trọng, Kha Tôn Hà từ trên tầng nhảy xuống trước mặt Hạ Mạt Hàn.
Kha Tôn Hà như từ trên trời rơi xuống, vừa đột ngột vừa ngang ngạnh, khiến cho mấy tên định bắt Hạ Mạt Hàn không khỏi phải dừng bước.
Hạ Mạt Hàn thấy Kha Tôn Hà lại xuất hiện lần nữa, lòng cô đang căng như dây đàn lập tức dịu xuống, sự căng thẳng và hoảng hốt cũng biến mất, bởi vì cô biết rõ Kha Tôn Hà không khác gì một chiến thần, có anh ta ở đây, Hạ Mạt Hàn chẳng có gì phải sợ.
Hoàng Quý Lan khi nãy còn sợ hãi, vừa thấy Kha Tôn Hà tinh thần cũng phấn chấn trở lại, bà ta vội vàng nói với Kha Tôn Hà: “Cao thủ, cậu tới thật là đúng lúc, đám người này muốn cướp con gái tôi đi, bắt nó cưới một tên đần độn, cậu mau giúp chúng tôi đuổi bọn họ đi.”
Kha Tôn Hà lạnh lùng nhìn đám người Phạm Nhất Minh, nhàn nhạt nói: “Cút.” Là Giáo đầu của Long Vệ, Kha Tôn Hà từ trước đến giờ rất kiệm lời, tính tình nghiêm khắc lạnh lùng.
“Anh là ai?” Phạm Nhất Minh không ngốc, anh ta liếc nhìn thôi đã biết ngay Kha Tôn Hà có sức mạnh không tầm thường, sắc mặt anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Kha Tôn Hà hỏi một câu.
Nét mặt Kha Tôn Hà không thay đổi, lặp lại: “Tất cả cút hết cho khuất mắt tôi.”
Phạm Nhất Minh nghe vậy, gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, anh ta quát to: “Con mẹ mày muốn chết à?”
Trông thấy đám người này có vẻ không biết điều, Kha Tôn Hà không nói thêm nữa, anh ta bước thẳng lên.
Rầm rầm rầm!
Mấy kẻ đi đầu định bắt Hạ Mạt Hàn bị vài ba đường quyền của Kha Tôn Hà đánh ngã.
Những tên khác thấy vậy nhanh chóng rút lui về phía sau, dẫu sao đám người này dù có hống hách ngang ngược đến mấy cũng đều những cậu ấm được nâng niu từ nhỏ, chẳng có chút võ nghệ nào.
Nhưng Phạm Nhất Minh không hề rút lui, võ nghệ của Phạm Nhất Minh rất nổi tiếng trong Hiệp hội siêu xe thể thao, bên cạnh việc có gia thế và năng lực, anh ta leo lên được chức Hội phó chủ yếu vẫn là nhờ võ nghệ cao cường của mình.
Phạm Nhất Minh từ nhỏ đã chăm chỉ luyện võ, đây là sở thích lớn nhất của anh ta, anh ta vốn đã có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này, cộng thêm niềm đam mê cá nhân khiến anh ta không ngừng cố gắng, do đó gặt hái được rất nhiều thành công về võ thuật, trở thành một cái tên xuất chúng trong tầng lớp trẻ tuổi.
Thấy Kha Tôn Hà không nói câu nào đã đánh ngã anh em của mình, Phạm Nhất Minh nổi giận.
Anh ta lạnh lùng quát một tiếng: “Mày tự tìm đường chết.”
Dứt lời, Phạm Nhất Minh phóng tới Kha Tôn Hà, sau đó bay vọt lên, đạp một cước về phía Kha Tôn Hà.
Một cước này, vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt.
Thế nhưng trong mắt Kha Tôn Hà, đó lại là một cú đá yếu ớt, sắc mặt anh ta không thay đổi, cũng không nghiêng người né tránh, chỉ bình tĩnh đưa hai bàn tay ra nắm lấy mắt cá chân của Phạm Nhất Minh, thuận tay quăng một cái.
Bịch!
Cả cơ thể Phạm Nhất Minh tựa như một bao cát bị ném bay ra ngoài, cuối cùng đập bịch một cái xuống mặt đất, bụi tung lên mù mịt.
“Phạm thiếu gia.” Thấy Phạm Nhất Minh bị đánh ngã, đám con nhà giàu vội nhào tới đỡ Phạm Nhất Minh dậy.
Võ nghệ của Phạm Nhất Minh không hề tệ, ít nhất là trong tầng lớp trẻ tuổi anh ta cũng không có nhiều đối thủ ngang hàng, nhưng đứng trước Kha Tôn Hà anh ta lại không đỡ nổi một đòn. Điều này làm cho Phạm Nhất Minh nhục nhã ê chề, không tin vào mắt mình, hắn cắn răng, xẵng giọng hỏi Kha Tôn Hà: “Mày rốt cuộc là ai?”
Kha Tôn Hà không thèm đếm xỉa đến Phạm Nhất Minh, anh ta chỉ mắng một từ: “Cút.”
Lúc này, Hoàng Quý Lan đứng dậy, bà ta nói với Phạm Nhất Minh: “Anh ta là một cao thủ được con trai chủ tịch Lý đặc biệt phái đến để bảo vệ mẹ con chúng tôi, tôi khuyên các cậu mau đi đi, nếu không sẽ phải gọi xe cấp cứu đến mà rước đấy”
Biết Tam thiếu gia vẫn phái Kha Tôn Hà bảo vệ Hạ Mạt Hàn, trong lòng Hoàng Quý Lan vui mừng biết bao, điều này chứng tỏ Tam thiếu gia không quên được con gái mình, hơn nữa, Hoàng Quý Lan đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Kha Tôn Hà, biết rằng anh ta chính là một cao thủ võ thuật, do vậy, có anh ta ở đây, Hoàng Quý Lan rất vững dạ, bà ta không sợ đám con nhà giàu này một chút nào.
Phạm Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó la lớn: “Chúc thiếu gia, ở đây có kẻ lo chuyện bao đồng.”
Lời vừa nói ra, Chúc Nguyên Bá ở bên ngoài liền dậm chân đi vào.
Hắn ta đứng phía trước đám con nhà giàu, quát vào mặt Kha Tôn Hà: “Mày muốn chết à?”
Hoàng Quý Lan trông bộ dạng ngớ ngẩn của Chúc Nguyên Bá thật ngứa mắt, bà ta hễ gặp kẻ ngốc là lại nhức đầu, vì vậy bà ta lập tức chỉ thằng vào Chúc Nguyên Bá rồi nói với Kha Tôn Hà: “Cậu cao thủ, chính tên ngốc này muốn cướp con gái tôi làm vợ, cậu mau đuổi nó đi đi!”
Nghe xong lời của Hoàng Quý Lan, ánh mắt Kha Tôn Hà khẽ biến đổi, anh ta lập tức bước lên trước mặt Chúc Nguyên Bá, không nói hai lời, giơ nắm tay đấm mạnh vào Chúc Nguyên Bá.
Bốp!
Cú đấm thô bạo này giáng thẳng xuống người Chúc Nguyên Bá.
Nhưng Chúc Nguyên Bá không hề bị thương dù chỉ là một cọng tóc, dường như nắm đấm của cao thủ đối với hắn chỉ nhẹ tựa lông hồng, tuy không xây xát chút nào nhưng hắn lại bừng bừng lửa giận, nhìn Kha Tôn Hà tức tối thét lớn: “Dám đánh tao à? Tao phải giết mày!”
Dứt lời, Chúc Nguyên Bá liền tung một đòn vào người Kha Tôn Hà.
Bốp!
Một đòn đánh trúng chính giữa ngực Kha Tôn Hà, khiến Kha Tôn Hà trong nháy mắt đã ngã bay ra sau, người đập xuống đất.
Một đòn của Chúc Nguyên Bá mang sức mạnh hủy thiên diệt địa, vài cái xương sườn trong lồng ngực Kha Tôn Hà bị đánh gãy, còn phun ra một ngụm máu lớn.
Thấy vậy, Hạ Mạt Hàn cùng Hoàng Quý Lan lập tức biến sắc, trong mắt bọn họ, Kha Tôn Hà chính là một cao thủ võ thuật, anh ta có thể ung dung nhảy từ dưới đất lên tầng cao nhất, có thể một mình càn quét hơn mười vệ sĩ, sức mạnh của anh ta đã sớm khắc ghi vào lòng Hạ Mạt và Hoàng Quý Lan, chính vì có anh ta ở đây, hai người họ mới hoàn toàn yên tâm. Nhưng là hai người họ sao có thể ngờ, Kha Tôn Hà mạnh đến như vậy lại bị một kẻ ngu như Chúc Nguyên Bá đánh gục chỉ bằng một đòn, sự thật này là một đả kích rất với hai mẹ con họ, khiến bọn họ sững sờ.
Kha Tôn Hà nằm dưới đất lại càng kinh ngạc.
Ban đầu, anh ta cũng không coi Chúc Nguyên Bá ra gì, chỉ muốn dạy cho đối phương một bài học, nhưng không ngờ kẻ mà anh ta coi thường lại có sức mạnh như vậy, Kha Tôn Hà thực sự đã nếm mùi lợi hại của Chúc Nguyên Bá, võ thuật của người trẻ tuổi này đã đạt đến cấp bậc quái vật.
Từ từ nuốt xuống sự kinh hãi trong lòng, Kha Tôn Hà bò dậy.
“Trúng một đòn của tao mà mày vẫn có thể đứng lên?” Chúc Nguyên Bá ngây người mở miệng nói.
Kha Tôn Hà nhìn Chúc Nguyên Bá, trầm giọng hỏi: “Mày là ai?” Kha Tôn Hà hoàn toàn không nghĩ rằng ở đất Giang Đông này lại có một tên quái vật ngang ngạnh như vậy.
Chúc Nguyên Bá bĩu môi: “Chết đến nơi rồi cần gì hỏi nhiều như vậy.”
Kha Tôn Hà nghe vậy liền biến sắc, anh ta biết thực lực của Chúc Nguyên Bá rất ghê gớm, nhưng anh ta cũng không sợ, đột nhiên, khắp cơ thể Kha Tôn Hà tỏa ra khí thế hừng hực, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Chúc Nguyên Bá, gằn từng chữ: “Hạ tiểu thư không phải là người mày có thể đụng vào, mau biến đi cho tao.”
Nghe Kha Tôn Hà nói lời này, Chúc Nguyên Bá cũng không nhịn được, hắn ta lập tức dậm chân phóng tới chỗ Kha Tôn Hà.
Tới gần Kha Tôn Hà, Chúc Nguyên Bá không nhiều lời mà thẳng chân đạp một cước.
Vụt!
Cú đá xé gió tung ra, Kha Tôn Hà đích thân cảm nhận được sức mạnh của nó cực kỳ phi thường, anh ta không dám coi thường, liền nhanh chóng nghiêng người tránh né cú đá của Chúc Nguyên Bá.
Chân trái của Chúc Nguyên Bá đá trượt, rơi xuống đất, chân phải lại theo sát nâng lên, hai đòn liên tiếp không có kẽ hở, hắn ta tiếp tục đá về phía Kha Tôn Hà.
Kha Tôn Hà không có thời gian mà suy nghĩ, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng tiếp tục nghiêng mình né tránh.
Hai chân đối thủ dồn Kha Tôn Hà vào góc tường, Kha Tôn Hà đã không còn đường lùi.
Chúc Nguyên Bá không nghỉ lấy một giây, nhấc chân đạp xuống lần thứ ba.
Kha Tôn Hà nhảy vọt lên bờ tường.
Rầm!
Một cước của Chúc Nguyên Bá đá trúng tường, khiến tường rào vừa dày vừa nặng đổ sập xuống.
Kha Tôn Hà tận dụng lúc tường rào sụp đổ, cả người lập tức nhảy phắt lên, sau đó mượn lực rơi đá thật mạnh một cú xuống đỉnh đầu Chúc Nguyên Bá.
Kha Tôn Hà không nương tay, dốc vào toàn bộ sức lực của mình vào cú đá này.
Chúc Nguyên Bá cảm nhận được nguy hiểm trên đỉnh đầu, hắn ta không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu, chỉ giơ tay lên, hướng về phía trên, tung ra một đòn.
Tay và chân đụng nhau.
Rắc rắc, tiếng xương gãy lanh lảnh bỗng vang lên. Toàn bộ xương đùi của Kha Tôn Hà đã gãy lìa.
Trong sự quan sát của mọi người, Kha Tôn Hà đang hạ người xuống, đột nhiên lại bay vụt lên, ngay sau đó, cơ thể anh ta lao rầm xuống đất.
“A!” Kha Tôn Hà là kẻ người kiên cường, thông thường anh ta bị đau cũng không than lấy nửa lời, nhưng lúc này lại kêu lên thảm thiết, bởi vì uy lực trong một đòn của Chúc Nguyên Bá quả thực quá ghê gớm, toàn bộ xương chân của Kha Tôn Hà đều gãy vụn, cơn đau này đã vượt quá giới hạn của một con người, cho dù Kha Tôn Hà có rắn rỏi đến mấy cũng không tài nào chịu đựng được.
“Chúc thiếu gia thật xuất sắc!” Phạm Nhất Minh ca ngợi, những cậu ấm xung quanh cũng lớn tiếng hoan hô ủng hộ.
Hiệp hội siêu xe thể thao đều biết Chúc Nguyên Bá đáng sợ vô cùng, nhưng lại không ngờ hắn ta đánh nhau lợi hại như vậy, bởi vì Chúc Nguyên Bá như một tay quỷ gian ác, địa vị hắn ta quá cao, từ trước tới giờ chỉ có hắn đánh người khác, không ai dám đối chọi với hắn, đây là lần đầu tiên các thành viên Hiệp hội siêu xe thể thao thấy Chúc Nguyên Bá tỉ võ với cao thủ, hơn nữa lại đánh bại đối phương đến đẹp mắt như vậy, khiến mọi người không khỏi trở nên phấn khởi, kích động.
Giữa tiếng hò reo, Chúc Nguyên Bá đi tới trước mặt Kha Tôn Hà với sát khí hầm hập, hắn ta không chút do dự giơ chân lên chân, lạnh lùng đạp xuống đầu Kha Tôn Hà…
———————–