Mục lục
Chàng Khờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói của Ngô Bách Tuế khiến mọi người phải kinh ngạc tột cùng.

Dù mọi người đã tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Ngô Bách Tuế, bọn họ thật sự đã rất chấn động trước việc anh dễ dàng đánh bại Minh Vương, nhưng điều này không có nghĩa anh có thể chống lại người đàn ông bệnh tật!

Người đàn ông bệnh tật là ai chứ? Lão là một Vũ Thánh siêu phàm vô song, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với một Đại Tông sư như Minh Vương. Ngô Bách Tuế có thể không coi Minh Vương ra gì, nhưng việc anh coi khinh người đàn ông bệnh tật như vậy lại là một vấn đề lớn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Ngô Bách Tuế đang tự tin quá đà, đúng là nghé con không sợ hổ.

Người đàn ông bệnh tật nghe vậy mà phải bật cười khinh miệt, lão nhìn Ngô Bách Tuế, lạnh nhạt cất tiếng: “Không thể phủ nhận rằng cậu là một thiên tài, dù còn trẻ đã có võ nghệ cao cường như vậy đủ để chứng minh tài năng của cậu không hề tầm thường. Nhưng cậu cảm thấy mình có thể đánh bại tôi dựa vào những thứ này sao?”

Ngô Bách Tuế không biến sắc, trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là có thể”.

Bốn chữ này đã hoàn toàn thể hiện sự tự tin của Ngô Bách Tuế, anh gần như chẳng coi một Vũ Thánh tuyệt đỉnh như người đàn ông bệnh tật này ra gì.

Tất cả mọi người cùng ngơ ngác nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, không ai biết sự tự tin này của anh xuất phát từ đâu, anh thật sự không biết Vũ Thánh mạnh mẽ tới đâu, hay là đang quá đề cao sức mạnh của bản thân mình?

Nói chung, không ai nghĩ Ngô Bách Tuế có thể đánh bại người đàn ông bệnh tật, bọn họ cảm thấy thật cạn lời trước sự tự tin của Ngô Bách Tuế.

Vẻ mặt người đàn ông bệnh tật trở nên nghiêm túc hơn đôi chút, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm hồi lâu rồi lẳng lặng hỏi: “Có phải trận pháp bảo vệ của trang viên nhà họ Ngô là do cậu bày không?”

Với người đàn ông bệnh tật thì chuyện này vô cùng quan trọng, chuyện lão quan tâm nhất hiện giờ chính là tìm cho ra vị đại sư trận pháp ẩn nấp tại nhà họ Ngô. Vốn lão cảm thấy khả năng cao Ngô Bách Tuế sẽ không thể bày ra trận pháp như vậy. Nhưng hiện giờ, thấy sự tự tin, tự tin đến nỗi không coi Vũ Thánh ra gì của Ngô Bách Tuế, người đàn ông bệnh tật không thể không quan sát kỹ Ngô Bách Tuế thêm lần nữa, Ngô Bách Tuế không ngu ngốc, nếu anh đã dám ngang ngược ngông cuồng với lão thì anh cũng phải sở hữu sức mạnh đáng kể. Về phần cụ thể sức mạnh của anh tới đâu thì tạm thời người đàn ông bệnh tật vẫn chưa ước lượng được.

Nghe được câu hỏi này thêm lần nữa, Ngô Bách Tuế không nhất mực phủ nhận như lần trước, anh trả lời người đàn ông bệnh tật với vẻ mập mờ nước đôi: “Phải thì sao, mà không phải thì sao?”

Người đàn ông bệnh tật nghe xong mà vẻ mặt thoắt thay đổi, ánh mắt lão thoáng hiện lên sát ý, lão nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, trầm giọng: “Nếu đã vậy, nhất định hôm nay cậu sẽ phải chết cùng nhà họ Ngô”.

Người đàn ông bệnh tật biết nếu trận pháp không do Ngô Bách Tuế bày ra thật thì chắc chắn anh sẽ tiếp tục phủ nhận, nhưng Ngô Bách Tuế lại không bác bỏ lời lão, khiến lão có thể chắc chắn Ngô Bách Tuế chính là người bày trận, nếu là như vậy thật thì sự tồn tại của Ngô Bách Tuế là nỗi uy hiếp với người đàn ông bệnh tật, lão không thể để bất cứ kẻ nào có thể uy hiếp mình tồn tại. Lão muốn diệt trừ Ngô Thanh Đế, ngoài ra hôm nay lão cũng buộc phải tiêu diệt cả Ngô Bách Tuế. Người đàn ông bệnh tật sẽ không buông tha cho hai bố con họ.

Nghe người đàn ông bệnh tật nói vậy, Ngô Bách Tuế vẫn điềm nhiên như không, anh chầm chậm cất lời với vẻ lạnh lẽo: “Tôi sẽ không chết, nhà họ Ngô lại càng không thể bị tiêu diệt”.

Từ đầu chí cuối giọng điệu của Ngô Bách Tuế đều rất ngông cuồng, anh gần như đã thật sự coi mình là Đấng cứu thế.

Người đàn ông bệnh tật gật đầu rồi lạnh lùng nói: “Được, không hổ là con trai của Ngô Thanh Đế, tính cách cậu đúng là giống Ngô Thanh Đế, bố cậu có thể không tiếc mạng mình vì nhà họ Ngô, mà cậu cũng định bất chấp tất cả để bảo vệ nhà họ Ngô. Nếu đã vậy thì hôm nay chúng ta không thể không giao chiến, vì cậu còn trẻ, chưa trải sự đời nên tôi nhường cậu một chiêu!”

Người đàn ông bệnh tật là một Vũ Thánh, là vị chúa tể thuộc thế giới những kẻ mạnh, với địa vị và thân phận của lão thì chuyện quyết đấu một cách công bằng với một hậu bối thật khó nghe, lão khinh thường không muốn làm vậy, bèn nhường Ngô Bách Tuế một chiêu, để anh ra tay với mình trước một lần.

Ngô Bách Tuế nghe vậy bèn nghiêm trang nói: “Tôi không cần nhường”.

Người đàn ông bệnh tật khẽ hừ một tiếng rồi thoáng ưỡn thẳng người, nghiêm giọng: “Nói nhảm ít thôi, nào, ra chiêu đi”.

Đương nhiên người đàn ông bệnh tật đã chuẩn bị sẵn sàng để Ngô Bách Tuế ra đòn, lão sẽ không đánh trả, không đỡ chiêu. Lão muốn xem xem sức mạnh của Ngô Bách Tuế đã đạt tới trình độ nào.

Thấy vậy, Ngô Bách Tuế không khách khí nữa, anh nói thẳng: “Vậy ông hãy tiếp chiêu đây”.

Vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã chợt cử động, dường như chỉ trong tích tắc, anh đã biến thành một cơn gió lốc cuốn thẳng về phía người đàn ông bệnh tật đang đứng gần đó.

Tất cả mọi người cùng trở nên căng thẳng. Dù không ai nghĩ Ngô Bách Tuế có thể đánh bại người đàn ông bệnh tật nhưng mọi người cũng muốn xem thử rốt cuộc anh dựa vào đâu mà tự tin như vậy, sự chênh lệch của anh và Vũ Thánh lớn tới mức nào.

Trong tích tắc, Ngô Bách Tuế đã lao tới trước mặt người đàn ông bệnh tật, sau đó anh giáng thẳng một đấm xuống cơ thể lão trước ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người.

Cú đấm này mang khí thế long trời lở đất, nhưng lại không hề tỏa ra chân nguyên, thậm chí chân khí cũng khá yếu ớt.

Trong khoảnh khắc này, người đàn ông bệnh tật thoáng kinh ngạc. Lão để Ngô Bách Tuế ra chiêu là vì muốn dò xét anh, lão đoán nếu trận pháp bảo vệ của nhà họ Ngô là do Ngô Bách Tuế bày bố thật thì sức mạnh của anh ít nhất cũng phải đạt tới hàng Vũ Thánh. Nhưng lão lại không ngờ khi có được cơ hội ngàn năm có một, Ngô Bách Tuế lại tung một cú đấm bình thường, không có gì đặc biệt.

Trong khi người đàn ông bệnh tật đang kinh ngạc ngờ vực, cú đấm của Ngô Bách Tuế đã giáng thẳng xuống ngực lão.

Bịch!

Một tiếng động nặng nề vang lên, vẻ mặt người đàn ông bệnh tật bỗng chợt biến đổi, cơ thể sừng sững bất động của lão chợt ngã bay ra ngoài chỉ trong tích tắc.

Người đàn ông bệnh tật – một Vũ Thánh mạnh mẽ nghịch thiên đã bị cú đấm của Ngô Bách Tuế đánh bay!

Tất cả mọi người cũng ngẩn ra, đầu óc họ như bị oanh tạc, ai ai cũng cảm nhận được nỗi kinh ngạc tột cùng, cảnh tượng này quá khó tin, cú đấm không có chân nguyên lẫn chân khí của Ngô Bách Tuế lại có thể hất bay một Vũ Thánh, sao bọn họ có thể tin nổi?

Không thể tin được, thật sự không thể tin được, người nhà họ Hạ ngẩn ra, người nhà họ Ngô ngẩn ra, Tứ Đại Thiên Vương và chiến đội hàng nghìn người cũng ngơ ngác.

Lòng bọn họ cuồn cuộn dậy sóng.

Ngô Thiên cũng phải mắt chữ A mồm chữ O, hắn cứ mãi không hiểu tại sao Ngô Bách Tuế lại tự tin như vậy, trước giờ hắn không tin Ngô Bách Tuế có đủ sức mạnh để chiến đấu với người đàn ông bệnh tật. Ngô Thiên cảm thấy Ngô Bách Tuế có mạnh hơn nữa thì cũng chẳng địch nổi một đầu ngón tay của người đàn ông bệnh tật. Nếu không phải lão nhường Ngô Bách Tuế một chiêu thì anh thậm chí còn không có cơ hội ra tay. Nhưng nào ngờ Ngô Bách Tuế cơ cơ hội ra đòn, anh lợi dụng cơ hội này để tung một cú đấm đánh bay người đàn ông bệnh tật. Sự thật này khiến Ngô Thiên ngạc nhiên tới thẫn thờ. Hắn không hề biết rốt cuộc Ngô Bách Tuế làm vậy bằng cách nào, một cú đấm chỉ có sức mạnh thông thường sao có thể đánh bay một Vũ Thánh?

Tứ Đại Thiên Vương có kiến thức sâu rộng nhưng cũng không thể hiểu nổi cảnh tượng này. Bọn họ biết rõ người đàn ông bệnh tật mạnh tới đâu. Theo lý mà nói, dù có là chân khí ngút trời cũng không thể khiến người đàn ông bệnh tật mảy may suy suyển. Nhưng Ngô Bách Tuế lại chỉ tung một cú đấm đơn giản đã có thể hất bay lão, chuyện này không thể giải thích theo lẽ thường. Đầu óc Tứ Đại Thiên Vương rối bòng bong.

Gương mặt của người đàn ông bệnh tật cũng hiển hiện vẻ kinh ngạc trước nay chưa từng có. Sau khi bị đánh bay, lão không ngã xuống đất mà chỉ tung mình trên không trung, cuối cùng thì vững vàng hạ cánh xuống đất.

Chỉ là dù không ngã nhưng xương lồng ngực lão vẫn lâm râm đau. Lão đã bị thương rồi, đối với lão mà nói thì vết thương này chẳng đáng là gì, nhưng Ngô Bách Tuế đã khiến lão chấn động, thật sự khiến lão để tâm. Lão lẳng lặng nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, khó tin cất lời: “Sao có thể như vậy, sao sức mạnh cơ bắp của cậu lại có thể phá vỡ năng lực chân nguyên của tôi?”

Ban nãy khi Ngô Bách Tuế ra đòn, người đàn ông bệnh tật đã phóng lớp bảo vệ chân nguyên ra theo bản năng, đương nhiên lão không dồn hết sức lực, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì chân nguyên phòng thân của Vũ Thánh cũng có thể chống lại bất cứ đòn đánh điên cuồng nào. Dù chân khí gặp phải chân nguyên thì cũng sẽ tiêu tan như trứng chọi đá. Nhưng Ngô Bách Tuế lại tạo ra kỳ tích, anh chỉ dùng sức mạnh cơ bắp để phá vỡ chân nguyên phòng thân của lão. Chuyện này quả là khó tưởng tượng nổi, người đàn ông bệnh tật không thể lý giải điều này. Những kiến thức và kinh nghiệm cả đời lão cũng không thể giúp lão tìm ra nguyên nhân và cách giải thích.

Lúc này, Ngô Bách Tuế lại càng tỏ ra lạnh lùng hơn. Anh rất tự tin, mang theo vẻ thản nhiên của người đã vạch sẵn kế hoạch, quyết giành chiến thắng. Anh đón lấy ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông bệnh tật, lạnh lùng giải thích: “Đợi đến lúc chết ông sẽ biết trên đời này không gì là không thể, sức mạnh cơ bắp thì có sao? Sức mạnh cơ bắp không thua kém bất cứ thứ khí kình nào, thậm chí, nếu bàn về tiềm lực thì sức mạnh cơ bắp mới là sức mạnh tuyệt đỉnh thật sự”.

Nói tới đây, Ngô Bách Tuế tỏ vẻ bình tĩnh, ngạo nghễ nhìn lão bằng nửa con mắt. Anh không giống một chàng thanh niên chưa trải sự đời mà hệt như một cao nhân mình đầy kinh nghiệm.

Nghe xong, người đàn ông bệnh tật lộ ra sát khí, gương mặt lão lạnh lùng u ám, giận giữ nhìn Ngô Bách Tuế, lão thét to: “Một thằng nhãi ranh mà cũng dám khoác lác không biết ngượng trước mặt tôi, tôi đã nhường cậu một chiêu rồi, giờ tôi phải giết chết cả cậu lẫn cả nhà họ Ngô”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK