Đường Chấn Phong giận đến tái mặt, ánh mắt ông ta tràn đầy tức giận, ông ta gườm gườm nhìn Đường Mục Đức mà không thể phản bác, suy cho cùng, Ngô Bách Tuế quả thực đã bị Đường Tiếu Hồng đánh bại.
Sắc mặt Tống Nghi Nhiên cũng vô cùng khó coi, bà ta bĩu môi không nói gì, nhưng ánh mắt lại chỉ chực ăn tươi nuốt sống Đường Mục Đức.
Gương mặt Đường Dĩnh nhuốm đầy lo lắng nhìn Ngô Bách Tuế, trái tim cô thắt chặt trong sự khó chịu không cất thành lời. Cô biết cuộc sống của Ngô Bách Tuế ở nhà họ Đường ắt sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng cô không ngờ rằng mới ngày đầu tiên sau khi kết hôn, Ngô Bách Tuế đã phải chịu sự sỉ nhục và đả kích như vậy, liệu anh có gồng gánh nổi những sóng gió tương lai hay không?
Đường Tiếu Hồng không buồn để ý đến phản ứng của đám người nhà Đường Chấn Phong, anh ta chỉ khinh thường nhìn Ngô Bách Tuế, ngông cuồng nói: "Sau này, trước khi mở miệng thì hãy nhìn lại bản thân xem mình đáng mấy xu, loại người thấp hèn như cậu muốn sống trong nhà họ Đường thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn cụp đuôi chó lại mà làm người ".
Đường Tiếu Hồng hết sức phổng mũi, cuối cùng anh ta đã có thể đường đường chính chính mà khinh bỉ Ngô Bách Tuế, từ đầu anh ta đã vô cùng xem thường Ngô Bách Tuế, còn Ngô Bách Tuế cứ ngoan cố làm cao hết lần này tới lần khác, đối xử với anh ta bằng một thái độ phách lối ngạo mạn. Đường Tiếu Hồng rắp tâm muốn đạp đổ cái vẻ ngông cuồng không biết tự lượng sức mình ấy, để Ngô Bách Tuế không dám huênh hoang nữa.
Nghe xong lời của Đường Tiếu Hồng, ánh mắt Ngô Bách Tuế bỗng trở nên lạnh lẽo, anh chầm chậm đứng dậy từ dưới đất, rồi nhìn thẳng vào Đường Tiếu Hồng mà trầm giọng nói: "Chưa đến lượt anh dạy bảo tôi cách làm người".
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế vẫn kiêu ngạo như cũ, cho dù vừa bị Đường Tiếu Hồng đánh ngã, anh vẫn không phục Đường Tiếu Hồng.
Đường Tiếu Hồng nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên hung ác, ánh mắt giá lạnh nhìn Ngô Bách Tuế, anh ta nghiến răng gằn từng chữ: "Xem ra cậu vẫn chưa phục nhỉ?"
Vừa nói, cơ thể Đường Tiếu Hồng vửa tuôn ra luồng khí thế mãnh liệt, trông anh ta hệt một con thú dữ.
Vẻ mặt Ngô Bách Tuế không thay đổi, anh lạnh lùng nói: "Mới chỉ có vậy mà đòi tôi phải phục? Cậu có tự đề cao bản thân quá mức không đấy?"
Ngô Bách Tuế không hề chùn bước trước khí thế bùng nổ của Đường Tiếu Hồng, anh đã sẵn sàng để tiếp tục nghênh chiến.
Nước sông không phạm nước giếng, nhưng người đã đụng đến ta ắt sẽ phải chết, đây là quan niệm nhân sinh của Ngô Bách Tuế, cho dù đang ở nhà họ Đường, anh cũng sẽ không nhẫn nhục chịu áp bức, những lúc nên đánh, anh nhất định sẽ đánh.
Đường Tiếu Hồng nghe vậy, khí thế tàn bạo trong mắt anh ta như muốn xuyên thủng Ngô Bách Tuế, anh ta không kiềm chế nữa, hét lên: "Đã như vậy thì đừng trách tôi ra tay vô tình".
Dứt lời, Đường Tiếu Hồng mang theo khí thế ngút trời lập tức cuồn cuộn phóng tới Ngô Bách Tuế.
Trong chớp mắt, Đường Tiếu Hồng đã tới sát người Ngô Bách Tuế, anh ta không chút do dự mà tung ra chiêu thức Huyễn Kiếm Quyền, cánh tay hóa thành thân kiếm, nắm đấm hóa thành mũi kiếm, dữ dằn đấm một quyền về phía Ngô Bách Tuế.
Chiêu thức Huyễn Kiếm Quyền lần này vẫn cuồng bạo ác liệt như cũ, mang theo nhuệ khí long trời lở đất kết hợp với luồng chân nguyên còn mạnh mẽ hơn trước, lẽ dĩ nhiên Đường Tiếu Hồng đã bị Ngô Bách Tuế chọc giận, anh ta hùng hổ muốn dạy cho Ngô Bách Tuế một bài học nhớ đời.
Ngô Bách Tuế thấy vậy, chân mày đột nhiên đông cứng, anh cảm nhận được rõ ràng không khí phía trước mình như bị vây hãm rồi khóa chặt lại, một năng lượng đang đè nén trói buộc anh, khiến anh không thể nào tùy ý sử dụng những đòn tấn công mạnh nhất mà mình muốn.
Vì vậy, Ngô Bách Tuế không chọn cách đánh trả trực diện, mà anh tung mình nhảy lên cao như con báo săn mồi, trong nháy mắt đã từ góc tường của đại điện vọt tới chính giữa đại điện.
Huyễn Kiếm Quyền của Đường Tiếu Hồng đánh vào không khí, khí thế của anh ta còn tăng lên gấp bội, anh ta lập tức xoay người, xông tới Ngô Bách Tuế một lần nữa.
Tốc độ của anh ta nhanh như chớp, vừa tới sát người Ngô Bách Tuế, hai tay anh ta đã đánh ra cùng một lúc. Nắm đấm tay trái uốn lượn về phía trước theo một quỹ đạo kì quái, thế tay như gông cùm bao vây Ngô Bách Tuế. Đồng thời, nắm đấm tay phải cứng rắn tựa một cây búa lớn, ầm ầm giáng xuống người Ngô Bách Tuế.
Một chiêu khóa, một chiêu giết.
Chiêu khóa ác liệt mang theo khí thế chèn ép dường như có thể trói chặt cả hồn phách con người.
Chiêu giết sắc bén sát phạt xông thẳng tới Ngô Bách Tuế.
"Bá Sát Quyền!"
Ngô Bách Tuế quát to một tiếng, năng lượng toàn thân tuôn ra ào ạt, nắm đấm của anh cuốn theo sức mạnh Man Hoang hừng hực mạnh mẽ, đánh thẳng vào chiêu giết của Đường Tiếu Hồng.
Bá Sát Quyền chiêu thức đỉnh cao nhất của Ngô Bách Tuế, kết hợp với sức mạnh Man Hoang tạo nên uy lực ngút trời, đánh bay mọi thứ trên đường đi của nó.
Rầm!
Bá Sát Quyền của Ngô Bách Tuế phá vỡ thế phong tỏa của Đường Tiếu Hồng xong, năng lượng chẳng mảy may suy giảm, tiếp tục công kích Đường Tiếu Hồng như vũ bão. Cuối cùng, nắm đấm của Ngô Bách Tuế xuyên qua tầng tầng lớp lớp quyền ảnh, trực tiếp đối chọi với nắm đấm phải của Đường Tiếu Hồng.
Hai quyền chạm nhau, khí thế lập tức ầm ầm bùng nổ ra bố phía, đại điện lớn như bị một trận đại hồng thủy cuốn qua.
Chốc lát sau, Đường Tiếu Hồng cau mày hừ một tiếng, đồng thời, cả cơ thể anh ta run rẩy lùi về sau mấy bước.
Còn Ngô Bách Tuế vẫn vững chãi như bàn thạch, đứng sừng sững bất động.
Người xem kinh hãi.
Đại điện tĩnh lặng.
Ánh mắt Đường Dĩnh lóe lên tia kích động, cô thật sự rất sợ Ngô Bách Tuế sẽ bị đánh tơi tả, sợ Ngô Bách Tuế phải chịu áp bức, hai bố con Đường Mục Đức và Đường Tiếu Hồng quả thực rất quá đáng, không thèm kiêng nể mà ra sức giễu cợt Ngô Bách Tuế, đả kích Đường Chấn Phong, khiến Đường Dĩnh vô cùng căm giận, nhưng lúc này thấy Ngô Bách Tuế đánh lui Đường Tiếu Hồng, tâm trạng Đường Dĩnh trở nên vui mừng nhẹ nhõm.
Ánh mắt Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên dường như cũng lộ ra vẻ hài lòng trước màn thể hiện của Ngô Bách Tuế. Nhưng họ cũng không lấy vậy làm đắc ý, tận sâu trong đáy mắt vẫn thấm đượm những cảm xúc phức tạp.
Đường Mục Đức đứng ở một bên, sắc mặt lão vặn vẹo khó coi, lão chắc như đinh đóng cột rằng Ngô Bách Tuế tuyệt đối không thể sáng ngang con trai mình, lão cho rằng chỉ cần Đường Tiếu Hồng quyết tâm là sẽ dễ dàng đánh bại Ngô Bách Tuế. Nhưng ai ngờ cuối cùng Đường Tiếu Hồng lại bị Ngô Bách Tuế đánh cho thoái lui, sự thật này khiến Đường Mục Đức không thể tin nổi, cũng không thể tiếp nhận.
Dĩ nhiên, bản thân Đường Tiếu Hồng càng không can tâm trước kết cục này, sau khi ổn định cơ thể, anh ta nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế với vẻ khó tin, trầm giọng lẩm bẩm: "Sao có thể?"
Nếu như Đường Tiếu Hồng chủ quan khinh địch khiến Ngô Bách Tuế may mắn giành chiến thắng, thì anh ta cũng không quá bận tâm. Nhưng lần này, Đường Tiếu Hồng đã sử dụng chiêu thức khóa trái giết phải hiểm hóc mà cũng bị Ngô Bách Tuế phá vỡ, điều này khiến anh ta không thể chấp nhận nổi.
Ngô Bách Tuế lạnh lùng nhìn Đường Tiếu Hồng bằng nửa con mắt, nhàn nhạt nói: "Chỉ dựa vào chút bản lĩnh này mà cũng đòi tôi phải phục ư?"
Cùng một câu nói đó, nhưng dưới những tình thế khác nhau sẽ tạo ra những cảm xúc khác biệt cho người nghe.
Lúc đầu khi Ngô Bách Tuế nói lời này, mọi người đều cho rằng anh khoác lác mà không biết ngượng mồm, nói thì hay mà làm thì dở. Nhưng bây giờ khi Ngô Bách Tuế nói lời này, chẳng khác nào tặng cho Đường Tiếu Hồng một cái tát đau điếng.
Tính tình Đường Tiếu Hồng vốn kiêu căng ngạo mạn, sao có thể chịu nổi một cái tát như vậy, huồng hồ kẻ tát anh ta lại là kẻ thấp hèn mà anh ta vô cùng coi thường, trong nháy mắt, Đường Tiếu Hồng đã bừng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tao sẽ khiến mày chết mà không có chỗ chôn!"
Dứt lời, Đường Tiếu Hồng cuốn theo sát khí ngùn ngụt liều chết lao tới Ngô Bách Tuế.
Lần này, Đường Tiếu Hồng không kìm lại một chút uy lực nào nữa, anh ta rắp tâm đoạt mạng Ngô Bách Tuế.
Nhưng cơ thể anh ta vừa mới sáng lóe lên, một bóng người đột ngột đánh úp, xông ra chặn trước mặt khiến anh ta phải dừng bước.
Người này chính là Đường Chấn Phong.
Đường Chấn Phong ngăn cản Đường Tiếu Hồng, nghiêm khắc tức giận nói: "Không lẽ cháu định phá nát đại điện nhà chú sao?"
Sát khí của Đường Tiếu Hồng quá nặng nề khiến Đường Chấn Phong không thể giương mắt đứng nhìn nữa.
Thấy vậy, Đường Mục Đức cũng đi tới bên cạnh Đường Tiếu Hồng, lão trầm mặt nói: "Tiếu Hồng, hôm nay dừng ở đây thôi, chúng ta cũng phải quay về. Đến khi cuộc thi "Thanh niên tranh bá" diễn ra, con sẽ có thời gian tỉ võ với cậu ta ".
Đường Mục Đức cũng nuốt không trôi cơn giận này, ông ta cũng muốn mặc cho con trai giết chết Ngô Bách Tuế ngay tại chỗ, nhưng gia tộc có quy tắc riêng của gia tộc, nếu Đường Tiếu Hồng thật sự giết người ở đây, Đường Mục Đức cũng rơi vào thế khó xử. Do đó ông ta cố ý khéo léo nói với Đường Tiếu Hồng, muốn giết Ngô Bách Tuế thì chỉ cần đợi tới cuộc thi "Thanh niên tranh bá" là được, đến lúc đó trên võ đài sống còn, Đường Tiếu Hồng có thể không cần kiêng nể mà ra tay, đàng hoàng lấy mạng Ngô Bách Tuế.
Đương nhiên Đường Tiếu Hồng hiểu ý của Đường Mục Đức, anh ta trầm lặng nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế, nghiêm giọng nói: "Tên nhãi ranh, cậu đừng vội, đến khi cuộc thi "Thanh niên tranh bá" diễn ra, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm mùi sống không bằng chết ".
Nói xong, Đường Tiếu Hồng cùng Đường Mục Đức rời khỏi đại điện.
Hai bố con ngạo mạn kia đã bỏ đi, nhưng lời nói của bọn họ lại khắc sâu trong tm Đường Dĩnh, gương mặt cô u sầu nhìn Đường Chấn Phong, sốt ruột hỏi: "Bố, bố thật sự định để Bách Tuế tham gia cuộc thi "Thanh niên tranh bá" sao?"
Cuộc thi "Thanh niên tranh bá" của nhà họ Đường không chỉ có một hai cao thủ, mà gần như có sự tham gia đông đảo của tất cả cái tên trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong gia tộc, Ngô Bách Tuế có lợi hại đến đâu cũng sao có thể so bì với con cháu nhà họ Đường?
Đường Dĩnh không tin bố mình sẽ đưa Ngô Bách Tuế vào hang cọp.
Nhưng Đường Chấn Phong nghiêm túc đáp lại: "Đúng vậy".
Nghe vậy, chân mày Đường Dĩnh nhíu chặt, cô kêu lên với Đường Chấn Phong: "Như vậy khác nào đẩy anh ấy vào chỗ chết?"