Trái tim vốn trầm xuống của người nhà họ Ngô đột nhiên nổi sóng, họ trợn tròn hai mắt, nhìn sự biến hóa của khung cảnh, vừa căng thẳng vừa kích động.
Chấn Long Quyền của Ngô Bách Tuế thực sự quá hung mãnh, nó đi đến đâu cũng không có gì ngăn trở được; chỉ trong chớp mắt đã đập vỡ hết chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng rồi.
Một khi phá vỡ được chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng, chân nguyên đầu rồng kia tiếp tục dùng khí thế không gì ngăn cản được của mình tấn công về cơ thể của Đường Cảnh Hoằng.
Đường Cảnh Hoằng thấy vậy, lập tức lật mình nhảy lên, từ khoảng không nhảy xuống nền đất, thành công trốn tránh được đòn công kích từ chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế.
Có điều, dường như chân nguyên đầu rồng này có ý thức của riêng nó, trong khoảnh khắc Đường Cảnh Hoằng đáp đất, nó không hề ngơi nghỉ, lập tức tấn công về phía Đường Cảnh Hoằng.
Đường Cảnh Hoằng nhìn cái đầu rồng với ánh mắt thản nhiên và hình dạng dữ tợn kia lao tới, mặt mũi lão ta đột nhiên biến sắc. Không cần nghĩ ngợi gì, lão ta lập tức thu thập chân nguyên dồn vào nắm đấm bên phải, tiếp đó, đột ngột vung đòn nhắm đánh thật mạnh vào chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế.
Nắm đấm này không chừa đường lui, dường như bao hàm toàn bộ sức lực của Đường Cảnh Hoằng cùng với chân nguyên hùng hậu vô biên. Chân nguyên trong cú đấm này như gầm gào đòi thoát ra, sở hữu uy lực có thể bổ dọc núi non, tập kích về phía chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế.
Uỳnh!
Chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng đối đầu với chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế, bùng nổ uy lực kinh thiên, chấn động khắp bốn phương.
Một luồng dư chấn cuồn cuộn kéo tới, chân nguyên của đôi bên xung đột với nhau, chỉ thấy chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng tan tác thêm lần nữa, cơ thể lão ta không thể lui vào đâu được, bị chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế đánh cho liên tiếp lùi về sau, lùi mấy bước liền mới dừng bước và đứng vững được.
Trong phen đọ sức lần này, hiển nhiên Ngô Bách Tuế nắm phần thắng hơn hẳn.
Ngô Bách Tuế dùng một chiêu Chấn Long Quyền đã đánh cho Đường Cảnh Hoằng thối lui. Sự thật này khiến người nhà họ Ngô phấn chấn lắm, khiến họ gom nhặt lại hi vọng. Họ vốn tưởng rằng, Ngô Bách Tuế dù mạnh đến thế nào cũng tuyệt đối không phải đối thủ của Đường Cảnh Hoằng, họ chỉ nhìn thấy thất bại trên người Ngô Bách Tuế. Thế mà bây giờ, Ngô Bách Tuế dùng hành động thực tế chứng minh cho họ thấy, dù cho Đường Cảnh Hoằng vô địch thiên hạ thì Ngô Bách Tuế cũng có sức chiến đấu. Thắng lợi không phải điều hoàn toàn vô vọng đối với họ.
Người nhà họ Ngô đều nhìn về phía Ngô Bách Tuế, lần này, trong mắt họ có ánh sáng của hi vọng.
Trong mắt Đường Dĩnh cũng thấp thoáng những giọt lệ. Trước đó thấy Ngô Bách Tuế bị đánh gục, cô thực sự sợ hãi. Tôi rất sợ Ngô Bách Tuế thất bại rồi thậm chí bị giết, nhưng may mà Ngô Bách Tuế có quyết tâm và tự tin. Ngô Bách Tuế còn xoay chuyển được tình thế, đẩy lùi Đường Cảnh Hoằng. Anh lại tạo ra kỳ tích thêm lần nữa, lại cho đám đông vô số kỳ vọng. Đường Dĩnh vui mừng quá đỗi, trong đôi mắt cô lấp lánh giọt lệ vui mừng, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn ẩn giấu chút lo lắng. Dù gì thì thắng thua sau cùng vẫn chưa được định đoạt, Ngô Bách Tuế rốt cuộc có thắng nổi Đường Cảnh Hoằng hay không, vẫn là câu đố chưa được giải đáp.
Ở bên khác, người nhà họ Đường kiêu ngạo như con công đực cũng cảm nhận được sự chấn động như thể linh hồn bị đánh mạnh. Tuy đã từng lĩnh giáo sức mạnh của Ngô Bách Tuế, nhưng họ vẫn kiên định với niềm tin trưởng tộc vô địch. Bọn họ căn bản không hề cho rằng Ngô Bách Tuế có một tí ti phần thắng nào. Trong mắt họ, Ngô Bách Tuế bị đẩy lùi, gục ngã mới là được điều đương nhiên. Nhưng ai mà ngờ được, Ngô Bách Tuế có cơ hội phản công, đẩy lùi được trưởng tộc của họ, hiện thực này như đánh mạnh vào lòng người họ Đường. Sắc mặt của họ bây giờ không có kém nhất, chỉ có kém hơn.
Đường Cảnh Hoằng vừa mới đứng vững, sắc mặt cũng trở nên âm u vô cùng. Lão ta chăm chú nhìn Ngô Bách Tuế rồi gằn giọng nói: “Xem ra, tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi”.
Đường Cảnh Hoằng không thể không thừa nhận, một thanh niên như Ngô Bách Tuế thực sự thâm sâu khó lường. Lão ta vốn tưởng rằng mình đã biết rõ giới hạn của Ngô Bách Tuế, nhưng qua màn đối đầu vừa rồi, Đường Cảnh Hoằng mới nhận ra Ngô Bách Tuế vẫn còn tiềm năng vô hạn cần được khai thác, thực lực của anh có độ sâu nhất định.
Ngô Bách Tuế nhìn Đường Cảnh Hoằng với gương mặt không chút biểu cảm, điềm nhiên đáp: “Đương nhiên là vậy!”
Lời nói của Ngô Bách Tuế nhẹ bẫng, giống như một chuyện đương nhiên, một thứ tự tin toát ra từ trong cốt tủy, thậm chí có phần khinh miệt Đường Cảnh Hoằng.
Ánh mắt Đường Cảnh Hoằng lạnh đi: “Tôi thừa nhận, cậu rất mạnh, nhưng thật đáng tiếc, cậu gặp phải tôi. Chịu chết đi!”
Dứt lời, khí thế của Đường Cảnh Hoằng điên cuồng phun trào, chân nguyên cường thịnh tuôn ra. Chân nguyên khổng lồ nhanh chóng biến thành một con báo săn, nhào về phía Ngô Bách Tuế.
Báo săn rất nhanh, nhạy bén, hung mãnh, chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng còn là vua của loài báo săn, mạnh đến mức không ai đối địch nổi. Tốc độ lao về phía trước của nó nhanh như sấm chớp, không khí xung quanh không chịu nổi xung kích từ tốc độ cực hạn này mà đồng loạt nổ tanh bành, phát ra từng hồi âm thanh trầm đục.
Trong chớp mắt, chân nguyên báo săn kia đã nhào tới gần Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không dám chần chừ, nhanh chóng thi triển Chấn Long Quyền, nắm đấm của anh phá vỡ không khí, lao vùn vụt ra ngoài. Trong thoáng chốc, một luồng chân nguyên vọt ra, biến thành chiếc đầu rồng dữ tợn, thỏa chí gầm gào trong hư không, điên cuồng tấn công về phía chân nguyên báo săn của Đường Cảnh Hoằng.
Chân nguyên đầu rồng thoát ra khỏi nắm đấm của Ngô Bách Tuế, bắt đầu do thần thức của Ngô Bách Tuế khống chế. Chân nguyên ngưng tụ thành hình, biến thành một cái đầu rồng rõ ràng có thể thấy được, mắt rồng sắc lẻm, giận dữ nhìn xung quanh.
Thậm chí, bên dưới chiếc đầu rồng còn có thêm hai cái nanh vuốt. Móng rồng sắc bén, hình dáng đáng sợ. Thứ chân nguyên khủng khiếp này xông pha vạn vật, đánh thẳng vào Đường Cảnh Hoằng.
Trong thoáng chốc, chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng và chân nguyên của Ngô Bách Tuế đã quấn lấy nhau. Chúng không chỉ va chạm, mà là săn đuổi và tấn công nhau, giống như hai vật thể sống, giao chiến trong không khí. Chân nguyên của Ngô Bách Tuế là đầu rồng có móng vuốt sắc bén, chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng là vua của loài báo săn hung hăng, hai bên chân nguyên điên cuồng giao tranh, tiếng thét gào không dứt, trong không trung vang vọng tiếng rồng ngâm và báo gầm. Khí thế cuồn cuộn trào ra, giao chiến bằng chân nguyên vô cùng kịch liệt.
Người xem trận đấu này ai nấy đờ đẫn, đây đúng là trận đối đầu ở đẳng cấp cực kỳ cao. Chân nguyên của hai người đều do thần thức của họ điều khiển, uy lực của nó không thể coi thường được, khí thế của trận đấu vô cùng thần kỳ, dường như thật sự có thần long và yêu báo đang giao chiến. Những tiếng gầm vang lên bên tai chấn động đến mức lòng người run rẩy, lông tóc dựng ngược.
Đường Cảnh Hoằng thể hiện oai phong của mình, thực lực đáng sợ đến độ nghịch thiên. Chân nguyên báo săn do thần thức của lão ta điều khiến có uy lực cắn nuốt linh hồn, cho dù chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế mạnh thế nào đi chăng nữa, con báo săn này cũng có thể đối phó được. Vả lại, chân nguyên báo săn có xu thế càng chiến đấu thì càng bạo lực.
Sắc mặt Ngô Bách Tuế vẫn bình tĩnh và thản nhiên, anh như ngồi thiền vậy, đứng lặng ngay tại chỗ, chỉ cần dùng thần thức khống chế chân nguyên đầu rồng, cố gắng để tâm thế của bản thân bình tĩnh, không luống cuống tay chân. Chân nguyên đầu rồng mà anh điều khiển, khí thế lẫn khả năng tấn công đều vô cùng mãnh liệt, nhưng đường đi nước bước rất ổn định, không vội vàng không hoảng loạn, gặp nguy hiểm cũng không bối rối.
Chân nguyên của hai người giao chiến nửa hồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa quyết định được thắng thua.
“Tôi muốn xem xem thực lực thật sự của cậu mạnh đến cỡ nào!”, đột nhiên, Đường Cảnh Hoằng hô lên một tiếng, đồng thời, hai cánh tay của lão ta nhanh chóng vùng vẫy.
Trong thoáng chốc, không khí xung quanh và linh khí của đất trời đều tập trung về phía lão ta.
Ngay lập tức, hai lòng tay của Đường Cảnh Hoằng đẩy ra ngoài, một luồng chân nguyên bao hàm linh khí của trời đất hóa thành ngọn núi khổng lồ với khí thế ngang ngược đổ sập về phía Ngô Bách Tuế.
Ngọn núi bằng chân nguyên này phá vỡ tầng không mà lao ra, chỉ trong thoáng chốc đã dung hợp cùng chân nguyên báo săn, lập tức xông pha cản phá được chân nguyên đầu rồng của Ngô Bách Tuế rồi tấn công về phía anh.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế tập trung lại, không hề chần chừ, anh lập tức giơ tay, lòng bàn tay hướng ra ngoài. Động tác trông có vẻ đơn giản, nhưng thực chất bên trong ẩn chứa quy luật nào đó, chân nguyên bên trong cuồn cuộn không ngừng như sông suối. Trong thoáng chốc, một bức tường chân nguyên dày và nặng đã chắn ngang trước mặt Ngô Bách Tuế.
Chân nguyên ngọn núi của Đường Cảnh Hoằng sau cùng đập vào bức tường chân nguyên nặng nề của Ngô Bách Tuế, hai luồng chân nguyên vừa va chạm đã phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, dường như trong không khí có cả thuốc nổ phát nổ. Hai luồng chân nguyên đều nổ tung, sau cùng tan biến trong vô hình.
Thấy vậy, mặt Đường Cảnh Hoằng hơi biến sắc, thế nhưng, lão ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đẩy thêm một chưởng nữa.
Chưởng này vừa tung ra đã thấy một luồng chân nguyên như cột sáng lấp lánh bắn tóe ra ngoài, ngay sau đó, luồng chân nguyên cuồng bạo này biến thành mười ngọn núi hùng vĩ. Khí tức mà mỗi ngọn núi tỏa ra đều mạnh hơn hẳn chân nguyên ngọn núi khổng lồ ban nãy của lão ta.
Nếu bị đè dưới mười ngọn núi này, chỉ e là đến bầu trời cũng phải sụp xuống.
Ngô Bách Tuế không hề lề mề, hai nắm đấm của anh siết chặt, toàn thân đột nhiên bộc phát khí thế thấu trời. Chân phải của anh bước sang ngang, giẫm xuống nền đất, khiến mặt đất rung lên, gió và mây lay động, không khí tại nơi đó dường như đang tập hợp về phía anh.
Cả thế giới này dường như chỉ còn chừa lại một mình Ngô Bách Tuế, mọi thứ xung quanh đều lấy anh làm trung tâm, di chuyển theo anh, giống như anh đã biến thành chúa tể của vạn vật.
Sau đó, tay phải của Ngô Bách Tuế biến thành móng vuốt, chầm chậm cào một cái vào hư không. Trong chớp mắt, không khí vừa mới tập hợp bắt đầu nổ tung, từng đụn sương khói như pháo hoa lúc nở, đa dạng và rực rỡ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, bàn tay của Ngô Bách Tuế lại biến thành chưởng. Anh xòe lòng bàn tay nhắm chuẩn vào Đường Cảnh Hoằng, đẩy mạnh một cái. Lần tung chưởng này trông có vẻ không hề đặc biệt, nhưng thực chất vô cùng huyền diệu, dường như âm thầm gói gọn một thứ học thuyết nào đó của đất trời. Trời đất như nằm trong bàn tay anh, anh đẩy nó về phía trước, nghênh đón đòn tấn công từ Đường Cảnh Hoằng.
Thấy vậy, mặt mũi Đường Cảnh Hoằng khẽ biến sắc. Chưởng thế mà Ngô Bách Tuế đẩy tới quá huyền hoặc, Đường Cảnh Hoằng chỉ cảm thấy dường như bản thân lão ta đang bị mảnh trời này vứt bỏ, đứng ở phía đối lập với đất trời.
Mười chân nguyên ngọn núi mà lão ta tung ra chưa kịp chạm vào chưởng thế của Ngô Bách Tuế đã bắt đầu run rẩy kịch liệt ngay giữa chừng, dường như loáng thoáng thấy hiện tượng sụp đổ.
“Sao lại như thế được, không thể nào, không thể nào!”, Đường Cảnh Hoằng hoảng hốt kêu lên, lão ta không thể tin nổi, cơn giận bừng bừng trong lòng.
Trong chốc lát, mười ngọn núi bằng chân nguyên lại hiện ra rất hùng vĩ, Đường Cảnh Hoằng gói cả cơn giận ngút trời của mình, đẩy mạnh lòng bàn tay. Lão ta đẩy mười chân nguyên ngọn núi này về phía Ngô Bách Tuế với khí thế mạnh mẽ hơn hẳn.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Mười ngọn núi bằng chân nguyên của Đường Cảnh Hoằng và chưởng thế huyền diệu của Ngô Bách Tuế va chạm mạnh, phát ra từng hồi âm thanh như sấm sét với khí thế chấn động.
Ngay sau đó, chỉ thấy từng chân nguyên ngọn núi của Đường Cảnh Hoằng lại rung lên kịch liệt, nháy mắt sau, luồng chân nguyên ấy ào ào nứt vỡ, thậm chí hoàn toàn ào ra…
Mười chân nguyên ngọn núi bị đánh sập hết.
Ngô Bách Tuế đẩy chưởng thế thiên địa của mình tiếp tục tấn công về cơ thể của Đường Cảnh Hoằng, khí thế chẳng thể nào ngăn được.
Đường Cảnh Hoằng đâu kịp chống đỡ, trong thoáng chốc, toàn thân lão ta bị đánh mạnh, cơ thể bỗng chốc như con diều đứt dây, bắn ngược ra ngoài.
Phụt!
Đường Cảnh Hoằng phun ra vô số máu tươi, máu me phun đầy trời, nhuộm đỏ cả một khoảnh đất. Sau cùng, cơ thể của lão ta rơi mạnh xuống đất, phát ra một tiếng vang trầm đục.