Ngô Thiên nằm dưới đất đột nhiên cảm thấy được uy lực nghịch thiên, hắn còn chưa bị chém trúng đã cảm nhận được cơn đau như bị bổ làm đôi rồi. Linh hồn hắn như bị khóa chặt trong đao khí nghịch thiên này, tim hắn thắt chặt. Cảm giác thoáng bình tĩnh có được từ người Ngô Thanh Đế vừa nãy bỗng tan biến sạch, Ngô Thiên hoàn toàn không kiểm soát được sự căng thẳng của mình.
Ngô Thanh Đế đứng bên cạnh Ngô Thiên thì bình tĩnh như thường. Sau khi ông giải trừ phong ấn xong thì dường như bước vào trạng thái siêu nhiên. Dù đối diện với thế đao hủy thiên diệt địa của Gia Cát Hùng thì mặt ông cũng không đổi sắc. Thậm chí ông còn không né tránh, đứng bất động tại chỗ.
Ầm!
Lưỡi đao đỏ tươi mạnh mẽ hạ xuống, nhưng nó lại lơ lửng ngay trên đỉnh đầu Ngô Thanh Đế mà không chém xuống được.
Không khí trên đầu Ngô Thanh Đế như hình thành một sóng vân nước rộng lớn, nhìn thứ này thể lỏng nhưng thực ra không phải là chất lỏng, chính là thứ sóng vân nước thần kì này cản Huyết Long Đao lại.
Thế đao của Huyết Long Đao vô cùng hung mãnh, nhưng chém vào sóng vân nước này thì uy lực của nó hệt như vô hình, dường như sóng vân nước không khí này hấp thụ tất cả.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, quá thần kì! Rõ ràng Ngô Thanh Đế không động đậy, thậm chí không chớp mắt nữa, cũng không có vẻ như ông đã phóng chân khí gì ra, thế mà Huyết Long Đao lại dừng ở trên không, không chém được ông.
Tất cả những điều này cũng không giống như Huyết Long Đao hiển linh, càng không giống lúc trước Ngô Thanh Đế điều khiển Huyết Long Đao, bây giờ nó như bị đông lại, chẳng vùng vẫy gì cả, cứ dừng ở không trung thế thôi. Chuyện không thể lại xảy ra trước mắt, ai mà tin được?
Ngay đến Gia Cát Hùng cũng kinh ngạc tột độ, ông ta trợn trắng mắt không dám tin nhìn Ngô Thanh Đế, rồi lại nhìn Huyết Long Đao trong tay mình.
Một giây sau, Gia Cát Hùng đột nhiên cố gắng tăng thêm lực, liều mạng chém xuống, nhưng Huyết Long Đao vẫn chẳng có phản ứng gì.
Gia Cát Hùng nổi quạu trong giây lát, đôi mắt ông ta đỏ ngầu rút đao về, chuẩn bị tìm góc khác tấn công.
Nhưng lúc ông ta cố gắng rút đao về mới phát hiện dường như Huyết Long Đao rơi vào đầm lầy vậy, dù ông ta có rút thế nào cũng không ra được.
Huyết Long Đao cứ vậy mà bị kẹt giữa không trung. Dường như nó bị thứ gì đó vô hình giam cầm, không động đậy được nữa.
Tất cả mọi người trợn mắt, ngây ra như phỗng.
Ngô Thiên trên đất cũng ngơ ra, vừa nãy hắn vẫn còn lo lắng không thôi mà bây giờ chỉ cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhìn Ngô Thanh Đế chằm chằm, trong mắt ngập tràn sửng sốt và không dám tin.
Trong lúc mọi người còn ngơ ra thì Ngô Thanh Đế cử động, ông chậm rãi giơ tay phải ra rồi phất một cái về phía Gia Cát Hùng.
Động tác phất tay của ông nhẹ nhàng tùy ý, dường như không hề dùng sức.
Nhưng cái phất tay nhẹ này lại khiến cả hư không rộng lớn sinh ra phản ứng kịch liệt. Đột nhiên trước mặt Ngô Thanh Đế xuất hiện một dòng xoáy không khí sâu không thấy đáy, dòng xoáy này bóp méo không gian khiến đất trời đổi sắc. Một giây sau, dòng xoáy này vồ vập lấy thân hình vạm vỡ của Gia Cát Hùng.
Mạnh mẽ như thủy triều, khí thế ngút trời!
Ầm!
Dòng xoáy đập mạnh lên người Gia Cát Hùng khiến ông ta bị đánh bay về phía sau, cuối cùng đập mạnh xuống đất.
Mặt đất lại bị đập thành một cái hố, Gia Cát Hùng nằm trong hố phun đầy máu tươi, nhếch nhác thảm hại.
Mọi người lại được phen kinh ngạc, không ai hiểu vì sao Ngô Thanh Đế đột nhiên trở nên lợi hại đến vậy. Tuy trước đó ông cũng rất lợi hại rồi, nhưng ông bây giờ so với trước đó cách biệt xa quá. Trước đó, lúc ông còn ở trạng thái tốt nhất, muốn đánh ngã Gia Cát Hùng cũng vô cùng khó khăn. Nhưng bây giờ, ông chỉ phất nhẹ tay một cái đã đánh bay Gia Cát Hùng. Thao tác của thần tiên thế này, ai hiểu được?
Ai ai cũng rơi vào trạng thái kinh ngạc nhất, trong kinh ngạc có tiềm tàng hưng phấn. Họ đều cảm nhận được, lần này Ngô Thanh Đế có hi vọng đánh bại Gia Cát Hùng hoàn toàn rồi!
Bấy giờ Gia Cát Hùng bị thương khá nghiêm trọng, nhưng ông ta hoàn toàn không để ý tới vết thương. Ông ta chỉ càng tức giận thêm, mắt trợn trừng đầy thù hận, đang định đứng lên tiếp tục tấn công Ngô Thanh Đế.
Nhưng ông ta vừa cựa quậy thì Ngô Thanh Đế lại phất tay phải tiếp, một làn sóng vân nước đánh về phía Gia Cát Hùng.
Làn sóng vân nước vô cùng thần kì, nó có thể biến hình đấy. Lần này, dường như sóng vân nước biến thành một tấm lưới lớn, bao phủ xung quanh Gia Cát Hùng, giam cầm ông ta ngay tức khắc.
Gia Cát Hùng nằm trong hố, đừng nói là đứng dậy, đến cử động cũng không cử động được nữa.
Đến bây giờ, cuối cùng Ngô Thiên đã cảm nhận được rằng Ngô Thanh Đế đã phát ra chân nguyên.
Ngô Thiên ngay lập tức hoảng hốt lên tiếng: “Vũ Thánh!”
Vũ Thánh là cảnh giới trên Đại Tông sư.
Trên thế giới này, có thể nói Vũ Thánh đã được xem là thần tiên rồi.
Xã hội bấy giờ, người học võ nhiều vô số kể, trong đó, đa số người học võ đều theo đuổi cảnh giới cao hơn trong võ thuật. Với tình hình trước mắt thì cảnh giới Đại Tông sư đã là vị trí cao nhất trong lòng tất cả người học võ rồi. Nhưng trên thực tế vẫn còn tồn tại Vũ Thánh ít được số đông biết đến.
Đại Tông sư có thể giải phóng nội kình ra ngoài, ngưng kết thành chân khí.
Còn Vũ Thánh thì có thể biến chân khí thành chân nguyên.
Chân khí ở thể khí, còn chân nguyên thì ở thể lỏng nhưng lại không lỏng, đây là một loại hình thái vượt ra khỏi khái niệm của người phàm, nó có lực sát thương và sức mạnh phòng ngự trái với lẽ thường.
Nói cách khác thì người có thể hóa chân khí thành chân nguyên chính là Vũ Thánh.
Vũ Thánh trăm năm khó gặp một người.
Một người học võ có thể đạt tới cảnh giới Vũ Thánh thì có thể được xem như thần tiên trong lòng nhân loại. Vì Vũ Thánh không những có võ công vô cùng cao siêu mà còn có thể đi mây về gió, vượt núi vượt biển, không gì không thể. Chính vì có năng lực vượt người phàm như thế này nên Vũ Thánh mới được xem là thần tiên.
Nhưng muốn đến được cảnh giới Vũ Thánh thì đúng là khó hơn lên trời. Thế giới hiện đại, một Đại Tông sư thôi đã được xem là rồng trong loài người rồi, còn Vũ Thánh thì phải nói là thủ lĩnh của vạn rồng.
Người có thể trở thành Vũ Thánh chắc chắn điều khiển được quy luật của trời đất, lĩnh ngộ được bí ẩn của thế gian.
Trước mặt Vũ Thánh, Đại Tông sư chỉ là con sâu cái kiến, cách biệt một cấp này chính là cách biệt giữa trời và đất. Vì chân nguyên mạnh hơn chân khí quá nhiều.
Ngô Thiên là một Đại Tông sư hàng đầu, đương nhiên hắn cũng biết trong giới võ đạo có cấp cao hơn Đại Tông sư. Nhưng hắn càng biết rõ hơn trăm năm rồi chưa từng xuất hiện Vũ Thánh. Trước nay hắn luôn tưởng rằng Vũ Thánh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, xã hội bây giờ hoàn toàn không có Vũ Thánh.
Nhưng ngay giờ phút này đây, Ngô Thiên lại phát hiện ra Ngô Thanh Đế chính là người vượt khỏi cảnh giới Đại Tông sư, thứ ông dùng đối phó với Gia Cát Hùng chính là chân nguyên.
Đến bây giờ Ngô Thiên mới hiểu Ngô Thanh Đế nói giải trừ phong ấn có nghĩa là gì. Thì ra, Ngô Thanh Đế chính là một Vũ Thánh hàng hiệu.
Ngô Thanh Đế chính là thần của nhà họ Ngô!
Trong nháy mắt, tâm trạng của Ngô Thiên trở nên kích động vô vàn, ánh mắt hắn nhìn Ngô Thanh Đế đã sáng đến mức không thể nào sáng hơn được nữa.
“Ngô Thanh Đế lại là Vũ Thánh!”
Trong đại điện của Học viện U Minh, Minh Vương nhìn màn hình lớn, vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm nói.
Cùng xem với Minh Vương còn có Ảnh Vương, Vũ Vương và Lang Vương.
Sau khi Tứ Đại Thiên Vương biết Ngô Thiên đích thân tới Thanh Châu quyết đấu với Gia Cát Hùng thì liền xem trận đấu này. Thế nên, bốn người họ biết rõ tất cả những chuyện xảy ra ở Quảng trường Nhân Dân.
Lúc nhìn thấy Ngô Thanh Đế giải trừ phong ấn, dễ dàng khống chế Gia Cát Hùng thì Minh Vương đã hiểu ra Ngô Thanh Đế đã đạt tới cảnh giới Vũ Thánh.
Minh Vương nói xong thì Lang Vương cũng nói: “Không ngờ nhà họ Ngô lại có Vũ Thánh.”
Vũ Vương cũng lên tiếng, lão ta không hiểu: “Nếu cậu ta đã là Vũ Thánh rồi thì sao hôm qua cậu ta không bộc lộ thực lực để đấu với chúng ta luôn?”
Tuy hôm qua Ngô Thanh Đế đánh thắng Tứ Đại Thiên Vương nhưng ông chỉ nhờ uy lực của Huyết Long Đao để chiến thắng. Mà nếu Ngô Thanh Đế bộc lộ luôn uy lực của Vũ Thánh thì Tứ Đại Thiên Vương căn bản không sống được quá hai chiêu của ông.
Nghe vậy thì ánh mắt Minh Vương thay đổi, lão nhìn chằm chằm vào Ngô Thanh Đế trên màn hình rồi thâm trầm nói: “Có lẽ, cậu ta sợ bị vị kia nhắm vào.”
Ba người còn lại nghe vậy thì trầm lặng, trong điện trở nên vô cùng yên ắng.
Bên khác, cuộc chiến trên Quảng trường Nhân Dân vẫn chưa kết thúc.
Sau khi Gia Cát Hùng bị Ngô Thanh Đế đứng từ xa khống chế thì cả người dường như biến thành ma quỷ, mắt ông ta đỏ gằn, cơ thể bộc phát ra chân khí như kết hợp với ma khí, ông ta lấy hết sức bình sinh để thoát khỏi gông cùm này. Cả đời này ông ta ghét nhất là cảm giác bị giam cầm này. Ông ta liều mạng để thoát khỏi sự khống chế này.
Nhưng cuối cùng vẫn phí công. Sóng vân nước giam cầm ông ta là chân nguyên Vũ Thánh phát ra, Đại Tông sư hoàn toàn không có cách nào chống lại, mặc kệ sức lực anh mạnh đến đâu, dùng chân khí mạnh nhất cũng không phá được chân nguyên.
Trong lúc Gia Cát Hùng điên dại, Ngô Thanh Đế cất bước đi, ánh mắt ông bình tĩnh, bước chân thong dong, chậm rãi đi về phía Gia Cát Hùng.
Gia Cát Hùng thấy Ngô Thanh Đế bước tới thì ông ta càng điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta phát ra tia sáng tàn độc. Nếu ông ta mà xông ra ngoài được thì chắc chắn sẽ băm Ngô Thanh Đế thành trăm mảnh.
Đáng tiếc, ông ta không xông ra được, không thoát được, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Thanh Đế tới trước mặt mình.
Ngô Thanh Đế dừng bên cạnh mép hố, ông nhìn xuống Gia Cát Hùng trong hố rồi lạnh lùng nói: “Kiếp sau làm một người bình thường đi!”
Dứt lời, Ngô Thanh Đế giơ tay phải ra rồi vặn nhẹ một cái trong hư không.
Ầm!
Sóng vân nước bao phủ Gia Cát Hùng chợt thắt chặt. Gia Cát Hùng vạm vỡ đột nhiên chịu sự đè ép cực lớn, lục phủ ngũ tạng, xương cốt gân mạch của ông ta nổ tung.
Chỉ trong tích tắc, Gia Cát Hùng không còn hơi thở, mắt ông ta trợn trừng, ánh mắt đã không còn chút ánh sáng nào nữa.
Gia Cát Hùng chết rồi!