Chuyện tiên tri sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng. Thay vì chờ Tiêu Đạc phát hiện vào một ngày nào đó, nghi ngờ lung tung thì không bằng trực tiếp nói cho hắn biết. Cố Thận Chi không biết tiên tri có thể thấy được tuổi thọ của mình hay không, nhưng đây là chuyện Tiêu Đạc và Vi Nhiễm phải cùng nhau đối mặt. Lúc y bắt mạch cho Vi Nhiễm, tạm thời không phát hiện bất kỳ khác thường, nhưng có vết xe đổ của Lâm Đào, nên y cũng không thể không cho Tiêu Đạc chuẩn bị.
Trừ cái đó ra, Cố Thận Chi còn muốn biết thái độ của Tiêu Đạc. Tiêu Đạc đã là hoàng tử, sau này có thể sẽ làm Hoàng đế, hai thân phận này cũng sẽ không thiếu nữ nhân. Cho dù hiện giờ xem ra có chút mâu thuẫn còn chưa rõ ràng, nhưng chính thê của hoàng tử, Hoàng hậu tương lai, nhất định phải có cửa quan hệ nổi danh, nếu không cả triều văn võ làm sao có thể đồng ý? Vi Nhiễm không có chút căn cơ nào, người có thể dựa vào cũng chỉ có Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc hít vào một ngụm khí lạnh, chậm rãi đi đến chốn không người, ngắm nhìn dãy núi chập trùng xa xa, sắc núi giống như thủy mặc, giáp với bầu trời cao. Thần linh thật sự ở trên trời à? Cái gọi là thiên mệnh là gì? Năng lực của trời cao lại là gì? Dù thế nào hắn cũng chưa bao giờ tin.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả tộc Sài Thị vốn cũng là gia tộc quyền thế, đến thế hệ này của hắn mới gia cảnh sa sút, lúc còn nhỏ phụ mẫu qua đời, hắn đã nếm hết mọi đau khổ nhân gian, thần phật không giúp hắn. Sau đó vào Tiêu phủ, buôn bán, tòng quân, một đường đi đến như hiện tại. Hắn chưa từng cầu trời, hắn tin rằng con người có thể chiến thắng thiên nhiên. Nhưng không ngờ người ngủ bên gối mình lại có quan hệ mật thiết với thần linh như thế. Máu của nàng sẽ còn chảy xuôi trên người đời sau của hắn
Đây cũng là vận mệnh đùa giỡn hắn. Tiêu Đạc lắc đầu tự giễu. Nữ nhân hắn yêu là hậu nhân của Văn Xương Quốc sư. Mặc dù Văn Xương Quốc sư là một kỳ nhân[1], nhưng vương triều Trung Nguyên cũng luôn luôn xem ông là cấm kỵ, chính sử rất ít ghi chép. Sức mạnh trên người ông ấy không cách nào khống chế, đương nhiên trở thanh điều kiêng kỵ của hoàng thất, kết cục thê thảm.
[1]Kỳ nhân: nhân vật hiếm thấy, không bình thường
"Cố tiên sinh, lời của ngươi đối với ta mà nói là chấn động không nhỏ. Nhưng ta cũng không tin số trời, và cũng sẽ không sợ người có mệnh trời. Ta yêu nàng thì sẽ chấp nhận mọi thứ thuộc về nàng." Tiêu Đạc nghiêng đầu nhìn Cố Thận Chi một chút, lại tiếp tục nhìn về phía trước: "Một nam nhân nếu ngay cả vợ con của mình cũng bảo vệ không nổi thì có mặt mũi gì đứng giữa đất trời? Ngươi không cần lo lắng những thứ này. Bất luận xảy ra chuyện gì, đã có ta che chắn trước người nàng."
Cố Thận Chi nhìn về bóng lưng to lớn, cao ngạo của Tiêu Đạc, nam nhân này đứng trước dãy núi cao chọc trời trước mặt, nhưng vẫn có khí thế không tuân phục, cố gắng tranh đấu với trời cao, khó trách mọi người đều nói hắn là nơi thiên mệnh quy về.
Cố Thận Chi làm động tác vái chào, nói ra lời tận đáy lòng: "Nếu như thế thì ta đã yên tâm rồi. Huyết mạch của tiên tri cũng có khả năng trở thành trợ lực giúp điện hạ thực hiện hoài bão, mong muốn mà điện hạ quý trọng."
Tiêu Đạc ngẫm lại, sau khi Vi Nhiễm gả cho hắn, quả thật đã làm thay đổi một số việc. Bệnh của Sài Thị, tiếp tế cỏ râu rồng, bảo toàn Tiêu gia, tất cả đều có liên quan đến nàng. Hắn thích diện mạo xinhd djep và tính tình của nàng, thích 'vui vẻ' cùng nàng ở trên giường trúc, cũng thích nàng sinh con dưỡng cái cho mình. Những việc này, đổi lại là một người khác, thật sự đúng là không thể chấp nhận.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cáo biệt Cố Thận Chi, Tiêu Đạc chậm rãi đi trở về chỗ ở của Vi Nhiễm, nàng vẫn còn đang ngủ say ở trên giường.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rắc trên người của nàng khiến mặt nàng hiện ra một loại sắc màu ấm áp mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Đạc đi tới ngồi bên giường, dùng tay sờ lên mái tóc mềm mại của nàng, sợi tóc lướt qua từng đầu ngón tay của hắn, giống như một tấm tơ lụa thượng hạng. Môi nàng động đậy, khẽ hé mở giống như cánh hoa.
Thật ra nàng là huyết mạch của ai cũng không quan trọng. Hắn yêu nàng, đã yêu đến tận xương tủy. Đừng nói nàng là hậu nhân của tiên tri, cho dù là yêu ma quỷ quái muốn hút sạch hồn phách của hắn, hắn cũng không oán trách.
Tiêu Đạc cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi mềm mại kia, mút lấy mật ngọt thơm ngọt trong miệng nàng. Hắn hận không thể đã sinh con ra rồi, để giờ phút này hắn sẽ có thể thỏa thích chiếm hữu nàng, hưởng thụ sự chặt chẽ nàng mang tới cho hắn, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ. Vi Nhiễm bị hắn làm tỉnh lại, đưa tay đấm đấm ngực hắn, trong miệng bất mãn lẩm bẩm. Nhưng nàng theo bản năng nghênh đón đầu lưỡi hắn đưa tới, cảm giác vui sướng từ đầu lưỡi kia mang tới dần dần làm ý thức nàng tỉnh táo, nhưng lại trầm mê.
Thân thể hắn nóng đến mức gần như muốn hòa tan nàng, cái vật kia ngẩng đầu lên chỉa vào hạ thân nàng, vô cùng nhẫn nhịn chịu đựng. Nàng có thể tưởng tượng nếu như giờ phút này nàng không mang thai, hắn nhất định đã vọt vào trong thân thể của nàng, hung hăng chơi đùa. Nghĩ như vậy, thân thể của nàng co rút lại, cảm giác được ngón tay thô ráp của hắn đang sờ chỗ đó.
Hắn liếm láp lỗ tai của nàng nói ra: "Vật nhỏ, sao ẩm ướt như thế, hả?"
Vi Nhiễm bị hắn làm cho toàn thân khó nhịn, vừa muốn vừa không thể muốn, ánh mắt mịt mờ hơi nước nhìn hắn, khổ sở đến mức gần như muốn khóc ra thành tiếng, hung hăng đẩy bờ vai của hắn. Tiêu Đạc nhếch miệng, ôm nàng vào trong ngực, dụ dỗ nói: "Ta dùng tay thử xem nhé?"
Vi Nhiễm dùng sức lắc đầu, cắn môi dưới, nhưng không ngăn cản Tiêu Đạc, ngửa đầu thở dốc.
Đúng lúc này, cửa bị người gõ vang. Hoàng Quan ở bên ngoài kêu Tiêu Đạc một tiếng, rồi lập tức đi xa.
Tiêu Đạc không vui, nhìn vẻ mặt Vi Nhiễm quyến rũ như rặng mây đỏ, dáng vẻ ủy mị, trong mắt sóng nước mênh mông. Hắn không muốn buông nàng ra, nhưng biết Hoàng Quan chắc chắn có chuyện quan trọng. Vi Nhiễm chậm rãi kéo váy xuống, cúi đầu nói khẽ: "Phu quân đi mau đi."
Lúc này, Tiêu Đạc mới đứng dậy đi ra ngoài, Hoàng Quan bái nói: "Mạt tướng vừa nhận được tin tức của Thích sứ Phục Châu, mấy ngày trước triều đình đã hạ chỉ, kêu biên cảnh các châu phủ thả lưu dân tiến vào, thế nhưng nhân số thực sự quá nhiều, chỗ ở chuẩn bị tạm thời trước đó hoàn toàn không đủ. Có một số lưu dân bởi vậy ở trong thành gây chuyện, còn phát sinh một số trường hợp cướp bóc. Bây giờ thành Kiến Hưng rối tung rối mù, Thích sứ muốn mạt tướng phái binh qua đó. Xin điện hạ chỉ rõ, mạt tướng nên làm như thế nào?"
Tiêu Đạc đã sớm lường trước sau khi để lưu dân vào trong thành sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, chỉ là còn chưa kịp thảo luận với bọn người Hoàng Quan. Hắn cũng không ngờ sự tình sẽ xảy ra nhanh đến như vậy. Sắp xếp lưu dân là kiến nghị hắn đưa lên triều đình, tất nhiên cần xử lý thích đáng, nếu không thì cũng sẽ chôn xuống mầm tai họa cho Đại Chu. Hắn gần như là nói ra không chút nghĩ ngợi: "Ta đi với ngươi."
Hoàng Quan nhìn thoáng qua trong phong, lại thu hồi ánh mắt: "Nhưng phu nhân. . ."
"Ngươi đi bên ngoài chờ ta. Ta sẽ ra ngay." Tiêu Đạc nói xong, quay người trở lại trong phòng. Vi Nhiễm đã mặc quần áo xong, cầm áo choàng của Tiêu Đạc, nói với hắn: "Phu quân có việc thì đi mau lên, không cần lo lắng cho ta. Ta vừa khéo ở lại Cửu Lê cùng cha, chờ chàng trở về."
Tiêu Đạc giơ tay sờ đầu Vi Nhiễm, trong mắt mang theo áy náy: "Yêu Yêu, xin lỗi àng. Nhưng nếu không thể thu xếp lưu dân thỏa đáng, có thể sẽ dẫn tới bạo động, ta không thể không đi."
"Không cần nói xin lỗi, ta ở Cửu Lê không có việc gì. Chàng yên tâm đi đi." Vi Nhiễm tâm lý nói. Nàng thích bộ dáng này của hắn, cũng không muốn ngày ngày cột nam nhân ở bên cạnh mình. Nếu Tiêu Đạc chỉ biết chui đầu vào bên trong sự dịu dàng của nữ nhân, cả ngày nhi nữ tình trường thì nàng lại không thích. Nam nhân phải chí ở bốn phương, lấy thiên hạ đại cục làm trọng.
"Trong đêm hơi lạnh, đừng đi ra bên ngoài hóng gió. Ta sẽ mau chóng trở về. Thay ta nói với cha và đại ca nàng một tiếng." Trước khi đi, Tiêu Đạc hôn Vi Nhiễm một cái rồi nói.
Vi Nhiễm gật đầu, đứng ở cửa, đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn vội vàng rời đi, biến mất ở trong ánh hoàng hôn của ngọn núi.
Một lát sau, Vi Mậu và Vương Tường trở về, Vi Nhiễm đang ở trong phòng bếp nấu mì. Trong nhà không có người, hiện giờ đúng là nàng đói đến run, chỉ có thể tự ra tay. Vi Mậu đỡ Vương Tường ngồi ở bên ngoài, bước nhanh đi vào trong phòng bếp. Vi Nhiễm nhìn thấy hắn, vội vàng ngừng công việc trong tay tới đón: "Đại ca! Muội trở về được một ngày rồi mà không gặp được huynh. Huynh đi đâu vậy hả?"
Vi Mậu kéo nàng đến bên cạnh, cố ý giấu nàng chuyện xảy ra mấy ngày nay, chỉ nói: "Ta đi cùng Tường Nhi trở về trại Vương thị. Lúc ta trở về, muội còn đang ngủ, chỉ cùng điện hạ hàn huyên vài câu. Hắn đâu rồi? Muội đang mang thai, làm sao còn để muội nhóm lửa? Muốn ăn cái gì để ta làm, muội đi ra bên ngoài đi."
Từ nhỏ Vi Mậu rất che chở Vi Nhiễm, công việc nặng nhọc nào cũng không cho nàng làm, chớ nói chi bây giờ nàng còn có thai.
"Chàng có việc xuống núi. Huynh giúp muội nấu một tô mì đơn giản là được rồi." Vi Nhiễm cũng không có khách khí với Vi Mậu, cười cười, đi ra phòng bếp.
Mấy ngày nay, Vương Tường chịu sợ hãi không nhỏ, tháng thai của nàng ấy đã lớn, mới từ chỗ Vu y trở về. Nàng ấy nghe được Vi Mậu và Vi Nhiễm nói chuyện, biết Vi Mậu không muốn để cho muội muội lo lắng, mới không nói thật. Trông thấy Vi Nhiễm đi ra, nàng ấy cố gắng lộ ra nụ cười: "Yêu Yêu, đã lâu không gặp."
"Đại tẩu." Vi Nhiễm tới kéo tay nàng ấy, ngồi xuống bên cạnh: "Tẩu có chỗ nào không thoải mái à? Sắc mặt trông không tốt lắm."
Vương Tường ngẩn người, lắc đầu nói: "Không có. Có lẽ gần đây bị bụng đè nặng, tối ngủ không yên giấc. Chuyện thuốc nổ ta đã nghe nói rồi, người ở bên trong trại bọn ta đều không có phát hiện âm mưu của Tộc trưởng Trâu thị, vậy mà muội lại phát hiện được."
Vi Nhiễm cười khan hai tiếng, nếu không phải thần kỹ thì chỉ sợ nàng cũng không phát hiện được.
"May mà không xảy ra chuyện lớn gì. Lễ vật lần trước muội gửi đại ca đem về cho tẩu, tẩu đã nhận được?"
"Nhận được rồi. Nhiều đồ như vậy, một mình ta dùng sao cho hết?" Vương Tường móc ra khăn, cẩn thận lau sạch khói bụi trên mũi Vi Nhiễm, dịu dàng nói: "Lúc trước muội thay ta đến Đông Hán, ta vẫn luôn lo lắng cho muội, sợ Tiêu. . . Điện hạ đối xử với muội không tốt. Cho đến lần trước, đại ca muội đi Kinh Thành một chuyến trở về, nói muội sống rất tốt, ta mới yên tâm." Ánh mắt của nàng ấy rơi trên bụng Vi Nhiễm, trên mặt có mấy phần vui mừng.
Nàng ấy dừng một chút rồi nói ra: "Ta còn nghe nói, Mạnh. . . Hoàng đế Thục quốc đã mang muội đến Thục quốc hả? Các ngươi. . . Đã nói rõ chưa?" Năm đó Quân công tử lưu lạc đến Cửu Lê khiến bao nhiêu cô nương tương tư. Quan hệ giữa Vương Tường và Vi Nhiễm thân thiết nhất, đương nhiên biết giữa bọn họ từng có một đoạn tình cảm, hơn nữa Quân công tử lại hứa hẹn muốn cưới Vi Nhiễm.
Mối tình đầu luôn tốt đẹp. Vương Tường tự hỏi, nếu như đời này nàng ấy gả cho người khác, cũng sẽ an phận giúp tướng phu dạy con, nhưng tuyệt đối không quên được Vi Mậu.
Vi Nhiễm gật đầu nói: "Thật ra chúng ta đều đã lớn rồi, biết cái gì phù hợp với bản thân hơn. Thời gian ở Thục quốc, thật sự là y đối đãi với muội rất tốt. Thế nhưng cũng không còn cảm giác thời niên thiếu nữa. Có lẽ lúc trước không đến Đông Hán, muội sẽ đi cùng với y. Nhưng như vậy. . . Muội sẽ không được nhìn thấy rất nhiều thứ."
Vương Tường nghi hoặc nhìn nàng, có chút không rõ hàm ý trong lời nói của nàng. Vi Nhiễm cũng không giải thích, đổi chủ đề nói sang việc nhà.
Gả cho Mạnh Linh Quân, nàng sẽ có được cuộc sống phu thê cầm sắt hòa minh[2], ở bên trong đất Thục phú quý phồn hoa yên ổn sống hết một đời, có lẽ mãi mãi cũng không biết, chiến tranh và vương triều thay đổi tàn khốc như thế nào. Nhưng đi theo Tiêu Đạc, nàng lại nhìn thấy những thứ này. Ở bên trong thế giới của nam nhân kia, có chiến tranh, có giấc mộng anh hùng, có giang sơn tráng lệ, sóng lớn cao vạn trượng.
[2]Cầm sắc hòa minh: vợ chồng hòa hợp
Không thể phủ nhận, nàng yêu thích cuộc sống của Tiêu Đạc hơn.
***
Trung Nguyên vừa mới ổn định, mặc dù phương Bắc chiến sự không ngừng, nhưng Kinh Thành nhờ được Hán Ẩn Đế và Tiêu Nghị bảo vệ, cũng không chịu sự tàn phá của chiến hỏa bao nhiêu, chỉ bị một trận lửa thiêu mất nửa con đường. Phán quan Khai Phong phủ - Hàn Thông là một người rất có năng lực, chẳng bao lâu đã khôi phục con đường như mới, sau đó liền có mấy hộ gia đình vào ở.
Một hộ trong đó là Xu Mật phó sứ - Hồ Hoằng Nghĩa, ông ta từ vùng địa phương được điều vào Kinh Thành, xem như hộ có địa vị cao quý mới trong Kinh.
Nhưng trong lòng Hồ Hoằng Nghĩa cũng không phải rất sung sướng. Đều là người có công giúp đỡ Tân đế, ngay cả một quan văn như Ngô Đạo Tế cũng được thăng lên Chính sứ, ông ta lại là phó, càng khỏi phải so sánh với dạng đại thần Chu Tông Ngạn và Tống Diên Ác vốn xuất thân thế gia.
Hơn nữa lần này tiến binh đánh Bắc Hán, vốn dĩ ông ta tự xin lãnh binh trước, không ngờ cuối cùng Tiêu Nghị lại phái Chu Tông Ngạn đi, còn mang theo tiểu tướng tên là Triệu Cửu Trọng. Vì chuyện này, ông ta đến ngự tiền làm ầm ĩ một lần, Tiêu Nghị cũng không quá so đo với ông ta.
Vì bây giờ ông ta đã có lực lượng. Tiêu Nghị đối xử tử tế với bọn họ - những công thần từng đi theo ông vào sinh ra tử, đương nhiên cũng có mấy phần kiêng kị bọn họ. Cuộc sống sau này của ông ta sẽ không quá khổ sở.
Nhưng gần đây có một chuyện khiến Hồ Hoằng Nghĩa rất do dự.
Kỳ Vương mới phong, cả triều văn võ đều bận rộn nịnh bợ, xem hắn là thái tử tương lai. Hồ Hoằng Nghĩa cũng muốn đưa tiểu nữ của mình gả cho Kỳ Vương làm phi. Nhưng riêng phía Tống Diên Ác lại không quá để ý vị Kỳ Vương này. Mẫu thân và thê tử của Tống Diên Ác đều là con gái của vua, Tống Diên Ác là một người khôn ngoan cỡ nào, đương nhiên sẽ không để Tống Oánh gả quá chênh lệch. Chẳng lẽ còn hôn sự nào tốt hơn Kỳ Vương sao?
Mặc dù Hồ Hoằng Nghĩa không có tâm tư thông thấu như Ngô Đạo Tế, nhưng cũng đã nhìn ra, rốt cuộc ai là thái tử còn chưa biết trước được. Vài chục năm nay, chính quyền Trung Nguyên đều không phong Thái tử, mà nếu Hoàng đế đã xác định được người nối nghiệp, đại đa số sẽ phong làm Tấn Vương và đảm nhiệm Khai Phong Phủ Doãn, xử chuyện binh mã trong ngoài. Rất hiển nhiên, Kỳ Vương vẫn thua Tấn Vương một chút.
Nếu Hoàng đế xác định người thừa kế là Tiêu Đạc, dù ông ta gả nữ nhi đi làm tiểu thiếp cũng tốt hơn làm Kỳ Vương phi chẳng giải quyết được vấn đề gì. Năng lực của Kỳ Vương mọi người đều biết, nếu Tiêu Đạc đăng cơ làm đế thì Kỳ Vương nhiều nhất sẽ làm một nhàn vương thái bình, vậy hắn còn có cái gì mà trông cậy vào?
Nhưng đây đều là suy đoán. Không ai biết được tâm tư của Đế Vương.
"Cha." Có người kêu Hồ Hoằng Nghĩa một tiếng. Hồ Hoằng Nghĩa lấy lại tinh thần, nhìn thấy tiểu nữ nhi Hồ Lệ Nghiên mặc váy hoa cài trang sức quý giá, xinh đẹp như hoa đào mùa xuân, từ ngoài cửa từ từ đi tới.
"Không phải Thục phi nương nương triệu con tiến cung tham gia cung yến sao, sao lại trở về nhanh như vậy?" Hồ Hoằng Nghĩa khó hiểu hỏi.
Hồ Lệ Nghiên ngồi xuống bên cạnh Hồ Hoằng Nghĩa, nghiêm túc hỏi: "Cha muốn gả con cho Kỳ Vương? Con thấy Thục phi nương nương cũng có ý tứ này, lúc con ở cung Ung Hòa hay thấy bà ấy gọi Kỳ Vương ngồi cùng một chỗ với con. Thế nhưng Kỳ Vương không có hứng thú gì với con mà con cũng không thích hắn."
"Ôi, người ta là Kỳ Vương, nếu có thể coi trọng con là may mắn của con, ở đâu cho phép con thích hay không thích?" Hồ Hoằng Nghĩa nhìn nàng ấy một cái: "Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng. Hơn nữa hôn nhân đại sự do phụ mẫu làm chủ."
Hồ Lệ Nghiên lập tức đứng lên: "Cha, đây chính là chung thân đại sự của con, ngài không thể đem ra đùa giỡn. Nữ nhi đã nói từ rất sớm, không muốn gả cho người mình không thích. Ngài xem Tống tỷ tỷ, tuổi tác cũng không nhỏ, cha mẹ của tỷ ấy cũng không vội bảo tỷ ấy xuất giá."
Hồ Hoằng Nghĩa hừ lạnh trong lòng. Không phải Tống Diên Ác không sốt ruột mà là đầu cơ kiếm lợi[3], đang tìm người mua thích hợp. Ông ta cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn.
[3]Đầu cơ kiếm lợi: Tích trữ hàng kiếm để bán giá cao
"Với lại, cha à, ngài có biết mấy trạch viện trống không sát vách nhà chúng ta là ai chuyển đến không?"
Hồ Hoằng Nghĩa cúi đầu nhấp một ngụm trà, thuận miệng đáp: "Nơi đó không phải luôn bỏ trống à? Có chủ mới khi nào?"
Ngón tay Hồ Lệ Nghiên quấn lấy một lọn tóc của mình, nói ra: "Trên đường con trở về nhìn thấy, đang đi khuân đồ đi vào đó. Con gọi người đi hỏi thăm thử, là nhà mẹ đẻ của Thục phi, vốn dĩ ở Nghiệp Đô làm ăn. Bây giờ, loại người gì cũng có thể dọn đến trên con đường này ở, hộ thương nhân cũng xứng làm hàng xóm với chúng ta? Vừa rồi con còn chứng kiến cửa nhà họ có một nữ tử tuổi tác xấp xỉ con đứng đấy, trên người mang theo không ít trang sức bằng vàng, làm như sợ người khác không biết nhà họ có nhiều tiền vậy."
Mặc dù Hồ gia không phải trâm anh thế tộc, nhưng Hồ Hoằng Nghĩa đã làm Tiết Độ Sứ từ rất sớm, uy chấn một phương. Thời kỳ đó, Tiết Độ Sứ quyền lực còn rất lớn, nắm toàn bộ quân chính một vùng, ngay cả Thích Sứ cũng phải cúi đầu xưng thần. Từ khi Hồ Lệ Nghiên ra đời đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, hoành hành bá đạo, đương nhiên xem thường con gái thương nhân.
Tiết Cẩm Nghi đương nhiên không biết, mình vừa vào Kinh Thành đã trở thành đối tượng bị Hồ Lệ Nghiên ghét. Nàng ấy còn đắm chìm trong vui sướng, cô cô là phi tử của Hoàng đế, mà hai vị biểu ca đều trở thành hoàng tử. Tiết gia có thể vào ở nơi thế gia tụ tập trong Kinh Thành, xâm nhập vào giới thượng lưu. Chuyện này có thể làm tăng thêm thể diện của con gái thương nhân. Sau này dựa vào quan hệ với cô cô và các biểu ca thì không còn ai có thể xem nhẹ nàng ấy nữa.
Tiết thị phái người tới đón Tiết Cẩm Nghi, nàng ấy rất hưng phấn, không kịp chờ đợi đi theo vào cung. Nàng ấy chưa từng vào hoàng cung, trên đường đi ngửa đầu nhìn xung quanh, trong miệng càng không ngừng sợ hãi thán phục, ven đường cung nữ thái giám đi ngang qua biết nàng ấy là người nhà mẹ đẻ của Thục phi, đều hành lễ vấn an nàng ấy.
Tiết Cẩm Nghi rất thoải mái.
Lúc trước Vương Tuyết Chi dám ăn hiếp nàng ấy như vậy, chẳng qua ỷ bản thân là tiểu thư Vương gia Kinh Thành, có quan hệ thân thích với Thái Hậu triều trước. Nếu đổi thành hiện giờ, bảo nàng ta tiếng lớn tiếng nhỏ thử xem.
Trong cung Ung Hòa trồng rất nhiều hoa mẫu đơn nhưng còn chưa tới mùa hoa nở. Tiết thị thì thích loại hoa diễm lệ này, cố ý để thợ thủ công trồng xuống rất nhiều giống quý, Diêu Hoàng Ngụy Tử[4] tất nhiên không cần phải nhắc tới. Đám đại thần biết bà ta yêu thích, tặng hoa tới tấp, một số tên giống bà ta còn chưa nghe tới, nghe đâu cực kỳ đắt đỏ.
[4]Diêu Hoàng Ngụy Tử là hai loài hoa nổi tiếng. Diêu Hoàng là hoa mẫu đơn màu vàng. Ngụy Tử là hoa mẫu đơn màu tím. Ban đầu được gọi là hai giống hoa mẫu đơn có giá trị ở Lạc Dương vào thời nhà Tống. Nhưng sau này đề cập đến những loài hoa quý giá. (Nguồn: Baidu)
Bà kéo Tiêu Thành Chương vào trong hoa viên ngắm hoa: "Đây là Lại bộ Thượng thư tặng, kia là Thị Lang bộ Hộ, còn có kia. . ."
Tiêu Thành Chương bất đắc dĩ nói: "Nương, người nên trả những loài hoa này về đi. Trong cung của Hoàng hậu nương nương chỉ có những loại hoa hồng bình thường, chỗ này của ngài lại có mẫu đơn quý báu, không phải đang khiêu chiến với bà ấy sao?"
Khóe miệng Tiết thị kéo xuống, không vui nói: "Hoàng hậu đâu có thời gian so đo với ta những thứ này. Bà ấy thích hoa hồng, thì ta không được thích mẫu đơn sao?"
"Bà ấy sẽ không so đo, nhưng bên phụ hoàng thì sao? Ngài đừng quên, trong cung hiện tại còn có hai vị nương nương khác, phụ hoàng mỗi tháng cũng đi chỗ họ mấy lần. Nếu như họ nói gì đó, ngài có biết không? Hoàng hậu là chủ nhân của hậu cung, mẫu đơn là vua của các loài hoa. Nếu ngài thích, tự mình trồng một ít là được rồi, bây giờ làm cho cả triều đều biết, người bên ngoài còn tưởng rằng người muốn vị trí hoàng hậu."
Tiết thị kinh sợ: "Con cũng đừng chụp mũ lung tung cho ta, ta đâu nghĩ đến nhiều như vậy. . ."
Tiêu Thành Chương lắc đầu thở dài. Lúc trước ở Nghiệp Đô, bên trong hậu trạch Tiêu gia chỉ có hai người Sài Thị và Tiết thị, Sài Thị đại khí[5], cho dù Tiết thị có hơi hẹp hòi cũng không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ đã vào trong nội cung, Tiết thị hẹp hòi thì sẽ vô cùng vướng tay vướng chân. Không biết lúc nào sẽ đào hố cho hắn nhảy xuống.
[5]Đại khí: rộng lượng, khoang dung, không tính toán chi li
Bản thân hắn tuyệt đối không muốn làm Hoàng đế. Từ nhỏ chí không ở chỗ này, tuy có chút khôn vặt nhưng đều dồn hết vào việc tiêu khiển, tuyệt đối không phải tố chất làm Hoàng đế, những thứ này hắn đều rất rõ ràng. Mặc dù chẳng biết tại sao phụ hoàng phong cho hắn làm Kỳ Vương, mà đại ca chỉ làm một Quận hầu, nhưng hắn tin đây chỉ là tạm thời. Ngược lại, người nương không tim không phổi này của hắn lại làm cho đại thần trong triều thấy được hi vọng, có ít người đã động tâm tư.
Tiêu Đạc làm người từ trước đến nay ân oán rõ ràng, giỏi về đánh nhau, nhưng cũng không tốn quá nhiều tâm tư đi kinh doanh, quan trường, người đắc tội có lẽ cũng không phải số ít. Huống chi người trong quan trường, từ trước đến nay mượn gió bẻ măng, mắt thấy Tiêu Thành Chương đắc thế hơn Tiêu Đạc, tất nhiên rối rít xúm lại.
Tiết thị cảm thấy chẳng qua là con trai đang hù dọa mình, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nói ra: "Ngày mai ta sẽ trả hoa lại, được chưa? Có điều, hôn sự của con không thể kéo dài được nữa. Con đã gặp cô nương Hồ gia mấy lần, cảm thấy thế nào? Tướng mạo và tuổi tác của nàng đều xứng đôi với con, trong Kinh ngoại trừ Tống Oánh thì không tìm được mối tốt hơn đâu."
Tiêu Thành Chương giơ tay đè trán: "Nương, con đã đã nói rất nhiều lần rồi, con không hứng thú với những nữ nhân khác. Cho dù người đặt Thiên Tiên ở trước mặt con, giống như đại tẩu, con cũng sẽ không rung động. Con muốn cưới A Anh. Lúc trước không phải người đã đồng ý sao?"
Tiết thị sốt ruột nói: "Ta đã đồng ý, cũng không đồng ý con cưới nàng ta làm vương phi của con. Con đó, con cũng đừng bị hồ đồ. La Vân Anh kia quả thật đã cứu tính mệnh của hai mẹ con chúng ta, nhưng nàng ta là một quả phụ, tuổi lại lớn hơn con, thanh danh không tốt lắm. Lại nói, vương phi của con sao có thể chọn một người bình dân chứ?"
"Tẩu tẩu cũng xuất thân bình dân, điểm nào kém khuê tú trong Kinh? Ngài luôn nói A Anh không tốt, nhưng những cái không tốt kia cũng không phải nàng có thể quyết định được." Tiêu Thành Chương phản bác.
Tiết thị còn muốn nói vài câu nữa, đúng lúc lúc này, cung nhân đưa Tiết Cẩm Nghi đến. Tiết Cẩm Nghi vui vẻ chạy đến trước mặt Tiết thị, kêu lên: "Cô cô! Con rất nhớ ngài!"
Tiết thị chỉ sinh một đứa con trai là Tiêu Thành Chương, xem Tiết Cẩm Nghi như con gái ruột, nhìn thấy nàng ấy tất nhiên vô cùng vui vẻ. Tiêu Thành Chương thấy Tiết Cẩm Nghi tới, Tiết thị sẽ không quấn lấy mình nữa, liền chào hỏi qua loa với Tiết Cẩm Nghi, rời khỏi cung Ung Hòa.
Tiết thị nhìn bóng lưng hắn rời đi, nghĩ thầm ngày sau còn có cơ hội, sẽ từ từ nói với hắn, nắm tay Tiết Cẩm Nghi nói: "Con mau vào, lúc trước đồ Hoàng Thượng ban thưởng, cô cô giữ lại cho con rất nhiều đồ trang sức và vải vóc xinh đẹp, lát nữa gọi cung nhân mang tất cả đến, con từ từ chọn."
Cung nữ được Tiết thị truyền lệnh, đi mang đồ từ trong khố phòng ra, trên bàn cũng không đủ để bày biện, thậm chí còn bỏ trên đất. Tơ lụa rực rỡ muôn màu, đều là màu sắc và hoa văn tốt nhất, còn có châu trâm, vòng phỉ thúy chế tác tinh xảo. Tiết thị nói: "Tự con xem, thích cái gì thì cầm hết đi, làm mấy bộ đồ mùa xuân. Chờ đến lúc xuân yến, con ăn mặc thật xinh đẹp, cô cô giúp con chọn một lang quân như ý."
Nói chuyện đến lang quân như ý, sắc mặt của Tiết Cẩm Nghi ửng đỏ, nghĩ đến người anh tư[6] kia, nhỏ giọng nói: "Cô cô, con muốn nhờ người nghe ngóng một người."
[6]Anh tư: tư thế oai hùng
Danh Sách Chương: