Ánh mắt ông ta nhìn Ngô Bách Tuế lạnh đến nỗi có thể khiến người khác đông cứng lại. Giọng điệu của ông ta xen lẫn cả sự tức giận và chán ghét, ông ta còn oán hận Ngô Bách Tuế hơn cả Tống Nghi Nhiên. Do Ngô Bách Tuế kiên trì cố chấp nên mới khiến ông ta chính tay làm con gái mình bị thương, thậm chí suýt chút nữa hại con gái hồn về Tây Thiên rồi. Chuyện này khiến Đường Chấn Phong hối hận khôn nguôi, nếu ông ta tự tay giết chết con gái thì chuyện này sẽ là cái gai ghim vào tim ông ta cả đời. Bây giờ, Đường Chấn Phong quy hết tất cả những tội lỗi này lên đầu Ngô Bách Tuế, nếu Ngô Bách Tuế mà còn trả lời chữ “không” nào nữa, thì ông ta sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn thây.
Ngô Bách Tuế được hai người đỡ đứng giữa điện, ánh mắt anh sâu thẳm, sắc mặt nặng đề, anh không trả lời câu hỏi của Đường Chấn Phong, môi anh mím chặt, dường như có những lời cứ mắc kẹt trong họng, không nói ra được.
Đại điện im lặng lạ thường.
Thời gian trôi chậm như rùa bò.
Sự kiên nhẫn của Đường Chấn Phong vốn không có nhiều, ông ta bị sự im lặng của Ngô Bách Tuế chọc đến suýt bùng nổ. Ông ta nhịn cơn giận xuống rồi lần nữa lên tiếng nói với Ngô Bách Tuế: “Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cậu, tôi hi vọng cậu đừng khiến Dĩnh Nhi bị thương vô ích”.
Câu nói này bật ra qua kẽ răng của Đường Chấn Phong. Nếu Ngô Bách Tuế vẫn tiếp tục từ chối thì ông ta sẽ giết anh ngay không do dự gì nữa. Nếu như vậy thì cũng có nghĩa là Đường Dĩnh cản cú đánh chí mạng thay cho Ngô Bách Tuế trở nên vô nghĩa, cô đã bị thương vô ích, cũng đã hao tốn tâm tư vô ích, đây không phải là kết quả Đường Chấn Phong muốn nhìn thấy. Thế nên ông ta vẫn hi vọng Ngô Bách Tuế có thể thức thời một chút, đồng ý ở rể nhà họ Đường, để không phụ việc Đường Dĩnh xả thân bảo vệ.
Ngô Bách Tuế tiếp tục trầm mặc thêm chút nữa rồi mới nhìn Đường Chấn Phong, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có phải tôi đồng ý với ông thì nhà họ Đường các ông sẽ đồng ý tha cho bố tôi và nhà họ Ngô không?”
Sau khi đắn đo một thời gian dài, cuối cùng anh đã hỏi ra câu này. Anh có tôn trọng nguyên tắc và trách nhiệm của mình đến đâu cũng không thể bỏ mặc tính mạng của bố và hàng nghìn người nhà họ Ngô được. Anh đã không thể bảo vệ được bọn họ, không có sức lực để đối địch với nhà họ Đường, thế thì anh chỉ có thể chọn một cách khác để bảo vệ nhà họ Ngô.
Nghe Ngô Bách Tuế hỏi vậy thì sắc mặt Đường Chấn Phong hơi thả lỏng, ông ta trịnh trọng trả lời: “Đúng, chỉ cần cậu trở thành con rể của nhà họ Đường thì chúng tôi không những có thể tha cho Ngô Thanh Đế và nhà họ Ngô mà thậm chí còn có thể chữa khỏi vết thương của Ngô Thanh Đế, còn đảm bảo nhà họ Ngô của các cậu trăm năm hưng thịnh, bước lên một tầm cao mới”.
Đường Chấn Phong đảm bảo chắc nịch khiến Ngô Bách Tuế hơi giật mình.
Chữa khỏi cho Ngô Thanh Đế, đảm bảo nhà họ Ngô trăm năm hưng thịnh, điều kiện này vô cùng mê hoặc, đối với người bình thường mà nói đây thật là một chuyện tốt có cầu cũng không được. Nhưng Ngô Bách Tuế biết, quy thuận nhà họ Đường thì có nghĩa mình và nhà họ Ngô, thậm chí cả bố đều sẽ trở thành con rối trong tay nhà họ Đường, bọn họ phải mãi mãi làm việc cho nhà họ Đường, không được tạo phản, không được tự do. Đồng thời, đối với cá nhân Ngô Bách Tuế mà nói thì anh cũng phải phản bội lại lời hứa với Gia Cát Thanh Thanh, anh sẽ làm tổn thương cô ấy một cách triệt để. Ngoài ra, anh kết hôn với Đường Dĩnh có khi cũng sẽ khiến Đường Dĩnh tổn thương, vì anh vẫn chưa có tình cảm với Đường Dĩnh, Đường Dĩnh kết hôn với mình có hạnh phúc không?
Thấy Ngô Bách Tuế lại im lặng, ánh mắt Đường Chấn Phong lạnh lại rồi trầm giọng nói: “Cậu còn vấn đề gì không?”
Giọng điệu Đường Chấn Phong âm trầm mà ác liệt, nghe vừa giống một câu hỏi lại vừa giống một lời uy hϊế͙p͙.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Qua mấy giây, Ngô Bách Tuế mới trả lời rành rọt: “Được, tôi đồng ý với ông”.
Câu trả lời của Ngô Bách Tuế chân thành và kiên định.
Đường Chấn Phong thấy cuối cùng Ngô Bách Tuế cũng đồng ý thì gương mặt lạnh lùng của ông ta mới tỏ ra chút hài lòng, ông ta gật đầu nói: “Sớm như vậy thì đâu có chuyện gì”.
Nói xong, Đường Chấn Phong liền nghiêm giọng nói với hai người đang dìu Ngô Bách Tuế: “Đưa cậu ta xuống, chăm sóc cẩn thận”.
Hai người nhận lệnh xong thì lập tức dìu Ngô Bách Tuế đi.
Bọn họ đưa Ngô Bách Tuế trở lại chiếc giường trong căn phòng ban đầu, sau đó không nói không rằng rời đi.
Ngô Bách Tuế một mình nằm trêи giường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, dường như anh mất đi tất cả tín niệm, trở thành một cái xác không hồn.
Cuộc đời anh sẽ không còn tự do nữa.
Phần đời còn lại sẽ xảy ra thêm biết bao nhiêu chuyện bất đắc dĩ nữa đây.
Trong đầu Ngô Bách Tuế chống cự việc nghĩ ngợi về tương lai, nhưng cũng chẳng dám nhớ về những người và việc trong quá khứ. Anh cứ im lặng trầm mặc, ngây người ra như phỗng.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mở ra, một bà cụ mặt mũi vô cảm bước vào, bà ta bưng thức ăn, hai chân bước đi ổn định tới bên giường. Bà ta đặt thức ăn trêи tủ đầu giường rồi đỡ Ngô Bách Tuế dậy, để anh tựa vào thành giường, sau đó bưng chén cơm lên bắt đầu đút cơm cho anh ăn.
Ngô Bách Tuế vẫn trong trạng thái mất hồn, anh không muốn nhúc nhích, cũng chẳng có sức lực để nhúc nhích nên đành mặc kệ bà cụ đút cơm cho mình, anh chỉ phụ trách mở miệng ăn, cơm rất ngon nhưng Ngô Bách Tuế ăn như nuốt ruồi, không nếm được chút mùi vị nào.
Bà cụ đút một cách máy móc, Ngô Bách Tuế ăn một cách cứng nhắc, không ai nói với ai câu nào.
Đút cơm xong, bà cụ đỡ Ngô Bách Tuế nằm xuống giường lại, sau đó dọn dẹp chén đũa đi ra.
Trong phòng lại chỉ còn mình Ngô Bách Tuế. Anh ăn no uống đã rồi, thể lực dường như cũng hồi phục lại chút, nhưng vẻ mặt như người chết của anh lại chẳng có gì thay đổi, anh vẫn là một cái bị thịt không có linh hồn.
Đêm về khuya, Ngô Bách Tuế nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm qua rất nhanh.
Tờ mờ sáng hôm sau, cửa phòng Ngô Bách Tuế lại bị mở ra.
Bà cụ tới đưa bữa sáng cho Ngô Bách Tuế, giống như hôm qua, bà ta lặng lẽ hầu hạ Ngô Bách Tuế ăn sáng, xong việc thì xách đồ ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc sau thì cửa phòng lại mở, một ông cụ đầu tóc và râu bạc phơ cầm một hòm thuốc tinh tế đi vào.
Đến bên cạnh giường, ông cụ râu bạc kiểm tra sơ tình hình thương tích trêи người Ngô Bách Tuế, sau khi kiểm tra xong, ông ta vuốt chòm râu bạc của mình rồi cảm khái sâu xa: “Ấy vậy mà trêи đời này lại có gân cốt kì lạ đến thế này!”
Giọng điệu của ông cụ râu bạc đầy kinh ngạc, xương cốt gân mạch của Ngô Bách Tuế là kì lạ nhất trong tất cả những người ông ta từng gặp. Ông ta nhìn chăm chú Ngô Bách Tuế vài lần rồi mở hòm thuốc ra vừa tìm thuốc, vừa nói với Ngô Bách Tuế: “Chàng trai, thương tích trêи người cậu không phải người thường có thể chịu đựng được đâu nhé”.
Ngô Bách Tuế không đếm xỉa tới ông cụ râu bạc, anh vẫn vô hồn nằm trêи giường, không nói gì.
Ông cụ râu bạc không để bụng thái độ của Ngô Bách Tuế, ông ta chuẩn bị xong dụng cụ và thuốc men thì bắt đầu trị thương cho Ngô Bách Tuế. Ông ta dùng hết các phương pháp châm cứu, xoa bóp, trị liệu bằng thuốc.
Một lần trị liệu kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ.
Sau cùng, ông cụ râu bạc rút chiếc ngân châm cuối cùng trêи cơ thể Ngô Bách Tuế ra, sau đó ông ta lấy một bình thuốc nhỏ tinh tế từ ngăn trong cùng của hòm thuốc ra rồi đổ ra một viên thuốc, nói với Ngô Bách Tuế: “Uống viên Kim Sang Thần Dược này vào thì vết thương của cậu sẽ khỏi hẳn nhanh thôi”.
Nhà họ Đường là gia tộc ẩn dật mạnh nhất thế giới, trong gia tộc có thần y giỏi nhất thế giới, đồng thời cũng sở hữu tài nguyên, vũ khí và thuốc tốt nhất thế giới.
Ông cụ râu bạc chữa trị cho Ngô Bách Tuế này là thần y giỏi nhất trong nhà họ Đường, viên Kim Sang Thần Dược trong tay ông ta là một loại thuốc đặc hiệu có công dụng chữa bách bệnh.
Ngô Bách Tuế vẫn luôn như người thực vật, bây giờ mới có chút cảm xúc trêи gương mặt, anh hơi kinh ngạc nhìn ông cụ râu bạc, sau đó anh nhận thuốc rồi nuốt xuống.
Ngô Bách Tuế không ngờ mình bị thương nặng như vậy mà lại sắp khỏe hẳn nhanh thế này, điều này hoàn toàn vượt xa khỏi dự liệu của anh.
Ông cụ râu bạc thấy anh uống thuốc xong thì chào tạm biệt: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, qua vài ngày nữa tôi sẽ lại tới xem tình hình của cậu”.
Nói xong, ông cụ râu bạc dọn dẹp hòm thuốc rồi rời khỏi phòng.
Ngô Bách Tuế ngồi dậy đồng thời thử đi lại, anh có thể đi lại vững vàng rồi, hơn nữa cảm giác đau đớn trêи người anh cũng đã giảm đi rất nhiều, tinh thần trạng thái của anh cũng ổn hơn gấp bội.
Giây phút này, Ngô Bách Tuế lại một lần nữa nhìn nhận sự hùng mạnh của nhà họ Đường. Ông cụ râu bạc này có y thuật cao siêu như vậy ắt cũng là người phi phàm, nhà họ Đường đúng là ngọa hổ tàng long, kì nhân chắc chắn vô số, tài nguyên về thuốc của nhà họ Đường cũng không phải là thứ thế giới bên ngoài có thể so bì được. Nhà họ Đường quả thật là đỉnh cao người ta không thể với tới.
Ngô Bách Tuế vẫn đi lại thêm chốc nữa, sau đó mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian sau đó, Ngô Bách Tuế vẫn ở lì trong phòng, ngoài bà cụ tới đưa cơm ra thì anh không còn gặp bất kì ai khác.
Một ngày cứ vậy trôi qua.
Ngày hôm sau, sức lực của Ngô Bách Tuế đã hồi phục kha khá rồi, cảm giác đau đớn lại được giảm xuống, hoàn toàn chạm đến phạm vi Ngô Bách Tuế có thể chịu đựng được.
Ngày thứ ba, sắc mặt Ngô Bách Tuế hồng hào hẳn, cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Sau ba ngày, ông cụ râu bạc lại tới phòng của Ngô Bách Tuế, ông ta kiểm tra cơ thể cho Ngô Bách Tuế trước, sau khi kiểm tra xong thì thành thật nói: “Thương tích của cậu đã khỏi hẳn rồi, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, mai là ngày vui của cậu rồi”.
Ngày vui? Nhanh vậy sao?
Không đợi Ngô Bách Tuế trả lời, ông cụ râu bạc đã lặng lẽ rời đi rồi.
Còn Ngô Bách Tuế thì ngồi ngơ ngác trêи giường. Anh khỏe lại vốn là một chuyện rất đáng để vui mừng, nhưng đột nhiên nghe được ngày mai phải kết hôn thì tim anh lại chùng xuống. Tuy là chuyện anh tự lựa chọn nhưng anh vẫn không thể nào thật tâm chấp nhận chuyện này, anh còn tưởng sẽ có một khoảng thời gian để thích ứng, nhưng không ngờ nhà họ Đường lại gấp gáp tổ chức hôn lễ cho mình và Đường Dĩnh đến thế.
Đêm nay, Ngô Bách Tuế nằm trêи giường trằn trọc không ngủ được, trăm mối tơ vò.
Mãi cho đến rất khuya, Ngô Bách Tuế mới ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Ngô Bách Tuế từ trong lúc ngủ mơ, đột nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác kì lạ, dường như người anh trở nên lạnh lẽo. Ngô Bách Tuế bật tỉnh dậy mở mắt ra, thì thấy cả người mình bị lột sạch đồ, không còn sót một chút gì.
Ngay sau đó, anh lại thấy Đường Dĩnh đứng cách mép giường mình không xa, đang chậm rãi tự cởi áo quần.