Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống, tại sân thượng hậu viện, Tiêu Đạc bày một bàn tiệc rượu mời khách cho đám người Vi Mậu. Bốn phía sân thượng kia, có lan can đá thấp bé, ưu điểm là bốn phía hoàn toàn không có gì che chắn, ngẩng đầu có thể ngắm trăng sáng.
 
Ngày mai là tết Trung thu, mặt trăng to lớn như khay bạc, treo ở tận chân trời. Lúc Tiêu Đạc mời bọn người Vi Mậu ngồi vào bàn, mấy người vẫn đứng đấy, có chút không dám. Ở Cửu Lê mỗi khi đến đại tế đều là người cả tộc ngồi cùng bàn với nhau, cũng không có quy củ gì. Nhưng bọn họ cũng biết người Hán thì rất chú trọng quy củ.
 
Tiêu Đạc nhìn Vi Nhiễm một cái, Vi Nhiễm đi qua kéo Vi Mậu ngồi xuống: "Hôm nay là gia yến, không có quy củ nhiều như vậy. Đại ca, coi như trong nhà là được."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này Vi Mậu mới ngồi, Vương Tiếp và Vi Hân cũng theo thứ tự vào chỗ.
 
Một bàn trân tu mỹ vị, thiếu duy nhất chính là rượu ngon. Tiêu Đạc sai Cao Dung đi lấy một bình rượu hoa quế đến, Vi Mậu nói: "Chúng ta cũng mang theo rượu Cửu Lê. Thế nhưng không phải rượu quý gì, sợ Quân Sử uống không quen."
 
"Không sao, đại ca cứ việc mang tới." Tiêu Đạc chẳng hề để ý nói.
 
Trước khi đến, Vi Nhiễm đã cho nam nhân này 'ăn' no mây mẩy, hắn được chỗ tốt đương nhiên lộ ra vẻ mặt ôn hoà.
 
Vương Tiếp xách rượu từ Cửu Lê mang tới ra, chủ động châm cho Tiêu Đạc một chén. Tiêu Đạc uống một ngụm, đẩy ly rượu sang bên cạnh, đổi bát sứ: "Rượu này đủ mạnh, uống bằng ly không thoải mái. Hai vị dùng bát được không?"
 
"Được!" Vương Tiếp vội vàng đổi bát rượu theo. Ban đầu hắn còn có chút e sợ Tiêu Đạc, bởi vì lời đồn dân gian thực sự khủng bố. Nhưng sau khi tiếp xúc với Tiêu Đạc được một chút, phát hiện những lời đồn kia không phải thật.
 
Tửu lượng của Vi Mậu xưa nay rất tốt, ở Cửu Lê không có ai có thể là đối thủ của hắn, đương nhiên không kị dùng bát. Nhưng hắn sợ cùng Tiêu Đạc uống rượu phá hư quy củ, đầu tiên là nhìn Vi Nhiễm một cái, nhìn thấy Vi Nhiễm gật đầu, mới cùng Tiêu Đạc uống.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu giữa hai bên còn có chút câu nệ bỡ ngỡ, nhưng qua ba tuần rượu, cảm tình giữa các nam nhân liền theo rượu đi ra, nói chuyện cũng không tự giác nhiều thêm. Vi Mậu không nghĩ tới tửu lượng của Tiêu Đạc tốt như vậy, vả lại suy cho cùng là người xuất thân binh nghiệp, cực kỳ hào sảng. Nhớ ngày đó Mạnh Linh Quân ở Cửu Lê, uống một bầu rượu đã ngã trên bàn bất tỉnh nhân sự.
 
Vi Nhiễm biết Tiêu Đạc thích uống rượu, trước kia ở phòng cũng hay uống rượu. Sao lường trước được hắn có thể ngang tay với đại ca ngàn chén không say của nàng, chắc hẳn tửu lượng không thấp.
 
Uống đến sau đó, rượu chuẩn bị đã không đủ, Vi Nhiễm lại cùng Cao Dung đi hầm rượu chuyển rượu. Cao Dung nói: "Quân sử chưa từng uống nhiều rượu như vậy, sao phu nhân không khuyên một lời?"
 
Vi Nhiễm khoát tay nói: "Quân sử các ngươi từ trước đến nay rất có chừng mực, chắc hẳn ngày mai không có việc gì, cho nên tối nay mới thoải mái uống rượu. Nhân sinh khó được tùy hứng một lần, càng hiếm thấy được tận hứng. Huống chi rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, chúng ta đừng nên phá hỏng hứng thú của hắn, để hắn uống thật sảng khoái đi."
 
Cao Dung đáp một tiếng, nghĩ thầm Thiếu phu nhân có thể được Quân sử sủng ái nhanh như vậy chưa chắc là không có lý do. Giống như phu nhân chưa từng công khai bác bỏ mặt mũi Sử tướng, mọi thứ đều thuận theo ý Sử tướng, không làm ông mất hứng. Điều này tất nhiên là ngoài việc nữ nhân tôn trọng địa vị của nam nhân ra cũng là một loại khôn ngoan. Trên người nam nhân vốn gánh rất nhiều trọng trách, nhất là nam nhân giống Sử tướng và Quân sử, cơ hội có thể tận tình thoải mái thật sự là quá ít. Có được nữ nhân hiểu bọn họ thì cực kỳ hiếm thấy.
 
Vi Hân nhìn Vi Nhiễm đi, Vương Tiếp đã uống đến ghé vào trên mặt bàn, chỉ còn Vi Mậu và Tiêu Đạc còn đang đấu rượu. Hai người đều đã uống đến mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt mê ly, nàng không khỏi mở miệng khuyên nhủ: "Đại ca, huynh vẫn nên uống ít chút đi."
 
"Chuyện của nam nhân nữ nhân không được xen vào!" Vi Mậu quay đầu khiển trách một tiếng, tiếp tục cùng Tiêu Đạc cạn chén. Vi Hân tức giận đứng lên: "Ai muốn quản huynh, ta đi về trước." Nói xong, nhanh chóng rời tiệc.
 
Vi Mậu lại rót rượu cho Tiêu Đạc: "Quân Sử còn có thể uống mấy bát?"
 
Tiêu Đạc liếc mắt nhìn theo phương hướng Vi Hân rời đi, tay vỗ lấy bả vai Vi Mậu, cười như không cười: "Ngươi có thể uống bao nhiêu bát thì ta có thể uống bấy nhiêu bát. Có điều ta muốn biết, ngươi là địch hay bạn?"
 
"Ngươi. . ." Vi Mậu rượu lập tức tỉnh táo. Người này hoàn toàn không có say!

 
Ánh mắt mơ mơ màng màng của Tiêu Đạc trong nháy mắt thanh minh, để chén rượu xuống, giọng điệu cũng phai nhạt mấy phần: "Ta biết ngươi từng đi Thục quốc chữa bệnh cho phụ hoàng Mạnh Linh Quân, Mạnh Linh Quân lại ở Cửu Lê một thời gian, bàn về giao tình hắn và ngươi nhiều hơn. Người cũng có lập trường, ta không ép buộc. Lần này mời ngươi tới, cũng là nhất nhiều lần trong mộng Yêu Yêu gọi tên ngươi, ta muốn an ủi nỗi khổ nhớ người thân của nàng. Nhưng ta sắp xuất chinh, không thể để người có dã tâm ở bên người Yêu Yêu. Nếu ngươi có mưu đồ khác, nể mặt Yêu Yêu, ta xem như không biết, tối nay uống rượu xong, mau chóng rời đi thôi."
 
"Quân sử có ý gì? Xin thứ lỗi cho ta không biết." Vi Mậu nghi ngờ nói.
 
"Ta cho hai đường Tiết Độ Sứ âm thầm bảo hộ Cửu Lê, chứ không phải là giám thị. Thám tử của bọn họ nhìn thấy người Thục quốc mấy lần mang tin tức ra vào núi Cửu Lê." Tiêu Đạc ngửa đầu nhìn ánh trăng: "Mặc kệ Mạnh Linh Quân muốn ngươi làm cái gì, với Yêu Yêu, ta tuyệt đối sẽ không buông tay."
 
Thì ra là chuyện này. Vi Mậu chân thành nói: "Tiêu Quân sử, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Trước khi đến, ta đúng là muốn giúp Mạnh Linh Quân, bởi vì ban đầu là phụ thân ngươi lấy cường binh tiếp cận, khiến cho chúng ta dùng Yêu Yêu để xác định mối quan hệ thông gia. Nhưng đến sau này ta đã thay đổi suy nghĩ. Yêu Yêu ở bên cạnh ngươi sống rất tốt, ta có thể nhìn thấy bên trong sắc mặt của nó đều là vui vẻ. Ta không thể tách nó ra khỏi nguồi nó thích được."
 
Tiêu Đạc sửng sốt một chút, lập tức đè bả vai Vi Mậu lại, hai mắt trừng lơn: "Ngươi, ngươi nói nàng thích ta?"
 
Vi Mậu gật đầu: "Yêu Yêu là ta nuôi lớn từ nhỏ, không có người hiểu rõ nó hơn ta."
 
Tiêu Đạc kích động đứng lên, đi tới đi lui hai lần, lại nói với Vi Mậu: "Đại ca, ngươi lặp lại lần nữa."
 
"Yêu Yêu thích ngươi. Chỉ cần ngươi đối đãi thật lòng với nàng, chúng ta vĩnh viễn sẽ không là kẻ địch." Vi Mậu trịnh trọng nói lại một lần nữa.
 
Tiêu Đạc biết gần đây thái độ Vi Nhiễm trở nên mềm đi, đang từ từ tiếp nhận hắn, nhưng còn không dám nghĩ về phương diện thích. Giờ phút này từ Vi Mậu trong miệng nói ra, hắn mừng rỡ như điên. Tay không tự giác đè lấy bả vai Vi Mậu, dùng sức nhéo nhéo, lại hỏi: "Vậy ngươi mang Vi Hân đến làm cái gì? Nàng ta và mẹ kế các ngươi đã từng mưu hại Yêu Yêu, lại còn là tiên tri Cửu Lê."
 
Nếu Cửu Lê có thám tử của Tiêu Đạc, vậy hắn biết chuyện Vi Hân là tiên tri cũng không có gì kỳ lạ. Vi Mậu nói rõ đầu đuôi sự tình một lần, lại nói: "Ta mang nàng ta đến quả thật là tình thế bất đắc dĩ. Nhưng ta sẽ ngó chừng nàng ta, không để cho nàng ta gây bất lợi với Yêu Yêu. Ngươi yên tâm, chúng ta dạo chơi một thời gian sẽ không quá lâu."
 
"Ừm." Tiêu Đạc đáp.
 
Vừa lúc lúc này Vi Nhiễm cùng Cao Dung ôm bình rượu trở về, Tiêu Đạc lập tức ngồi xuống, khoát tay áo với Vi Mậu, ghé vào trên mặt bàn nói: "Đại ca, không được! Ta uống quá nhiều rồi."
 
Vi Mậu biết, Tiêu Đạc không muốn để Vi Nhiễm biết những việc này, lập tức phối hợp với hắn nói ra: "Yêu Yêu, hôm nay cũng không còn sớm. Muội đỡ Quân Sử đi về nghỉ ngơi đi, ta cũng mang Vương Tiếp về."
 
Vi Nhiễm cúi đầu nhìn Tiêu Đạc một chút, hai gò má hắn đỏ bừng, mắt đã nhắm lại, có lẽ thật sự không xong rồi. Uổng công nàng còn tưởng rằng tửu lượng của hắn rất tốt, có thể uống hơn đại ca. Nàng đỡ Tiêu Đạc đứng dậy, người này thật là nặng, sức nặng cả người đặt ở trên vai của nàng, nàng suýt nữa đứng không vững. Thật vất vả đỡ hắn về chỗ ở, nàng thở hổn hển, toàn thân đều đổ mồ hôi.
 
Vi Nhiễm ngồi xổm xuống cởi giày vớ cho hắn, sau đó tự mình đi tịnh thất.
 
Đợi nàng tắm xong đi ra, người trên giường đã ngủ say như chết, còn có tiếng ngáy. Nàng lau khô mái tóc ướt nhẹp bò lên giường, nằm ở bên cạnh Tiêu Đạ. Trong đêm theo thói quen để một chiếc đèn, mặc dù tia sáng lờ mờ nhưng vẫn có thể thấy vật. Vi Nhiễm gối lên cánh tay nhìn mặt mũi Tiêu Đạc bên cạnh, ngón tay từ cái trán, đến ấn đường, dọc theo cái mũi thẳng tắp, dừng ở trên đôi môi nhợt nhạt. Ngón tay của nàng vuốt nhẹ hai lần, vừa định thu trở về, lại bị Tiêu Đạc đưa tay bắt lấy cổ tay.
 
Nàng giật nảy mình: "Chàng đang vờ ngủ!"
 
Tiêu Đạc xoay người đặt nàng ở dưới thân, trong mắt ánh sáng rực rỡ thiêu đốt, đầu tiên hôn nàng thật sâu, đầu lưỡi mang theo mùi rượu nồng đậm ở trong miệng nàng dời sông lấp biển, Vi Nhiễm tiếp tục nuốt, cảm giác chính mình cũng giống như uống rượu, gương mặt nóng hổi.
 
Y phục của nàng đều bị hắn lột đi, cả người nhẹ nhàng run rẩy, vòng eo tựa như cành liễu chập chờn đón gió. Tiêu Đạc co hai chân của nàng lại, cúi người lập tức đi vào, thoải mái mà hừ một tiếng.
 
"Yêu Yêu." Hắn ở bên tai nàng kêu mơ hồ, bàn tay sờ về phía đầu của nàng, dưới thân hung hăng đụng vào nơi mẫn cảm nhất của nàng.

 
Vi Nhiễm ngửa đầu kêu lên, nước mắt đều dồn đến khóe mắt: "Phu quân, không muốn nơi đó. . ."
 
"Tiểu tâm can, gọi tên của ta." Tiêu Đạc nhẫn nại dụ dỗ.
 
"Tiêu. . . Đạc, Tiêu Đạc!" Móng tay của nàng hung hăng cắm lên trên da thịt hắn, gần như là hít thở không thông bị hắn đưa đến đỉnh cao cực lạc.
 
. . .
 
Ngày thứ hai là tết Trung thu, trong phủ chuẩn bị cho ban đêm ngắm trăng uống rượu, vừa sáng sớm Cao Dung đã dẫn người đi quán rượu chuyển rượu hoa quế đã đặt trước đó vài ngày, bình rượu xếp thành hình núi ở trong vườn, người người đi qua đều có thể nghe được mùi rượu thơm.
 
Sài Thị phái hai người thị nữ cho Vi Hân, Vi Hân ở Cửu Lê chưa từng được người khác hầu hạ. Ngoại trừ chăm sóc bản thân, nàng ta còn phải chú ý trong nhà, không giống Vi Nhiễm tốt số, bên người còn có thị nữ kiêm tri kỷ như Dương Nguyệt, không cần quan tâm bất cứ cái gì.
 
Thị nữ đổi cho nàng ta một thân váy áo người Hán, sau đó nàng ta liền đi thư phòng Tiêu Nghị. Buổi sáng, lúc hạ nhân Tiêu phủ đến đây truyền tin, nàng ta cũng sửng sốt một chút. Không nghĩ tới dạng nhân vật quyền cao chức trọng như Tiêu Nghị lại hạ mình muốn gặp nàng ta, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
 
Có người ở chỗ cửa thùy hoa đợi nàng ta, nàng nhìn thấy có binh sĩ thủ vệ, mới biết được tiền viện không phải nơi người nào cũng có thể mặc sức đi vào. Người kia dẫn nàng ta đến thư phòng trước, ra hiệu một mình nàng ta đi vào. Nàng ta ở trước cửa hít thở thật sâu, mới đẩy cửa ra.
 
Thư phòng mười phần phong cách cổ xưa, nồng đậm mùi mực. Vi Hân tưởng rằng chỉ có một mình Tiêu Nghị gặp nàng ta, thật không nghĩ đến Tiêu Nghị đang ở trong thư phòng đánh cờ cùng Ngô Đạo Tế ngày hôm qua đã gặp trước cửa phủ.
 
Tiêu Nghị thấy được nàng ta tiến đến, chỉ nói một câu: "Ngồi đi."
 
Vi Hân ngồi xuống sau đó, bên kia hai người lại tiếp tục đánh cờ, trong thư phòng an tĩnh chỉ có tiếng quân cờ hạ xuống.
 
Vi Hân đứng ngồi không yên, trong lòng bàn tay rịn ra rất nhiều mồ hôi, rất muốn mở miệng hỏi nhưng lại không dám.
 
Rốt cục Tiêu Nghị nói ra: "Ngươi qua đây nhìn xem, bàn cờ này của bọn ta ai sẽ thắng?" Giọng điệu của ông hết sức bình thường, tựa như đang chào hỏi một vãn bối thông thường.
 
Vi Hân căn bản không biết đánh cờ, đương nhiên nhìn không ra thắng thua. Nhưng nàng ta vẫn nhắm mắt đi qua, nói ra: "Sử tướng, ta không biết chơi cờ, cho nên không biết."
 
Ngô Đạo Tế sờ chòm râu trên cằm, trên mặt mang nụ cười thân thiết: "Cô nương không phải tiên tri Cửu Lê à? Chẳng lẽ ngay cả thắng bại một bàn cờ cũng không thể tiên đoán?"
 
Ngón tay Vi Hân lập tức nắm chặt, làm sao bọn họ lại biết chuyện tiên tri? ! Tiêu Nghị chỉ nhìn bàn cờ, cầm trong tay quân cờ bạch ngọc, chậm rãi nói: "Ta nghe nói ngươi đã thông qua được nghi thức lửa gai của Cửu Lê, nhưng lúc trước cũng không biểu hiện ra bất kỳ năng lực có liên quan đến tiên tri. Nhưng ta biết, Văn Xương Quốc sư là dùng quẻ bói để dự báo tương lai, vậy còn ngươi dùng cách nào để dự báo?"
 
Khí thế của Tiêu Nghị phát ra một cách tự nhiên, ép tới Vi Hân không thở nổi. Nhưng nàng ta đã sớm chuẩn bị lí do thoái thác, cố gắng tự trấn định nói: "Năng lực dự báo của ta cũng không phải là sinh ra đã có, lúc trước tất nhiên là không biết. Cho đến trước đây không lâu, ta mơ thấy một trận mưa lớn khiến đất đá trên núi trôi theo dòng nước, phá hủy đường núi, qua mấy ngày chuyện này liền trở thành sự thật. Khi đó ta mới ý thức được mình có thể là tiên tri, bèn nói rõ với cha, sau đó thì thông qua được nghi thức lửa gai."
 
"Mơ? Thì ra là mơ. . . Từ sau lần đó, ngươi còn có mơ thấy chuyện nào khác không?" Tiêu Nghị tiếp tục hỏi một cách nhàn nhạt.
 
"Không, không có."

 
Tiêu Nghị không hỏi tiếp, chỉ tập trung suy nghĩ, buông một quân xuống trên bàn cờ, nói: "Ngươi có biết một khi công bố thân phận của ngươi sẽ là kết cục gì không?"
 
"Ta cha nói, tiên tri ngày trước phần lớn không có kết cục tốt. Bị người lợi dụng, sau khi dùng xong lập tức giết người diệt khẩu. Cho nên Cửu Lê không có công bố ra ngoài thân phận của ta, không biết Sử Tướng ngài là làm sao mà biết được. . ." Vi Hân lộ ra dáng vẻ sợ hãi, thân thể còn run lên.
 
"Ta làm sao biết được, ngươi không cần biết. Chỉ có điều ta phải nhắc nhở ngươi, trong loạn thế, một nữ tử có được thân phận tiên tri, cũng không phải là chuyện gì tốt. Nếu ngươi muốn mạng sống, tốt nhất giữ vững thân phận của mình. Chỗ này của ta không còn việc gì nữa, ngươi đi về trước đi." Tiêu Nghị ngữ khí bình thản nói xong, chân Vi Hân cũng đã dọa đến như nhũn ra, sau khi hành lễ nhanh chóng đi ra ngoài.
 
Ngô Đạo Tế hỏi: "Sử tướng quyết định làm thế nào?"
 
"Một nha đầu sơn dã chưa trải việc đời. . . Ta cũng không biết làm như thế nào. Đạo Tế, phải chú ý nửa giang sơn của ngươi." Tiêu Nghị cười, chỉ về hướng một mảnh cờ đen nhắc nhở.
 
Ngô Đạo Tế nhìn kỹ một chút, sau đó thở dài nói: "Vừa rồi lo nghe Sử tướng cùng cô nương kia nói chuyện, nhất thời không quan sát, vẫn là Sử tướng ngài cờ cao một nước. Thế nhưng, Sử tướng không muốn giữ vị tiên tri này lại sao? Dù sao lúc trước chính là bởi vì ngọc tỷ truyền quốc và chuyện tiên tri, mới để cho Quân sử cưới Vu nữ Cửu Lê . . . Ta tưởng rằng ngài. . ."
 
"Tưởng rằng ta còn muốn để một trong hai đứa con trai cưới nàng ta? Đạo tế, lần này ta sẽ không. Lần này phương thức tiên đoán của tiên tri là thông qua cảnh trong mơ, khi có khi không, hơn nữa hoàn toàn không có cách nào biết sẽ mới tới người nào chuyện gì. Cho dù có được năng lực như vậy, thì có ích lợi gì? Lúc trước, ta chính là dựa vào góc độ của mình mà xuất phàm, làm rất nhiều chuyện hai đứa con trai cũng không nguyện ý tiếp nhận. Sau chuyện Vương Tuyết Chi, ta cũng tỉnh táo lại. Ta tự cho là đối tốt với bọn nó, nhưng thật ra là tước đoạt quyền lựa chọn của bọn nó. Cho nên cuộc sống của Mậu Tiên hay là Trọng Hòe, giao cho bọn nó tự mình quyết định đi, ta không muốn nhúng tay vào nữa."
 
Ngô Đạo Tế vỗ tay nói: "Sử tướng có thể nghĩ như vậy là phúc của Quân Sử và Nhị công tử. Chỉ là ta lo lắng, chuyện này nếu bị vị trong cung kia biết. . . Chỉ sợ trong lòng sẽ trách tội tại ngài không báo."
 
"Trên đời không có tường nào không lọt gió, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng ta không sợ. Hắn ta và Lý Tịch, đã sớm có tâm tư trừ bỏ cha con ta, mặc dù Mậu Tiên không nói cho ta, nhưng cỏ râu rồng và Lạc châu gặp chuyện, rất rõ ràng đều là Lý Tịch mách nước. Trước mắt, ta cần phải bình định loạn ở phía Đông, tập trung lực lượng, lại tính toán chuyện sau này." Trong mắt Tiêu Nghị lóe ra vẻ tàn khốc, bỏ quân cờ vào bên trong hộp cờ.
 
Từ sớm, Ngô Đạo tế cùng mấy phụ tá khuyên nhủ hết lời cũng không có kết quả, lần này cuối cùng nghe được Tiêu Nghị nói ra câu này, chắp tay nói: "Sử tướng anh minh."
 
***
 
Đêm trung thu mười lăm tháng Tám, vốn là thời điểm vạn nhà đoàn viên. Chu Gia Mẫn vốn muốn ở trong phủ bồi Phùng thị, cùng nhau ngắm trăng, nhưng tinh thần Phùng thị không tốt, đã trở về phòng ngủ từ sớm. Hiện tại Phùng thị rất ít nói chuyện với nàng ta, cũng không biết vì sao xa lạ như vậy, có đôi khi thậm chí còn dùng ánh mắt như người dưng nhìn nàng ta.
 
Nghe Tịch Chiếu nói, lúc nàng ta không ở nhà, ngày nào Vi Nhiễm cũng đến nhà tới bái phỏng, ở chơi với Phùng thị đến trưa, hai người còn nói chuyện không ít.
 
Gần đây Chu Gia Mẫn thường xuyên bị Phùng thị lôi kéo tụng kinh trước phật, có chút lo lắng Phùng thị biết chuyện nàng ta gây ra. Nhưng nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều là nàng tự mình làm, thậm chí ngay cả Hoắc Nguyên Hoắc giáp đều không dùng, Phùng thị không thể nào biết đến.
 
Nói tới nói lui, chẳng qua là bởi vì tính tình Vi Nhiễm dịu dàng ngoan ngoãn, rất giống Chu Gia Huệ. Mà tính tình nàng ta vốn không phải là có thể bị trói buộc, tự do tùy tính đã quen. Từ nhỏ Phùng thị đã thiên vị Chu Gia Huệ, thế nên đối với Vi Nhiễm cũng khác biệt. Trong lòng Chu Gia Mẫn cảm thấy rất khó chịu.
 
Vi Nhiễm cướp Tiêu Đạc, thậm chí ngay cả nàng ta mẫu thân cũng muốn cướp.
 
Một mình Chu Gia Mẫn rảnh rỗi trong phủ đến nhàm chán, lại không muốn uổng phí bỏ qua đêm trung thu, liền chỉ dẫn theo Thanh Hòa đi dạo chơi trên phố. Hai bên sông Biện, âm thanh ánh đèn của mái chèo hòa cùng tiếng ca múa mừng cảnh thái bình. Lúc tiền triều còn có chế độ quản lý chặt chẽ thị phường, ban đêm cũng thực hiện luật cấm đi lại vào ban đêm. Từ sau khi Hán dựng nước, cao tổ vì khôi phục kinh tế kinh thành, bách tính yên vui mới nới lỏng chính lệnh, lúc này mới có cảnh ban đêm không cần đóng cửa, người người qua lại, quán rượu cửa hàng thịnh vượng thịnh như bây giờ.
 
Chu Gia Mẫn đi đến trên cầu đá, nhìn thấy dưới cầu rất nhiều đôi tình nhân, đang ở bên bờ sông Biện thả sen đèn. Có một thiếu nữ đang nhắm mắt cầu nguyện, bên cạnh thiếu niên tiến đến hôn trộm lên gò má nàng ấy một cái, thiếu nữ kia thẹn thùng đánh hắn, sau đó hai người tay nắm đi. Hai người vô tư, không buồn không lo.
 
Từ khi Chu Gia Mẫn được sinh ra đã được đãi ngộ muốn cái gì có cái đó. Cuộc sống của nàng ta chưa hề từng nếm trải cảm giác mất đi. Cho đến lần này trở về, nàng ta cho rằng Tiêu Đạc sẽ còn ở chỗ cũ đợi nàng ta, nhưng khi nàng quay đầu, hắn đã sớm không ở nơi đó. Bây giờ ánh trăng như thế này, ban đêm như thế này, người có thể cùng nàng ta thả chiếc đèn sen, cũng tìm không được nữa.
 
Chu Gia Mẫn vẫn đang thất thần thì cánh tay bị một phụ nhân vội vàng đi qua đụng vào. Thanh Hòa vừa muốn mở miệng răn dạy, Chu Gia Mẫn cảm giác được trong tay bị nhét vào một tờ giấy, lập tức ngăn Thanh Hòa lại. Nàng ta đi đến nơi vắng vẻ, mở ra giấy ra, nhìn thấy nội dung phía trên xong sắc mặt đại biến. Trước hết nàng ta để cho Thanh Hòa đi trà lâu gần đó hỏi thử còn có chỗ trống không, đợi Thanh Hòa đi rồi, một mình đi về phía trước, đi vào một ngõ nhỏ tĩnh mịch.
 
Nơi này ồn ào náo động ở bên ngoài rất xa, chỉ có ánh trăng soi ra một chiếc bóng cô tịch.
 
Quả nhiên phụ nhân vừa nãy đang ở bên trong đợi nàng ta, nghe được tiếng bước chân cũng không quay đầu lại: "Chu tiểu thư, chủ nhân của ta cũng không có ác ý, hắn muốn hợp tác với ngươi."
 
Chu Gia Mẫn đến gần chút, thấp giọng hỏi: "Ngươi mau nói, rốt cuộc Thiệu Khang ở đâu?"

 
"Chủ nhân tự sẽ tiếp đãi hắn thật tốt, Chu tiểu thư không cần lo lắng. Nếu ngài không muốn Thiệu Khang xuất hiện tại địa phương không nên xuất hiện, vẫn nên hợp tác với chúng ta đi."
 
Giọng nói của Chu Gia Mẫn căng thẳng: "Ít nhất ngươi phải nói cho ta biết chủ nhân ngươi là ai, ta phải làm thế nào chứ?"
 
Phụ nhân kia cúi đầu đỡ mũ sa, thấp giọng nói: "Tối nay chỉ là chào hỏi ngài thôi, liên lạc sau." Sau đó bà ta liền cúi đầu vội vàng đi về phía trước.
 
Chu Gia Mẫn muốn đuổi theo, nghe được tiếng Thanh Hòa gọi nàng ta, chỉ có thể quay người đi ra khỏi ngõ nhỏ. Nàng ta cảm thấy bóng lưng phụ nhân kia có mấy phần quen thuộc, cũng không nhớ được rốt cuộc gặp ở nơi nào. Điều làm cho nàng ta bất an nhất là, Thiệu Khang lại rơi vào trong tay người khác. Hôm đó nàng ta vốn muốn trừ khử Thiệu Khang, lại bị hắn chạy trốn, từ đó không rõ tung tích. Nàng ta tưởng Thiệu Khang biết thuật phi thiên độn thổ, thì ra là bị người khác bắt được. Người kia nắm rõ hành động của nàng ta trong lòng bàn tay, rốt cuộc là cao nhân phương nào?
 
***
 
Tiêu Đạc cùng Vi Nhiễm thả xong đèn hoa sen, hỏi nàng cầu nguyện cái gì.
 
Vi Nhiễm đương nhiên không chịu nói, chỉ cười thừa nước đục thả câu. Nguyện vọng nói ra thì làm sao còn linh nghiệm chứ?
 
Tiêu Đạc cũng không ép buộc, ngẩng đầu nhìn sắc trời, liền dẫn Vi Nhiễm đến phía dưới thành lâu. Nơi đó thủ vệ nghiêm ngặt, Vi Nhiễm không biết Tiêu Đạc muốn làm gì, chỉ chăm chú đi phía sau hắn. Tiêu Đạc tiến lên nói với Cấm vệ quân vài câu, không nghĩ tới Cấm vệ quân lại cho bọn họ đi.
 
Bọn họ đi đến trên sân thượng thành lâu, toàn bộ thành Đông Kinh thu hết vào mắt. Vi Nhiễm dựa vào lan can trông về phía xa, trong thành nhà nhà đốt đèn, rực rỡ như tinh hà. Hai bên đường lớn hiệu buôn quán trà, trước cửa dựng lên lán thải lâu, đèn hoa rực rỡ như cây lửa, rực huy hoàng trăm nhánh.
 
Tiêu Đạc đứng ở sau lưng Vi Nhiễm, che mắt nàng, tiến đến bên tai nàng nói: "Đếm ba lần."
 
"Cái gì?"
 
"Mau đếm!"
 
"Ba, hai, một." Vi Nhiễm vừa dứt, Tiêu Đạc lập tức buông ra.
 
"Hưu -- ầm!" một tiếng vang thật lớn, trên bầu trời phun ra khói lửa, đốm lửa rơi tứ phía, chiếu sáng toàn bộ màn đêm Kinh Thành. Trong thành, khắp nơi đều vang lên tiếng hoan hô, đám người tranh nhau chạy ra đường quan sát, trong lúc nhất thời tiếng người huyên náo.
 
Vi Nhiễm cảm thấy khói lửa kia giống như ở ngay nơi mình chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, tiếng vang to lớn dường như ở ngay bên tai. Cảm giác chưa bao giờ cách ánh sáng phù thúy lưu đan[1] gần như vậy.
 
[1]Phù thúy lưu đan: chỉ sự mô tả về màu sắc tươi sáng và đầy màu sắc.
 
"Đẹp không?" Tiêu Đạc ôm nàng, ngước nhìn bầu trời đêm hỏi.
 
"Đẹp, thật sự đẹp." Vi Nhiễm nhìn pháo hoa ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) kia, lần lượt bung ra, hình dạng khác nhau, tô điểm cho bầu trời đêm thành một biển hoa rực rỡ. Ngày tốt cảnh đẹp, có người cùng nhau thưởng thức, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời. Nàng hơi thả người về phía sau, tựa ở trong ngực Tiêu Đạc, hỏi: "Làm sao chàng biết nơi này là địa phương tốt để xem pháo hoa?"
 
Khóe miệng Tiêu Đạc kéo ra một nụ cười: "Lúc trước, ta thường thường một mình trèo lên nơi cao nhất trong thành, suy nghĩ mình sống vì cái gì. Bọn họ đều cho là ta thiên phú dị bẩm, trời sinh thích hợp làm quân nhân, nhưng lúc trước ta căn bản ngay cả đao cũng không dám cầm. Ta không dám nói cho bất kỳ kẻ nào biết, ta cũng biết sợ hãi, ta cũng biết sợ chết đi. Nhưng mỗi khi ta nhìn thấy bách tính một thành, khói bếp một thành, đèn đuốc một thành, ta liền nói với bản thân, đây chính là ý nghĩa cuộc sống của ta, những thứ này chính là thứ ta muốn bảo vệ."
 
Vi Nhiễm không tự giác nắm chặt cánh tay Tiêu Đạc, đau lòng cho thiếu niên đã từng cô độc kia. Từ nay về sau, hắn không còn một mình nữa.
 
"Hiện tại, còn có nàng."
 
Gió đêm thổi tới, dường như thổi những đốm lửa nhỏ ở trong màn trời phía xa xa vào trong đôi mắt phát sáng cực nóng trên đỉnh đầu nàng kia.
 
Nàng nhón chân lên, hôn thật sâu nam nhân còn chói mắt hơn ánh sáng này. Bốn phía giống như bỗng nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh hắn bước vào trái tim nàng cũng có thể nghe rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK