Cơ thể Dạ Kiếm tỏa ra sát khí cuồn cuộn, mang theo khí thế ngang tàng khát máu không nể nang ai.
Hoa Hồng Đỏ cùng mười tay sát thủ che mặt đều có thể cảm nhận được sát khí của Dạ Kiếm, bọn họ bèn nhanh chóng tản ra. Đám người căng thẳng, cặp mắt lóe sáng, mang theo vẻ kích động. Dạ Kiếm là nhị đương gia của họ, sở hữu sức mạnh siêu phàm. Nhưng đám thành viên Ngục Huyết bọn họ rất hiếm khi được chứng kiến Dạ Kiếm ra tay. Lần này có thể tận mắt thấy Dạ Kiếm xuống dao giết người, đương nhiên họ cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn, lòng đầy chờ mong.
“Tao lặp lại thêm lần nữa, giao vợ và mẹ vợ tao ra đây, tao có thể tha cho chúng mày tội chết.” Dù Dạ Kiếm có mạnh tới đâu thì Ngô Bách Tuế chẳng buồn để tâm. Anh coi như không thấy sát khí của Dạ Kiếm, chỉ buông lời cảnh cáo sau cuối với hắn.
Hoa Hồng Đỏ thấy Ngô Bách Tuế ngông cuồng đến vậy thì không chịu nổi nữa, cô ta giục giã Dạ Kiếm: “Nhị đương gia, anh nhìn Ngô Bách Tuế xem, hắn quá tự kiêu, anh mau giết chết hắn ta đi!” Hoa Hồng Đỏ biết võ nghệ của Dạ Kiếm đã có bước tiến lớn nên cũng rất tin tưởng vào hắn, tạm không nói tới việc giải quyết một Ngô Bách Tuế khỏe mạnh không một vết thương, nhưng ít nhất với Ngô Bách Tuế mình mang thương tích thì chắc hẳn chuyện này phải dễ như trở bàn tay.
Dạ Kiếm coi Ngô Bách Tuế là một đối thủ đáng để so bì cao thấp nên mới chịu cho anh một cơ hội, nhưng Ngô Bách Tuệ lại không hề trân trọng cơ hội này, trái lại, anh lại thốt lời ngông cuồng, khiến sát ý của Dạ Kiếm dâng trào ngùn ngụt.
“Nếu chết thì mày mới là người phải chết!” Dạ Kiếm lao tới trước mặt Ngô Bách Tuế, ngay sau đó, hắn nâng Thanh Hồng kiếm chém thẳng xuống người Ngô Bách Tuế.
Nhát kiếm này mang uy thế rung trời lở đất.
Rầm!
Thanh Hồng kiếm trên tay Dạ Kiếm xé toạc không khí, chém xuống nền nhà máy, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Cây kiếm tiếp xúc với mặt đất, tóe ra ánh lửa lóa mắt.
Bụi bặm trên mặt đất bay lên, không gian trở nên vẩn đục, mọi người đều như đang lạc vào một màn sương mù.
Đây chính là Dạ Kiếm, không ra tay đã đành, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ long trời lở đất.
Thật ra mười mấy người đứng nhìn xung quanh cũng đều là cao thủ, nhưng đứng trước Dạ Kiếm, bọn họ lại trở nên nhỏ bé tới vậy, trong số bọn họ không có bất cứ ai chịu nổi một nhát kiếm hủy thiên diệt địa như vậy.
Hoa Hồng Đỏ cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của Dạ Kiếm, lòng cô ta thầm cất tiếng thán phục: “Sức mạnh của nhị đương gia đúng là ở một đẳng cấp khác.”
Đến khi bụi cát đã rơi xuống mặt đất, tầm nhìn đã rõ ràng trở lại, mọi người mới phát hiện Ngô Bách Tuế đã lách mình tránh né, anh không hề bị nhát kiếm đó đâm trúng, mình mẩy không một vết trầy.
“Rất ít người có thể tránh được một kiếm của tôi, Ngô Bách Tuế, anh đúng là rất mạnh, chỉ tiếc đối thủ của anh lại là tôi.” Dạ Kiếm đang khen ngợi Ngô Bách Tuế, nhưng đúng hơn là đang tự nâng mình lên, vừa dứt lời, hắn đã lại vung kiếm bổ một nhát thật mạnh lên người Ngô Bách Tuế.
Đòn thứ hai của Dạ Kiếm còn nhanh hơn, mạnh mẽ hơn cả trước.
Rầm!
Cảnh tượng tựa trời long đất lở, cả nhà xưởng như vừa hứng chịu một cú va chạm khổng lồ.
Nhưng nhát kiếm vẫn chỉ bổ xuống mặt đất. Ngô Bách Tuế lại thành công né tránh.
Thấy vậy, nỗi giận dữ trong lòng Dạ Kiếm lại dâng lên, hắn không nhiều lời mà chỉ liên tiếp vung vài nhát kiếm về phía Ngô Bách Tuế.
Bộ kiếm pháp mà Dạ Kiếm theo học có tên “Thập tam kiếm đoạt mệnh”.
Mười ba nhát kiếm, nhát sau đáng sợ hơn nhát trước, càng về sau lại càng dễ lấy mạng người. Nhờ có bộ kiếm pháp này mà hắn có thể tung hoành ngang dọc đất Giang Đông. Mấy năm gần đây, Dạ Kiếm ít gặp phải đối thủ mạnh, đám người bình thường rơi vào tay hắn còn chẳng tránh nổi một kiếm.
Nhưng tên Ngô Bách Tuế này lại có thể tránh được kiếm của hắn hết lần này tới lần khác, đến tận khi Dạ Kiếm đã sử dụng hết mười ba chiêu kiếm của mình rồi, nhà xưởng gần như đã bị hắn phá hủy, Ngô Bách Tuế lại vẫn cứ bình yên vô sự, anh như biết dịch chuyển tức thời, có thể dễ dàng tránh thoát mười ba nhát kiếm mà Dạ Kiếm liên tục bổ xuống.
Đám sát thủ che mặt đứng quanh đó đều dại ra.
Cuộc đối đầu này đúng là chấn động lòng người, sức mạnh của Dạ Kiếm chấn động trời đất, Ngô Bách Tuế cũng không hề thua kém, lần nào anh cũng có thể biến nguy thành an, giải quyết được liên hoàn kiếm chết người của Dạ Kiếm. Sức mạnh của anh không cần nói cũng đủ hiểu. Đám người xung quanh chỉ thấy tim mình đập thình thịch, hơi thở nghẹn lại, không dám phát ra một tiếng động dư thừa nào, chỉ tập trung tinh thần để quan sát.
Dạ Kiếm điều chỉnh lại hơi thở, nói với Ngô Bách Tuế: “Có giỏi thì đối đầu trực diện với tao đi. Cứ trốn qua trốn lại thì có gì giỏi giang?”
Ngô Bách Tuế chầm chậm vươn tay, băng chặt lại vết thương bên hông mình, sau đó, anh nhìn Dạ Kiếm, trầm giọng: “Được, tao không trốn nữa.”
Nghe vậy, mắt Dạ Kiếm sáng lên, hắn cất cao giọng: “Chính miệng mày nói đấy.”
Dứt lời, khí thế trong cơ thể Dạ Kiếm dâng trào, rồi bộc phát dữ đội, bầu không khí cũng như bị nổ tung bởi khí thế của hắn, một cơn gió vô hình cuốn tới.
“Chết đi!” Dạ Kiếm gào lên, xông thẳng tới tấn công Ngô Bách Tuế. Tới trước Ngô Bách Tuế rồi, hắn lập tức giơ cây kiếm Thanh Hồng vung thẳng xuống đầu anh.
Nhát kiếm này không hề có vẻ cầu kỳ phức tạp gì, nó giản đơn, thô bạo, nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ, không gì bì nổi, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Dạ Kiếm.
Đó là chiêu thức cuối cùng của Dạ Kiếm.
Đám sát thủ che mặt đứng sau lưng Ngô Bách Tuế cũng kinh hãi điếng người bởi khí thế mạnh mẽ của nhát kiếm, bọn họ lập tức lùi thật nhanh ra sau theo phản xạ.
Còn Ngô Bách Tuế thì vẫn cứ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Keng!
Trong khoảnh khắc Thanh Hồng kiếm chuẩn bị bổ xuống đầu Ngô Bách Tuế, lưỡi kiếm bỗng khựng lại. Dạ Kiếm lại dồn lực, nhưng hắn vẫn không thể khiến Thanh Hồng kiếm hạ được xuống nửa phân, vì hai ngón tay Ngô Bách Tuế đang kẹp chặt lấy lưỡi kiếm.
Cảnh tượng này đóng băng lại trong tích tắc, đâm thẳng vào mắt tất cả mọi người, khiến bọn họ phải trợn trừng hai mắt, dâng tràn nỗi kinh sợ. Tên Ngô Bách Tuế này rốt cuộc là hạng quái vật gì vậy, sao anh lại có thể kinh khủng tới vậy, chỉ dùng hai ngón tay mà có thể chặn được nhát kiếm chí mạng, sức mạnh ngợp trời của Dạ Kiếm?
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi.
Đến cả chính Dạ Kiếm cũng kinh ngạc tới nỗi lòng dạ phải rúng động, cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, mắt hắn trợn tròn, ngập tràn kinh hãi, nhìn Ngô Bách Tuế mà như nhìn thấy ma, khó tin lẩm bẩm: “Không… không thể nào?”
Ngô Bách Tuế lạnh nhạt đáp: “Không biết tự lượng sức mình.”
Vừa dứt lời, ngón tay Ngô Bách Tuế đã dùng sức xoay một vòng, khiến lưỡi của Thanh Hồng kiếm cong lên. Sau đó, Ngô Bách Tuế chợt buông ngón tay.
Rầm!
Lưỡi kiếm Thanh Hồng trở lại nguyên trạng, tạo ra lực đàn hồi mạnh mẽ, khiến cánh tay Dạ Kiếm cũng phải tê rần, cơ thể hắn liên tục lùi về phía sau.
Trong lúc Dạ Kiếm đang thụt lùi lại, Ngô Bách Tuế chợt ra đòn, hạ một chưởng lên đỉnh đầu Dạ Kiếm.
Rầm!
Một tiếng động nặng nề vang lên. Biểu cảm của Dạ Kiếm chợt đông cứng lại. Cơ thể hắn ngã thẳng xuống đất, một tiếng động vang dội váng lên.
Hắn, đã chết rồi.
Đến tận lúc chết, mắt Dạ Kiếm cũng không khép lại, trong mắt hắn ngập tràn sự khó tin. Hắn đã chết mà không nhắm mắt.
Một đòn, đi đời nhà ma.
Nhị đương gia của Ngục Huyết, Dạ Kiếm vang danh đất Giang Đông lại bị Ngô Bách Tuế đánh chết chỉ trong một đòn như vậy. Kết quả này thật khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ sệt.
Đám người Hoa Hồng Đỏ đã kinh hoàng tới độ hồn vía lên mây, thầm run trong lòng.
Ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bách Tuế nhìn đám người đã ngạc nhiên tới đờ đẫn, anh thản nhiên hỏi: “Các người còn không định giao họ ra đây sao?” Giọng nói của Ngô Bách Tuế rất bình thản, nhưng với đám người nọ thì nghe lại vô cùng u ám, đáng sợ.
Gương mặt Hoa Hồng Đỏ chợt trắng bệch, cuối cùng cô ta đã hiểu rõ sự đáng sợ của Ngô Bách Tuế, cô ta càng rõ mình cùng hơn mười kẻ còn sót lại này chẳng là gì với Ngô Bách Tuế, có phản kháng cũng chỉ phí công. Nhưng cô ta không thể khuất phục như vậy. Hoa Hồng Đỏ cắn răng, bỗng cô ta hô lớn: “Chặn hắn lại.”
Nói xong, Hoa Hồng Đỏ lập tức quay người bỏ chạy.
Hơn mười tay sát thủ che mặt tại đó đã sợ mất mật vì sức mạnh của Ngô Bách Tuế, nhưng những sự rèn luyện của nghề sát thủ thì vẫn còn, bọn họ vốn đã là một đám sát thủ không sợ chết, Hoa Hồng Đỏ lại là cấp trên của họ. Cấp trên hạ lệnh, bọn họ sẽ không phản kháng, chắc chắn bọn họ sẽ thề chết bảo vệ sự an toàn của Hoa Hồng Đỏ.
Tên áo đen cầm đầu nghe lệnh, lập tức nói với đám sát thủ che mặt: “Cùng tấn công.”
Chỉ trong tích tắc, hơn mười tên sát thủ đã bao vây Ngô Bách Tuế nhanh như chớp.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế trở nên lạnh lẽo, anh lập tức tiến lên nghênh đòn, sức mạnh của hơn mười kẻ này không hề xoàng xĩnh, nhưng với Ngô Bách Tuế thì họ cũng chỉ là những con kiến bé nhỏ, chỉ chốc lát sau, anh đã đánh ngã toàn bộ hơn mười tay sát thủ. Sau đó, Ngô Bách Tuế không nấn ná dù chỉ một giây mà tức khắc lao như điên đuổi theo hướng Hoa Hồng Đỏ vừa chạy trốn.
Chỉ tích tắc sau, Ngô Bách Tuế đã chạy tới cánh cửa sắt phía cuối xưởng, bước ra khỏi nhà xưởng.
Bên ngoài xưởng là một khoảng đất hoang vu, xung quanh toàn là cỏ dại, hoang vắng tiêu điều, không một bóng người.
Ngô Bách Tuế bước chậm lại, anh vừa đi vừa tìm kiếm.
Ánh mắt anh liếc nhìn xung quanh, nhưng từ đầu chí cuối anh vẫn không phát hiện ra bóng dáng Hoa Hồng Đỏ, cũng không cảm nhận được hơi thở con người.
Theo lý mà nói, Hoa Hồng Đỏ bị thương, trong thời gian ngắn như vậy cô ta không thể chạy xa nổi, nhưng cô ta vẫn biến mất như làn khói chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khả năng duy nhất là có người đã ra tay cứu cô ta đi, nếu không, Hoa Hồng Đỏ không thể tự bỏ trốn.
Ngô Bách Tuế dừng bước, anh điên cuồng thét lên với mảnh đất hoang vu: “Đám Ngục Huyết chúng mày muốn tao chết đúng không? Ra đây đi!”
Tiếng gào thét như sấm vang dội khắp đất trời.
Tiếc là trong không gian chỉ có tiếng Ngô Bách Tuế dội lại, không hề có một lời hồi đáp nào.
Lòng Ngô Bách Tuế thấp thỏm không yên, như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy tim anh. Anh vô cùng khó chịu, lại càng cảm thấy không cam lòng, khó khăn lắm anh mới có thể tìm được chút manh mối liên quan tới nơi ẩn náu của Ngục Huyết. Nhưng tìm tới đây rồi, anh không chỉ không thấy Hạ Mạt Hàn, mà còn tự chui đầu vào bẫy, khiến mình bị thương.
Ngô Bách Tuế không thể chấp nhận kết quả này.
Anh đứng yên trong chốc lát rồi lại tiếp tục tiến về phía trước, tìm kiếm kỹ càng trong mảnh đất phủ đầy cỏ dại. Trước đó, sau khi bị Hoàng Quý Lan đâm một nhát dao, chưa được bao lâu thì đám người Hoa Hồng Đỏ và Dạ Kiếm đã tới xưởng. Hơn nữa, vừa rồi khi Hoa Hồng Đỏ chạy trốn, gần như chỉ trong tích tắc cô ta đã được cứu đi, biến mất không để lại dấu vết. Vậy nên Ngô Bách Tuế cảm thấy cứ điểm thật sự của Ngục Huyết ở ngay gần căn xưởng này.
Ngô Bách Tuế muốn đào cho ra cứ điểm của chúng, chỉ là anh đã dụng tâm tìm kiếm rất lâu rồi nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu được gì.
Không biết phải làm sao, Ngô Bách Tuế chỉ có thể tay trắng bỏ đi, trở lại Bạch Vân Cổ Trấn.
Buổi sáng ra tìm tới vội vàng, lúc Ngô Bách Tuế trở về Bạch Vân Cổ Trấn thì cũng đã là trưa rồi, thường thì lúc này chính là thời khắc Bạch Vân Cổ Trấn náo nhiệt nhất. Người dân trong thị trấn rộn rã, du khách kéo thành đoàn, náo nhiệt sầm uất.
Nhưng trưa nay, cảnh tượng của Bạch Vân Cổ Trấn khác một trời một vực so với mọi khi. Thị trấn trống vắng đìu hiu, các cửa hàng lũ lượt đóng cửa, người người vội vàng ẩn núp, cách du khách tới đây du lịch người thì trốn vào khách sạn, người thì chạy tới ga tàu hỏa, trạm xe, sân bay, chuẩn bị rời khỏi Bạch Vân Cổ Trấn.
Người địa phương trong thị trấn cũng trốn hết trong nhà, đóng chặt cửa, không dám bước ra dù chỉ một bước.
Trong phút chốc, đường phố cũng vắng ngắt. Chỉ có gió lạnh vi vu, lá rụng xào xạc.
Ngô Bách Tuế chợt ý thức được có chuyện lạ. Buổi sáng khi rời khỏi thị trấn, rõ ràng nơi này vẫn rất bình thường, người qua người lại đông đúc, vô cùng náo nhiệt, sao chỉ mới một lát thôi mà Bạch Vân Cổ Trấn đã như sắp tận thế, lòng người lo sợ, cả thị trấn lâm vào nỗi kinh hãi.
Ngô Bách Tuế ngạc nhiên, anh lập tức chặn một người đàn ông trung niên xách vali đang chạy tới sân bay, anh hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Người đàn ông trung niên kinh khiếp: “Mau chạy thoát thân đi thôi, Ám Ảnh sắp tới rồi.”
Nói rồi, ông ta xách vali vội vã chạy mất.