Vi Nhiễm chống cằm nhìn Dương Nguyệt ở bên cạnh ánh nến làm y phục, thỉnh thoảng cũng phụ một tay. Nàng biết tối nay Tiêu Đạc phải đi núi Thu, chắc chắn hung hiểm trùng điệp, vì không để bản thân suy nghĩ lung tung bèn gọi Dương Nguyệt tới làm bạn. Về phương diện may vá Vi Nhiễm thật sự là không có tài năng, nhìn thấy Dương Nguyệt khéo léo xe chỉ luồn kim, vài miếng vải vóc đã khớp dính vào nhau, biến thành một tiểu y tinh xảo.
"Nguyệt Nương, để ta thử xem." Vi Nhiễm vươn tay, Dương Nguyệt lại đem quần áo lấy ra, cười nói: "Tiểu thư vẫn là phải nghỉ ngơi nhiều, với lại thiêu thùa may vá tổn thương con mắt đó, có nô tỳ làm là được rồi."
"Ngươi cũng không thể đi theo ta cả một đời a, có một số việc ta vẫn còn phải học." Vi Nhiễm nghiêm túc nói.
Dương Nguyệt bỗng nhiên lộ ra thần sắc bi thương, dừng một chút mới nhỏ giọng nói: "Tiểu thư muốn đuổi nô tỳ đi? Nô tỳ cũng không đi đâu cả, chỉ theo tiểu thư."
Vi Nhiễm ôn nhu nói: "Nói cái gì đó? Sao ta có thể đuổi ngươi đi, nhưng ngươi không lấy chồng nữa hả? Ta đã làm trễ nải ngươi nhiều năm như vậy, cũng không thể chậm trễ ngươi cả một đời được đúng không? Chờ chuyện Thiền Châu giải quyết ổn thỏa rồi, ta sẽ bảo quận hầu tìm người thích hợp để cho ngươi phó thác, như thế nào?"
Trong đầu Dương Nguyệt bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh, tròng mắt lắc đầu: "Nô tỳ nguyện cả đời không gả."
"Đừng nói lời ngu ngốc. Nếu ngươi không nỡ ta thì ta sẽ gả ngươi ở bên người. Ngươi thấy ba người Lý Diên Tư, Ngụy Tự và Chương Đức Uy kia thế nào?" Vi Nhiễm dò hỏi. Mấy người này đều là tâm phúc của Tiêu Đạc, sau này đi theo Tiêu Đạc nhất định cũng là lên như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng. Chỉ cần Dương Nguyệt chịu gật đầu, Vi Nhiễm sẽ thử nhờ Tiêu Đạc đi nói một câu, làm chính thê chắc không có vấn đề.
Vi Nhiễm thấy Dương Nguyệt chậm chạp không có tỏ thái độ, lại hỏi: "Hay là ngươi có người thích rồi?"
Tay Dương Nguyệt run một chút, cây kim đâm vào ngón tay, giọt máu liền tràn ra. Nàng lập tức đặt ngón tay vào trong miệng mút một chút, nói ra: "Nô tỳ sao có thể có thể thích người... Tiểu thư đừng trêu ghẹo nô tỳ."
Vi Nhiễm còn muốn nói hai câu nữa, chợt nghe thị nữ ngoài cửa đồng thanh hô lên: "Quận hầu."
Nàng lập tức đứng lên, nhìn thấy cái bóng quen thuộc từ ngoài cửa tiến đến, lập tức bổ nhào qua ôm lấy hắn. Tiêu Đạc chỉ kịp đưa tay tiếp được nàng, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Trên người hắn có sự ẩm ướt của sương đêm, phía sau là ánh trăng như nước.
Dương Nguyệt đứng dậy yên lặng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Cái bóng dưới đất trùng hợp đậu cùng một chỗ, không phân rõ ai là ai, giống như là uyên ương đan cổ lại với nhau bên trong ánh nến.
"Thuận lợi không? Có bị thương không?" Vi Nhiễm ngửa đầu hỏi.
"Không có." Tiêu Đạc qua loa kể lướt qua tình cảnh chấn động lòng người trên núi Thu, định lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt lại bán đứng hắn. Hắn đã có thể tưởng tượng, ngày mai quan nha Thiền Châu sẽ là quang cảnh lật trời như thế nào. Tiết thị và Hồ Lệ Nghiên thành sự không có bại sự có dư, uổng phí kế hoạch hắn vạch ra mấy ngày nay.
"Có phải đa xảy ra chuyện rồi hay không?" Vi Nhiễm lôi kéo Tiêu Đạc ngồi xuống, sốt ruột hỏi. Tiêu Đạc sờ tai của nàng, trấn an nói: "Qủa thật xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng ta có thể giải quyết, nàng không cần lo lắng. Hôm nay thân thể có cái gì khác thường không?"
Hắn thản nhiên đổi chủ đề khác, chính là không muốn nói nhiều. Vi Nhiễm gật đầu nói: "Ta rất khỏe. Y sĩ cũng tới nhìn qua, không tìm ra cái gì khác thường. Người trên núi Thu đã bắt được rồi chứ? Ai là chủ mưu?"
Trong mắt Tiêu Đạc lộ ra một chút thần sắc bối rối, tự giễu nói: "Chủ mưu không khác suy đoán của ta mấy. Ta chỉ là không nghĩ tới, nàng ta lại trăm phương ngàn kế muốn giết ta như thế."
Vi Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Đạc, phỏng đoán ý tứ trong lời nói của hắn. Bên trên núi Thu xuất hiện một người Tiêu Đạc không ngờ đến, vậy người này... Nàng vô thức nghĩ đến Chu Gia Mẫn ở Bắc Hán xa xôi. Bắc Hán thua Đại Chu, tạm thời không có sức xuôi nam nữa, cho nên công khai không thành, lại đổi thành lén lút giở trò ư? Nữ nhân này thật đúng là mầm họa không tiêu. Có điều đối phương cũng đừng nghĩ dễ dàng thực hiện được, cho rằng nàng sẽ không phản kích sao?
"Sao nàng lại mang dáng vẻ muốn giết người thế?" Tiêu Đạc lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt hung tợn của người trong ngực cực kỳ giống mèo cái bảo vệ con non, không khỏi buồn cười.
Vi Nhiễm lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, chuyện giữa nữ nhân cũng không muốn nói cho hắn nghe. Nàng cúi đầu ngáp một cái, trên mặt rõ ràng là vẻ mệt mỏi không che giấu được.
Tiêu Đạc lập tức ôm nàng lên, để nàng nằm ở trên giường, sau đó bản thân cũng cởi quần áo ra nằm trên đó, ngủ ở bên cạnh nàng: "Đã sớm nói không cần chờ ta, thân thể của nàng còn rất yếu. Nhắm mắt lại đi."
Vi Nhiễm rất tự nhiên dán người qua, tựa ở trong ngực của hắn, thấp giọng nói: "Không có chàng, ta ngủ không ngon."
Thân thể của hắn mùa hè ôm mặc dù hơi nóng, nhưng thể chất của Vi Nhiễm vốn hư hàn, lại thêm đã ngửi quen mùi hương trên người hắn, cũng không biết từ khi nào không có hắn ở bên người thì sẽ không cách nào an tâm ngủ được. Mùi thơm của đậu tắm cùng một chút xíu mùi mồ hôi nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn dễ ngửi một cách kỳ lạ.
"Ta nhớ trước kia chàng dùng huân hương, lúc mới gặp ở núi Thái Hòa, trên người chàng có mùi xạ hương mà. Chàng thích mùi hương kia?" Vi Nhiễm mơ mơ màng màng hỏi.
Khóe miệng của Tiêu Đạc cong cong: "Uổng cho nương nàng còn là một thần y, không biết xạ hương sẽ làm cho nữ nhân không mang thai ư? Lúc trước là cần, nhưng khi thành thân với nàng đã đổi rồi." Chẳng biết trái tim rung động từ lúc nào, lại càng không biết từ khi nào bắt đầu mong ngóng nàng sinh cho mình một đứa bé.
"Tiêu Đạc..." Vi Nhiễm ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Cỏ Vong Ưu này là thánh vật của Cửu Lê chúng ta, tương truyền rằng là tinh nguyên của tổ thần biến thành. Nguyện tổ thần có thể phù hộ chàng, gặp dữ hóa lành."
Tiêu Đạc sửng sốt, cảm giác được cổ tay của mình một lần nữa được đeo cái thảo kết kia lên, lời nói giống như đã từng quen biết vang lên bên tai bờ. Đó là lúc hắn hôn mê ở núi Thái Hòa, nàng nói như vậy, lúc ấy còn có một câu, hắn không phải người xấu, thực sự khiến hắn buồn cười. Đời này của hắn có rất nhiều người dè chừng hắn, sợ hắn, đón ý hùa theo hắn, thần phục hắn nhưng lần đầu tiên có nữ hài nghiêm túc nói: "Ngươi không phải người xấu."
"Tối nay ta thật sự rất sợ, sợ chàng không mang theo nó sẽ có cái gì ngoài ý muốn... Sau này đừng tháo xuống nữa." Vi Nhiễm nhẹ nhàng nói.
Tiêu Đạc nhẹ tay vỗ lưng của nàng, không nói gì. Chỉ chốc lát sau, người trong ngực đã ngủ mất. Hắn khẽ tựa vào đỉnh đầu của nàng, cơn giận ngút trời trong lòng theo hô hấp bình ổn của nàng mà dần dần dập tắt trong đêm tối. Vô luận ngày mai phải đối mặt với cái gì, chỉ cần nghĩ đến nàng và hài tử ở sau lưng, cho dù trời có sập xuống, hắn cũng có thể chống đỡ.
Ngày thứ hai, lúc Vi Nhiễm tỉnh lại thì cái chiếu bên người đã trống không. Nàng ngồi xuống, thất thần một lát, nhớ tới lời đêm qua hắn muốn nói lại thôi, kêu Dương Nguyệt đi vào: "Ngươi giúp ta đi hỏi thăm một chút, hôm qua Quận hầu từ trên núi Thu bắt được người nào trở về, còn có những phú thương kia rốt cuộc thế nào rồi."
Dương Nguyệt thở dài nói: "Tiểu thư không cần nghe ngóng, sáng sớm hôm nay đã truyền khắp Thiền Châu rồi. Những phú thương bị bắt cóc kia tổng cộng chết ba người, bị thương nặng bốn người, lúc rạng sáng trong đám người bị thương nặng lại chết một người, hiện giờ quan nha Thiền Châu đã ầm ĩ lật trời rồi."
"Tại sao có thể như vậy?" Vi Nhiễm cả kinh nói.
Dương Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nghe nói là Thục phi kêu bộ hạ cũ của Hồ đại nhân đi cứu người, đánh rắn động cỏ, khiến đạo tặc tức giận ra tay giết người. Lý đại nhân liều mạng mới cứu ra được mười người hoàn hảo không chút tổn hại. Buổi sáng, trước nha môn Thiền Châu đã bị gia quyến của phú thương và bách tính nghe tin bao vây. Chỉ sợ việc này không dễ dàng lắng lại."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà Tiêu Đạc còn muốn giấu diếm nàng? Vi Nhiễm vén chăn lên xuống giường, bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu óc choáng váng một hồi, suýt nữa không đứng vững. Dương Nguyệt vội vàng đỡ nàng ngồi xuống: "Tiểu thư, Hoàng hậu cũng đã ra mặt, ngài cứ ngoan ngoãn ở trong phủ đi. Đừng để Quận hầu lo lắng."
Vi Nhiễm biết tình trạng thân thể mình hiện giờ, có thể không gây thêm phiền phức chính là đã giúp đỡ rồi.
Nàng suy nghĩ một chút, ghé tai Dương Nguyệt nói một hồi, Dương Nguyệt gật đầu, lập tức đi làm.
***
Bên ngoài quan nha Thiền Châu người đông như hội, còn có gia quyến mặc áo tang khóc trời đập đất, giơ cờ chiêu hồn, vung tiền giấy đầy trời. Trước cửa nha môn, quan binh xếp thành mấy hàng, bày thế trận chờ quân địch. Có cảm xúc kích động gia quyến xông lên trước, đều bị quan binh đưa cánh tay chặn đường. Nhưng quan binh được Tiêu Đạc mệnh lệnh, cũng không dám làm thật.
Trong quan nha, Tiêu Đạc ngưng thần nghe quan viên các cấp Thiền Châu tranh luận thật lâu, có một số tiền giấy bên ngoài vung lên bay tới trên mặt đất trước công đường, bị gió xoáy lên, chầm chậm chuyển động, giống như hồn phách vong linh chưa siêu thoát. Ngụy Tự tựa lưng trên tường bên ngoài công đường, quay đầu nhìn bên trong một chút rồi nặng nề thở dài.
Một vị quan viên nói: "Theo hạ quan thấy, việc này quả thật khó giải quyết. Nếu là bách tính bình thường, quan phủ phát chút tiền trợ cấp thì được rồi. Nhưng những người này không thiếu tiền, chỉ đòi hỏi một câu trả lời. Chúng ta khuyên cũng khuyên, hoàn toàn không có tác dụng, có thể làm sao?"
Một vị quan viên khác nhìn thần sắc của Tiêu Đạc một chút, nhỏ giọng nói: "Mấu chốt là những người này hàng năm đều phải giao cho Đại Chu ba thành thuế má. Vẫn phải đưa một người ra chịu trách nhiệm mới được."
Trưởng lại nói: "Đẩy ai ra? Lý đại nhân? Hay là Thục phi nương nương?"
Lời của hắn vừa nói xong, tất cả mọi người trên công đường đều im lặng. Vào thời điểm quần chúng kích động như thế này, ai đứng ra thì sẽ phải trở thành mục tiêu công kích.
Tiêu Đạc đưa tay ra hiệu bọn họ ngừng tranh luận, đứng lên, nói với tả hữu: "Theo ta ra ngoài, cũng nên cho bọn họ một câu trả lời, ầm ĩ nữa cũng không phải cách."
Đám người cùng lên tiếng đáp, đi theo sau Tiêu Đạc về phía cửa chính phủ nha đang đóng chặt. Bầu không khí bên trong nghiêm nghị, bên ngoài thì vô cùng kịch liệt, cho dù cách một cánh cửa cũng có thể cảm nhận được oán khí của bách tính và nhóm gia quyến.
Thử nghĩ đi, trong nhà đột nhiên không còn trụ cột, bọn họ không còn trượng phu, phụ thân, nhất thời khó mà tiếp nhận, cũng là chuyện thường tình của con người.
Tiêu Đạc ra lệnh cho nhóm quan binh mở cửa ra, tự mình dẫn đầu đi ra ngoài, còn chưa đi được hai bước thì đã có rau quả và trứng gà bay tới, suýt chút nữa nện lên trên người hắn. Ngụy Tự lập tức vội vàng tiến lên chắn trước mặt Tiêu Đạc, rống to: "Các ngươi tạo phản hả!"
Tiêu Đạc ra hiệu hắn tránh ra, đi thẳng đến phía trước quan binh hộ vệ, nhìn cờ chiêu hồn chướng mắt kia, trong lòng cũng rất nặng nề: "Tâm tình của chư vị ta có thể lý giải, chỉ là các ngươi chắn trước cửa quan nha cũng là chuyện vô bổ."
"Vì sao chết nhiều người như vậy? Chúng ta muốn một câu trả lời thì quá phận sao?" Phụ nhân lúc trước từng nói chuyện với Tiêu Đạc ở trên công đường mặc đồ tang đi lên phía trước, trượng phu của bà chính là một trong những người đã chết. Hai mắt của bà sưng đỏ, khóc ròng nói: "Quận hầu có biết lão gia nhà ta bị người đâm mười mấy đao, tướng chết có bao nhiêu thê thảm không? Hắn là loại người thường ngày bị xước thành một vết thương nhỏ cũng phải kêu đau nửa ngày. Dân phụ nhìn thấy... Trái tim cũng giống như bị đao cắt qua. Hôm đó dân phụ tin tưởng lời nói của Quân hầu cho nên mới rời khỏi công đường, nhưng vì sao kết quả cuối cùng trở thành như thế này?"
Nhóm thân quyến sau lưng phụ nhân đều thê lương khóc lên. Nhớ tới trạng thái qua đời của người nhà, bi phẫn không thôi. Bọn họ gửi hi vọng vào quan phủ, chờ đời trùng phùng cùng người thân, nhưng sốt ruột nhiều ngày thế mà chỉ chờ được một thi thể vết thương chồng chất, có thể nào bình tĩnh tiếp nhận?
Phụ nhân kia lau khô nước mắt lại nói ra: "Hôm nay Quận hầu không nói rõ với chúng ta thì chúng ta sẽ không đi!"
"Đúng! Cho chúng ta một câu trả lời!"
"An ủi vong linh!"
"Gia phụ không thể chết vô ích như vậy!"
Đám người sau lưng phụ nhân vung tay hô to, tiếng la đinh tai nhức óc. Ở trước mặt quan phủ, bọn họ chỉ là bách tính bình dân, nhưng những người này lại vừa khéo nắm trong tay mạch máu kinh tế của Đại Chu. Đối với Đại Chu hiện giờ mà nói, làm sao để xử lý thích đáng chuyện này là vô cùng quan trọng. Thiền Châu đang nhìn, Kinh Thành đang nhìn, thậm chí quốc gia khác cũng đều đang nhìn.
Tiêu Đạc mấy lần muốn mở miệng trấn an tâm tình của mọi người, nhưng giọng nói đều chôn vùi ở bên trong tiếng gầm.
Lúc này, bên ngoài đám người bỗng nhiên có người hô lớn nói: "Nhường đường một chút! Hoàng hậu nương nương tới."
Nghe nói Hoàng hậu đích thân đến, dân chúng rối rít quỳ xuống hành lễ. Đối với bách tính bình dân mà nói, có thể nhìn thấy Hoàng hậu trong thâm cung là chuyện hiếm có.
Sài Thị vịn Thu Vân đi ở phía trước, đi theo sau là Tiết thị ủ rũ cúi đầu, Lý Trọng Tiến và Tiết Cẩm Nghi thì đẩy hai người bị trói gô đến phía trước.
Sài Thị cố ý thay một thân triều phục, khí chất Thiên gia, đoan trang mỹ lệ, ung dung hào hoa phú quý. Bà đứng trước Tiêu Đạc, giơ tay lên nói: "Không cần đa lễ, đứng hết lên đi."
Đám người đều đứng dậy, không còn ồn áo như trước nữa mà đều hiếu kỳ nhìn bà.
Tiêu Đạc muốn tiến lên nói chuyện, Sài Thị quay đầu đưa ánh mắt cho hắn, ra hiệu để bà xử lý.
Tiêu Đạc nhìn bóng lưng của Sài Thị, đột nhiên nhớ tới lúc hồi nhỏ Sài Thị đi Hình Châu tìm hắn, kéo hắn ra sau lưng, nghĩa chính ngôn từ nói rõ lí lẽ với những tiểu hài ăn hiếp hắn. Hắn nhát gan nắm lấy váy Sài Thị, trông thấy những hài tử ăn hiếp hắn tức giận rời đi, mà nữ nhân che chở hắn trong nháy mắt cũng không cao bằng hắn. Bên trên tóc mai còn có mấy sợi tóc bạc.
Sài Thị nhìn đám người một vòng, chậm rãi hỏi: "Ta nghe nói tin tức mấy vị đau buồn vì mất đi người thân mà cảm động lây. Hôm nay ta đến, không lấy thân phận của Hoàng hậu, chỉ là một người mẫu thân, một vị phụ nhân. Đêm qua, các ngươi có ai nghe được tiếng động núi Thu ngoài không?"
"Ta nghe được. Nghe nói có rất nhiều thuốc nổ, trong nháy mắt ngọn núi đã bị san bằng."
"Đúng, ta cũng nghe được, động tĩnh thật là không nhỏ." Bách tính mồm năm miệng mười nói.
Sài Thị gật đầu: "Vậy các ngươi có biết, đêm qua lúc các ngươi còn đang say giấc ở nhà là ai không để ý an toàn của tính mạng, bắt chủ mưu án cướp lần này về quy án?" Mặc dù không có người trả lời, nhưng ánh mắt của mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiêu Đạc.
"Ta rất tiếc cho những người đã qua đời. Nhưng làm một mẫu thân, ta cũng chỉ có thể nói con của ta đã tận lực. Uy lực của đống thuốc nổ kia đủ để nổ tung người đến cả thi cốt cũng không còn. Nhưng hắn không sợ hãi, thậm chí để không liên lụy người vô tội mà chỉ dẫn theo hai người lên núi. Đêm qua ta giống đám gia quyến các ngươi thấp thỏm trong lòng, lo lắng an nguy của hắn. Cũng may hắn đã bình an trở về, không thiếu tay thiếu chân. Ta xin hỏi chư vị, nếu như hắn không phải quan phụ mẫu của Thiền Châu, không phải là để cho mọi người một cái bàn giao thỏa đáng thì vì sao phải một mình mạo hiểm? Làm mẫu thân, có ai nguyện ý để cho con của mình liều mạng đi làm chuyện như vậy? Nhưng hắn không thể lùi bước, ta không để cho hắn lùi bước, các ngươi còn muốn hắn giải thích với các ngươi như thế nào nữa?"
Đám người đứng đối diện Sài Thị bỗng nhiên yên lặng không hề có một tiếng động. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tiêu Đạc không còn ngập tràn địch ý và chất vấn giống trước đó, mà mang theo mấy phần kính nể và thông hiểu. Người này vì chuyện của bọn họ bôn ba nhiều ngày, đêm qua đối mặt với cái chết. Cho dù cơn giận còn sót lại trong lòng bọn họ chưa tan nhưng cũng biết Tiêu Đạc là một vị quan tốt tận tụy vì dân, vào lúc này rất nhiều người bỗng nhiên không còn hùng hồn như thế nữa.
Sài Thị lại đưa tay chỉ hai người phía trước nói: "Một người ở đây là chủ mưu án cướp lần này, Quy Đức Tiết Độ Sứ của tiền triều - Dư Siêu. Người còn lại là Hùng Hoài -kẻ phá vỡ kế hoạch của quan phủ trong quá trình cứu viện. Hôm nay ta cố ý mang bọn họ đến, chính là cho các ngươi một câu trả lời."
Những gia quyến kia và dân chúng nghe vậy, vội vàng ném trứng thối và rau nát lên trên người bọn họ, trong miệng càng không ngừng chửi mắng. Có người còn muốn tiến lên động thủ xô đẩy, chỉ cần không quá phận thì quan binh cũng không ngăn.
Từ khi Dư Siêu bị bắt, đã sớm không quan tâm sống chết, mặc cho bách tính xô đẩy. Mà Hùng Hoài bị Tiết thị đẩy ra, biết chuyện cứu người chỉ có thể do một mình hắn gánh chịu. Tiết thị là thân nương của Kỳ Vương, cho dù mệnh lệnh là bà ban xuống, hắn chẳng qua là nghe lệnh mà thôi, thì có thể thế nào? Ngay cả Hồ Lệ Nghiên cũng bảo hắn gánh tội. Cũng may Tiết thị và Hồ gia hứa cho hắn không ít chỗ tốt, vì người nhà nên cũng nhịn.
Sài Thị nhìn về phía Tiết thị ở bên cạnh thân thể co lại, thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi đã biết kết cục của lỗ mãng chưa?"
Tiết thị hoảng sợ gật gật đầu, không dám nhìn hai người bị đập đến trước người đầy vết bẩn. Nếu không phải Sài Thị nghĩ kế giúp bà, lại đẩy Hùng Hoài ra gánh tội thay thì chỉ sợ kết quả của bà chính là như thế. Ngẫm lại liền cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Đạc thấy đánh đập đã đủ rồi, sợ lại gây ra mạng người, lập tức để quan binh giải hai người đi xuống.
Hắn nói với bách tính và gia quyến của thương nhân: "Xin chư vị yên tâm, ta đã dâng thư lên triều đình rồi, lần này người mất và người bị thương, Hoàng Thượng đều sẽ xét ban tước vị. Người mất sẽ được hạ táng theo quy cách tương ứng với tước bị, toàn bộ do quan phủ đến xử lý. Trừ cái đó ra, ruộng tư trong nhà người chết được miễn thuế ruộng bảy năm, con cháu dòng chính được miễn trừ nghĩa vụ quân sự hai đời. Trong nhà người bị thương được miễn thuế ruộng năm năm, trong nhà người còn sống được miễn thuế ruộng ba năm. Đây là bồi thường mà triều đình dành cho các vị, nếu còn có bất mãn, cũng có thể đến quan nha khiếu nại."
Tước vị đối với bách tính bình dân mà nói, dù là gia tài bạc triệu cũng khó thể làm nên vinh quang. Hơn nữa trong tay những phú thương này đều có không ít ruộng tư, mức thế ruộng hàng năm cũng rất đáng chú ý. Quan trọng là trong nhà người chết được miễn nghĩa vụ quân sự hai đời cho con cháu dòng chính, ở trong loạn thế, cái này đã coi như là ân điể tương đối lớn.
Lần này, không ai nói thêm nửa câu không tốt, những người mất gia vội vàng kêu đội ngủ của mình rồi rời khỏi quan nha.
Đám người đã tản đi gần hết, dưới chân Sài Thị chập choạng hai bước, Tiêu Đạc vội vàng đỡ bà: "Mẫu thân!"
Sài Thị lộ ra nụ cười trấn an: "Mậu Tiên, ta không sao."
Thu Vân ở bên nói: "Nương nương không dùng đồ ăn sáng đã chạy đến rồi."
Tiêu Đạc vội vàng đỡ Sài Thị đi vào quan nha an vị, sau đó gọi quan lại dưới tay đi chuẩn bị chút đồ ăn. Hắn quỳ xuống trước mặt Sài Thị ở ngay trước mặt mọi người, dập đầu thật mạnh một cái: "Ơn bảo vệ của mẫu thân, nhi tử cả đời khó quên."
"Đứng dậy, mau dậy đi. Hai ta là mẫu tử, cần gì phải như thế?" Sài Thị đưa tay đỡ hắn dậy, lại nói với chúng quan: "Sự tình đã được giải quyết, các vị đều tự đi làm việc đi."
"Vâng." Đám quan chức cũng đều ai đi đường nấy.
Đợi đến trên công đường chỉ còn lại mấy người Sài Thị thì Sài Thị lại nói với Tiết thị: "Ta thấy tiểu thư Hồ gia chủ ý rất lớn, chưa chắc đã thích hợp với Trọng Hòe. Chuyện nghị thân cứ tạm thời chờ một chút đi."
Tiết thị vội vàng nói: "Hoàng hậu nương nương, việc này do thần thiếp gây nên, không có liên quan gì đến nàng."
"Ngươi xưa nay không quan tâm đến chuyện triều đình, nếu không phải nàng nhắc nhở thì làm sao ngươi biết Thiền Châu có bộ hạ cũ của Hồ Hoằng Nghĩa?" Sài Thị không bỏ qua, tiếp tục nói: "Hôn nhân chính là đại sự, thân phận ngày nay của Trọng Hòe đã khác biệt, chọn vợ càng phải thận trọng. Chờ sau khi hồi Kinh, ta sẽ thương nghị với Hoàng Thượng, lại chọn cho nó một chính thê khác." Bà không thể nghe theo tính tình của Tiết thị làm ẩu nữa, nếu không cuối cùng làm cho huynh đệ bất hòa, bà cũng khó tránh khỏi tội lỗi.
Tiết thị vừa gây đại họa nên không dám nói cái gì nữa, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Tiết Cẩm Nghi đi đến trước mặt Tiêu Đạc, nhẹ giọng hỏi: "Biểu ca, vị tướng quân họ Triệu kia bị thương nghiêm trọng không?"
Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nàng: "Các ngươi quen biết nhau?"
Tiết Cẩm Nghi liền vội vàng lắc đầu nói: "Không... Không quen. Chỉ là nghe nói hắn vì cứu biểu ca mà bị thương, cho nên cảm thấy hắn là người trung thần nghĩa sĩ, muốn hỏi một câu thôi."
"Thương thế của hắn không sao." Tiêu Đạc lạnh nhạt nói. Bởi vì lấy quan hệ của Vi Nhiễm, hắn không có chán ghét Tiết Cẩm Nghi như vậy, nhưng cũng không thể nói là thích. Hắn đối xử với nữ nhân luôn luôn rất lãnh đạm, sau khi có Vi Nhiễm thì không thèm liếc nữ nhân khác một cái.
Lý Trọng Tiến ở một bên nhíu mày, mắt nhìn Tiết Cẩm Nghi. Nàng quan tâm Triệu Cửu Trọng như vậy, tuyệt đối không tầm thường.
***
Từ sau khi Liêu quốc lui binh, Bắc Hán binh bại, toàn bộ Tấn Dương đều lộ vẻ tiêu điều không thôi. Rất nhiều bách tính bởi vì chính sách đất đai mới lập ra của Đại Chu mà tất cả đều vượt qua biên cảnh đến Đại Chu. Đại Chu quy định nông dân có thể xin quan phủ ruộng không chủ, được đặt tên là thỉnh xạ. Nếu như nguyên chủ của ruộng đất đó trong vòng ba năm trở về thì trả lại một nửa ruộng đất, phần còn lại là do người thỉnh xạ sở hữu. Trong vòng năm năm trở về thì trả lại một phần ba. Hơn năm năm trở về thì sẽ mất quyền sở hữu ruộng đất trừ phần mộ tổ tiên.
Sau chiến tranh, ruộng đất hoang vu, dân số giảm đi. Những người làm nông có ruộng liên quan đến sinh kế của rất nhiều bách tính bình dân. Hành động lần này được bách tính xung quanh nhiệt liệt hưởng ứng, thậm chí rất nhiều bách tính vốn chạy tránh tai họa chiến tranh cũng đã trở về Đại Chu.
Lưu Mân lại hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, cả ngày xen chìm đắm trong đám nữ nhân, uống rượu làm vui, bỏ bê triều chính.
Dương Tín hiện giờ đã là Thượng tướng quân Bắc Hán, có phủ đệ của mình. Mặc dù không thể so sánh với hào quang lúc ở Đông Hán nhưng bây giờ hắn ta lại có lý do không thể không ở lại. Cả đời này của hắn ta cũng coi như đã ngủ với vô số nữ nhân, nhưng chưa bao giờ có hưởng qua tư vị tiêu hồn như thế.
Đêm xuống, hắn ta nôn nóng chờ ở cửa hông, thỉnh thoảng nghiêng tai nghe một chút động tĩnh. Nhưng sau một hồi, cái cửa gỗ kia quả nhiên đúng giờ vang lên.
Hắn ta vội vàng đi mở cửa, đứng ngoài cửa là nữ tử mang mũ trùm đầu màu xanh nhạt, hắn ta ôm eo của nàng ta, dìu nàng ta đi vào, không nói lời gì hôn.
Chu Gia Mẫn vừa trốn tránh nụ hôn của hắn vừa hờn dỗi: "Đi vào nói chuyện, ta không thể ở quá lâu."
Dương Tín liền bế nàng ta lên, sau khi vào nhà lại đặt ở trên giường, kéo cổ áo của nàng ta ra lập tức gặm cắn. Bọn họ mười ngày mới có thể gặp mặt một lần, Dương Tín cũng không biết mình làm sao vậy, ngoại trừ nàng ta càng thì không thể tìm được cảm giác trên người những nữ nhân khác, vừa thấy mặt tựa như cùng thiên lôi nhào xuống địa hỏa.
Chu Gia Mẫn dùng chân đá hắn ta một chút, nhưng vẫn không ngăn cản được sự mạnh mẽ đâm tới của hắn, chỉ có thể ôm lấy bờ vai của hắn kêu lên: "Chàng nhẹ chút! Ta đã có hài tử!"
Dương Tín chôn ở trước ngực nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nhìn nàng, vô thức hỏi: "Của ai?"
Chu Gia Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười: "Chàng nói xem là của ai? Lưu Mân có thể đẻ ra chắc?"
Dương Tín vội vàng lui ra ngoài, giúp nàng ta sửa sang lại váy áo, ôm nàng ta ngồi trên chân, mừng rỡ như điên: "Thật sự là của ta sao? Ta sắp được làm cha rồi?"
Tay của Chu Gia Mẫn khoác lên trên vai của hắn, gật đầu: "Hôm nay vừa kêu ngự y xem qua. Còn chưa báo cho Lưu Mân biết. Nhưng cũng có tin không tốt, chuyện Thiền Châu đã thất thủ rồi."
Dương Tín vui mừng vuốt ve bụng của nàng, cũng không thèm để ý những cái kia: "Đã nói với nàng rồi, dựa vào một tên Dư Siêu làm sao có thể đẩy ngã được Tiêu Đạc? Tiêu Đạc người này vẫn còn có chút bản lãnh. Kế này không thành thì chuyển sang kế khác. Mẫn Mẫn, tối nay nàng đừng đi có được không?"
Chu Gia Mẫn lắc đầu nói: "Hiện giờ mặc dù Lưu Mân sống mơ mơ màng màng nhưng ông ta cũng không phải đồ đần. Ta ra gặp chàng đã nơm nớp lo sợ, làm sao còn có thể qua đêm bên ngoài? Chàng nhẫn nại một đoạn thời gian nữa đi."
"Nhẫn nhẫn nhẫn, rốt cuộc muốn ta nhẫn đến khi nào? Nàng đã có con của ta, chẳng lẽ còn muốn đi hầu hạ lão già kia?" Dương Tín cả giận nói: "Ta tối nay sẽ đi giết hắn!"
Chu Gia Mẫn nhẫn nại tính tình nói: "Chàng gấp cái gì? Ông ta đối với chúng ta còn hữu dụng. Trước khi ta sinh hài tử ra, ông ta nhất định phải còn sống. Chờ ta lừa ông ta lập con chúng ta làm Hoàng thái tử rồi thì Bắc Hán này không phải sẽ là thiên hạ của hai ta? Đến lúc đó, tất cả thù mới hận cũ đều có thể thanh toán hết." Nàng ta cắn môi, trong ánh mắt đều là hận ý.
Dương Tín nhíu mày, nhìn qua dung nhan mỹ lệ của Chu Gia Mẫn, nói ra: "Mẫn Mẫn, có phải nàng còn không bỏ được Tiêu Đạc hay không?"
"Chàng nói bậy bạ gì đó?" Chu Gia Mẫn đứng lên, giả bộ như cúi đầu sửa sang quần áo.
Dương Tín ở sau lưng nàng ta nói ra: "Nếu chúng ta không nhìn chằm chằm Đại Chu không buông thì trong thời gian ngắn Đại Chu cũng không diệt được chúng ta. Hán cũng tốt, Chu cũng tốt, đều buông xuống được sao? Ta mang theo nàng và hài tử đến Giang Nam đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
Chu Gia Mẫn cười lạnh một tiếng, nâng hai tay lên nói: "Bắt đầu lại từ đầu? Làm sao bắt đầu lại từ đầu? Ta mất đi người nhà, mất đi tôn quý, ngươi có thể trả lại cho ta sao? Từ nhỏ đã có phương sĩ tiên đoán, ta sẽ trở thành Hoàng hậu, là mệnh phượng hoàng trời sinh! Mà những người đã phá hủy những thứ ta có kia, ta tuyệt không thể nhìn xem bọn họ sống sung sướng vui vẻ! Ngươi chờ xem đi!"
Dương Tín nhìn nữ tử gần như hoang tưởng trước mắt này, nhớ lại cách đây rất lâu, khi còn ở Đông Hán, người người đều hâm mộ hai nữ nhi Chu gia. Hắn ta cũng đã từng rất ngưỡng mộ nữ tử này, cho đến khi ôm nàng ta vào trong ngực, hai người có tư tình ở nước khác, hắn mới hiểu được rốt cuộc yêu là cái gì. Hắn ta nguyện ý vì nàng vứt bỏ báo thù, thế nhưng nàng ta lại không muốn đi cùng hắn ta.
Hắn ta biết lấy thực lực của Bắc Hán đối đầu với Đại Chu không khác gì lấy trứng chọi đá, tiếp tục như vậy chỉ có kết cục thịt nát xương tan, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn ta cũng chỉ có nghĩa vô phản cố[2] đi tiếp.
[2]Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước
"Kế tiếp nàng muốn làm thế nào? Trận chiến lần trước nguyên khí của chúng ta bị tổn thương nặng nề, Liêu quốc cũng sẽ tạm thời không xuất binh."
"Một chữ, chờ. Trước khi cơ hội tới, ta muốn khuấy trộn nước phía nam trước." Chu Gia Mẫn một lần nữa đeo mũ trùm đầu lên, nói với Dương Tín: "Ta sẽ phái thị nữ liên lạc chàng sau."