Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Nhiễm chạy một mạch về phía cửa phủ, hạ nhân Tiêu gia hiếm khi trông thấy đại thiếu phu nhân có lúc thất thố như thế, đều dừng chân quan sát. Dương Nguyệt một mực đi theo đằng sau nàng, lớn tiếng nhắc nhở lấy nàng để ý dưới chân. Trong nội tâm nàng ấy cũng có chút khẩn trương, không biết rốt cuộc người nào ở Cửu Lê tới.
 
Vi Mậu đứng ở trước cửa Tiêu phủ nói chuyện với Vương Tiếp, Đông Kinh phồn hoa quả thực khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Chỉ nghe được phía sau một tiếng kêu hô: "Đại ca!"
 
Hắn chỉ kịp quay đầu giang hai tay, ôm Vi Nhiễm đang nhào tới, bàn tay to lớn xoa đầu nàng: "Đã bao lớn rồi? Làm sao còn như hài tử vậy hả?" Trong lời nói không có một chút ý tứ trách cứ nào, trên mặt còn lộ ra nụ cười.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dương Nguyệt nhìn thấy Vi Mậu, bỗng nhiên dừng bước lại. Vi Mậu nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
Chỉ một động tác này, liền khiến nàng trong giây lát nước mắt tràn mi.
 
Hai tay Vi Nhiễm khoác lên cánh tay Vi Mậu, hốc mắt ửng đỏ: "Sao huynh lại tới đây? Tại sao tới trước đó không nói cho muội một tiếng? Muội, muội còn chưa chuẩn bị thứ gì cả. Lẽ ra nên ra khỏi thành đi đón huynh."
 
Vi Mậu đưa tay điểm xuống trán của nàng: "Bọn ta cũng không phải quan viên đến tuần sát, còn muốn người tiếp? Sau khi vào thành tùy tiện tìm người hỏi một chút Tiêu phủ ở nơi nào, tất nhiên sẽ tìm được. . . Yêu Yêu, muội mau nhìn xem còn có ai tới cùng." Vi Mậu vừa dứt lời, một nam tử cao gầy liền nhảy tới trước mặt Vi Nhiễm, nhếch miệng cười nói: "Yêu Yêu tỷ!"
 
"Vương Tiếp? Làm sao đệ cũng tới?" Vi Nhiễm càng thêm kinh hỉ.
 
Tay Vương Tiếp khoác lên trên vai Vi Mậu, nói ra: "Đệ đi theo Mậu ca ca ra ngoài thăm thú chút việc đời, nói không chừng sẽ không trở về nữa. Nếu không tỷ nhờ Tiêu Quân Sử tìm cho đệ chút việc trong quân đội, nói không chừng đệ lại có thể làm ra trò đấy."
 
"A tỷ đệ có thể đồng ý sao?" Vi Nhiễm đưa tay vỗ đầu Vương Tiếp. Bất tri bất giác hắn đã cao như vậy.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"A tỷ đệ hiện tại nào ở không quản để đệ chứ. Sau khi tỷ ấy gả cho người ta, liền toàn tâm toàn ý làm người Vi gia mấy người, trong mắt chỉ có phu quân của tỷ ấy thôi." Vương Tiếp ung dung thở dài, nặng nề mà lắc đầu.
 
Vi Nhiễm nhịn không được cười lên, giống như lại về tới thời gian ở Cửu Lê, chỉ lo hưng phấn lôi kéo hai người nói chuyện.
 
Lúc này, bên cạnh có một thanh âm rất khẽ khàng kêu lên: "A tỷ."
 
Vi Nhiễm sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn lại, Vi Hân bình tĩnh đứng ở nơi đó, trên mặt nhạt nhẽo tươi cười: "Ta cũng tới."
 
Vi Nhiễm vô thức ngửa đầu nhìn về phía Vi Mậu, chau mày, dùng ánh mắt chất vấn vì sao Vi Hân cũng ở nơi đây. Sau sự kiện rút thăm ở miếu Vu Thần, tiết mục tỷ muội tình thâm của các nàng đã sớm diễn xong, Vi Nhiễm cũng biết Vi Hân vẫn luôn có địch ý với mình.
 
Vi Mậu lôi kéo Vi Nhiễm đi đến bên cạnh, cúi đầu nói với nàng một lần sự việc Vi Hân thông qua nghi thức lửa gai.
 
"Huynh nói, nàng vậy mà lại thông qua được nghi thức lửa gai?" Vi Nhiễm mang theo mấy phần nghi ngờ hỏi lại. Dù sao bản lĩnh Trâu thị thông thiên, không phải rút thăm ở miếu Vu Thần cũng động tay chân vào sao?
 
Vi Mậu gật đầu nói: "Ta cũng không tin. Nhưng mấy tộc trưởng đều đi xem, nàng ta thật sự thông qua được nghi thức, hiện tại là tiên tri toàn tộc công nhận. Ta muốn để nàng ta ở Cửu Lê, trong lòng lại vẫn bất an, không bằng mang nàng ta theo, đặt ở ngay dưới mắt mà theo dõi. Nơi này dù sao cũng là địa giới Đông Hán, nàng ta chưa quen cuộc sống ở nơi đây, cũng không gây ra sóng gió gì. Đúng rồi, thân phận của nàng ta còn chưa công bố ra ngoài, muội cứ xem như không biết."
 
Vi Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ Vi Hân, nàng ta đang đánh giá Tiêu phủ, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ ngây ngô. Nếu không có đêm hôm ấy, Vi Nhiễm vẫn xem nàng ta là muội muội.
 
Vi Mậu còn nói: "Chúng ta không đề cập tới nàng ta nữa. Muội sống ở Tiêu gia có ổn không? Tiêu Đạc hắn có làm khó dễ muội không?"
 
Vi Nhiễm nghe thấy Tiêu Đạc, hai gò má đỏ lên, cúi đầu nói: "Chàng đối xử với muội rất tốt."
 

Vi Mậu khi nào nhìn thấy nàng lộ ra vẻ đáng yêu của tiểu nữ nhi như thế này, không khỏi ôm lấy bờ vai của nàng hỏi: "Hai người thật. . . ?"
 
Thời điểm Tiêu Đạc cưỡi ngựa trở về, xa xa đã nhìn thấy trước cửa phủ có mấy thớt ngựa dừng lại, một chiếc xe ngựa, mà bả vai thê tử của hắn đang bị một nam nhân khoác vai. Mi tâm của hắn chau thành chữ 'xuyên', không khỏi giơ roi giục ngựa, lập tức đã đến trước cửa phủ. Ngựa cũng còn chưa ngừng hẳn, hắn đã nhanh chóng xoay người nhảy xuống.
 
Vi Mậu chỉ cảm thấy đối diện có một bàn tay xé gió chộp tới, nghiêng người né tránh, bên kia Vi Nhiễm đã bị một nam nhân khác ôm vào trong ngực, nam nhân kia đang mang ánh mắt ngập tràn địch ý nhìn hắn.
 
Đây là lần đầu tiên Vi Mậu nhìn thấy Tiêu Đạc: Tóc mai như đao cắt, mày kiếm mắt sáng, cả người mười phần anh tuấn cao lớn, hoàn toàn nhìn không ra tính tình bạo ngược trong truyền thuyết. Thật ra chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hắn và Vi Nhiễm thật đúng là trời sinh một đôi. Lúc trước, Vi Mậu vẫn cảm thấy Mạnh Linh Quân quá gầy quá thanh tú, thiếu khuyết dương cương quyết đoán của nam nhân, nếu không phải Vi Nhiễm thích, hắn chắc chắn sẽ không để tiểu bạch kiểm như vậy vào trong nhà. Ngược lại dáng dấp của Tiêu Đạc rất hợp khẩu vị của hắn.
 
Không hổ là người hành quân đánh giặc quanh năm, vừa đứng ở nơi đó, thẳng tắp như tùng, vô cùng khí thế.
 
"Phu quân, đây là ta. . ." Vi Nhiễm sợ Tiêu Đạc hiểu lầm, vừa muốn mở miệng giới thiệu. Tiêu Đạc vẫn nhìn chằm chằm Vi Mậu, khẩu khí bất thiện: "Ta biết, đây là ca của nàng."
 
Tiêu Đạc không có cảm tình gì với Vi Mậu. Bởi vì Vi Nhiễm từng mấy lần trong mơ nhận lầm hắn thành Vi Mậu. Mặc dù từ thân hình để nói, thật sự là hắn và Vi Mậu không khác nhau lắm, cũng đều thuộc kiểu người có sức mạnh. . . Tiêu Đạc bỗng nhiên có chút cảm giác khó chịu. Nha đầu này có thể coi trọng hắn, không phải là bởi vì hắn có mấy phần giống với ca ca nàng chứ?
 
Vi Mậu chắp tay thi lễ với Tiêu Đạc: "Vi Mậu bái kiến Tiêu Quân Sử." Hắn nghe được Vi Nhiễm gọi Tiêu Đạc là "Phu quân", điểm nghi vấn cuối cùng cũng đều tan thành mây khói. Lúc hắn ở Cửu Lê thường nghe dưới núi có người nói Đông Hán đều đang đồn, Tiêu Đạc sủng ái phu nhân mới như thế nào. Hắn còn tưởng là Vi Nhiễm là vì Cửu Lê, hư tình giả ý. Nhưng bây giờ nhìn hai người, rõ ràng là tình chàng ý thiếp, không có nửa phần uất ức và gượng gạo.
 
Hắn vui mừng, sau đó lại có chút tiếc thay Mạnh Linh Quân. Chỉ sợ cả đời này y cũng không chờ được Yêu Yêu đâu.
 
"Ừm." Tiêu Đạc lạnh nhạt lên tiếng, liền muốn mang Vi Nhiễm vào phủ. Mặc dù người là hắn mời tới, nhưng hắn chỉ muốn để Vi Nhiễm giải nỗi khổ nhớ nhà, tốt nhất bọn họ lập tức về lại Cửu Lê. Hắn cũng không muốn có người đến phân tán lực chú ý của Vi Nhiễm.
 
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiêu Đạc, có chút tức giận: "Tiêu Đạc! Đại ca ta bọn họ từ Cửu Lê đường xa mà đến, đây chính là đạo đãi khách của chàng?"

 
Lần đầu tiên Tiêu Đạc bị nàng gọi cả tên lẫn họ, đột nhiên thất thần. Chỉ cảm thấy nàng kêu tên của hắn cũng hết sức êm tai, trong lòng còn có chút ngứa, cũng không cảm thấy nàng vượt khuôn dù chỉ một chút. Hắn nhìn thấy đôi mày thanh tú của Vi Nhiễm khẽ chau lại, mặt có vẻ tức giận, thanh âm lập tức mềm nhũn mấy phần: "Vậy nàng muốn ta làm như thế nào?"
 
"Chàng qua đây." Vi Nhiễm nắm tay Tiêu Đạc, kéo hắn về đến trước mặt Vi Mậu một lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, im lặng thúc giục.
 
Tiêu Đạc không có biện pháp với nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Đại ca."
 
Vi Mậu ‘được sủng ái mà lo sợ’, vội vàng trả lời: "Quân Sử không cần đa lễ. Yêu Yêu, không thể tùy hứng."
 
"Không sao." Tiêu Đạc cưng chiều nhìn nàng một chút.
 
Vi Nhiễm lại giới thiệu Vương Tiếp với Tiêu Đạc, Vương Tiếp nhìn thấy Tiêu Đạc người thật giá thật, có kính có sợ. Vừa nãy hắn cũng lo lắng giống Vi Mậu, lo lắng Vi Nhiễm sống với tên Đại Ma Vương này không tốt. Thế nhưng hắn vừa thấy được Vi Nhiễm từ trong phủ chạy ra, trên mặt không chỉ có không có nửa phần đau thương ưu sầu, ngược lại tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, liền biết nàng và Tiêu Đạc cũng không phải như bọn họ tưởng tượng.
 
Cuối cùng Vi Nhiễm mới giới thiệu Vi Hân, Tiêu Đạc rất lạnh lùng.
 
Vừa rồi Vi Hân thu hết hành động, cử chỉ thân mật của Tiêu Đạc và Vi Nhiễm ở trong mắt. Phải biết Tiêu Đạc tại Đông Hán là người thân phận cỡ nào, Vi Nhiễm lại dám gọi thẳng tên của hắn. Hắn không những không tức giận, còn thuận theo ý của Vi Nhiễm gọi Vi Mậu - một người dân thường không có chút công danh nào là đại ca.
 
Quả nhiên những lời đồn đều là thật! Vi Hân nhìn thấy bàn tay Tiêu Đạc ôm lấy hông Vi Nhiễm, còn có lúc nói chuyện cùng nàng hơi cúi đầu thân mật dịu dàng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều dành cho Vi Nhiễm? Dung mạo tuyệt thế, phụ huynh yêu thương, bao gồm cả ái mộ của Quân công tử. Thậm chí ngay cả tùy tiện đến Đông Hán gả cho một người bị thế nhân công nhận là Đại Ma Vương, nàng cũng có thể nhận được hạnh phúc?
 
Sao ông trời lại bất công như thế!
 
Tiêu Đạc không nghĩ tới Vi Mậu lại mang Vi Hân đến, nếu để phụ thân biết tiên tri Cửu Lê ở đây, chỉ sợ không ổn. . . Hắn vừa nghĩ như vậy, cách xa mấy bước liền vang lên một thanh âm: "Nhiều người như vậy? Rất náo nhiệt nhỉ?"
 
Tiêu Nghị hạ cỗ kiệu đi tới, mưu thần đệ nhất - Ngô Đạo Tế đi theo bên cạnh ông. Lúc ở tiền triều Ngô Đạo Tế chính là tiểu quan Xu Mật Viện, chức quan mặc dù không lớn, nhưng bất kể là việc to hay việc nhỏ, tất cả đều nắm rõ ở trong lòng. Lúc ban đầu Tiêu Nghị giao chiến với Khiết Đan, cũng không hiểu rõ thực lực của đối phương, mỗi lần đều phải hỏi thăm Ngô Đạo Tế, Ngô Đạo Tế nói về binh lực và tướng lĩnh Khiết Đan không sai chút nào nên được Tiêu Nghị coi trọng. Ngô Đạo Tế người này lão luyện thành thục, tâm tư cẩn thận, học thức uyên thâm, sau khi kiến quốc nước Hán, càng được Tiêu Nghị coi trọng hơn nữa.
 

"Sử Tướng." Đám người vội vàng hành lễ, Tiêu Đạc lại hành lễ với một mình Ngô Đạo Tế: "Lão sư."
 
Ngô Đạo Tế vội vàng giơ tay lên nói: "Quân Sử không cần đa lễ." Ông ấy chỉ vỡ lòng cho Tiêu Đạc, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, Tiêu Đạc vẫn lấy lễ sư để kính lão.
 
Ánh mắt Tiêu Nghị lướt qua đám người Vi Mậu, cuối cùng dừng lại trên người Vi Hân một chút, bất động thanh sắc nói ra: "Đều đứng ở cổng làm cái gì? Đi vào nói chuyện đi." Nói xong, dẫn đầu vào phủ, đám người còn lại cũng đi theo sau ông.
 
Thật ra Tiêu Đạc tưởng rằng Tiêu Nghị chướng mắt những người Cửu Lê này, có lẽ là trông thấy Vi Hân cũng có mặt, nghĩ tới mặt mũi tiên tri, mới mở tôn miệng mời bọn họ cùng vào phủ.
 
Hắn đi theo đến thư phòng, Tiêu Nghị ngồi xuống, trực tiếp hỏi: "Hôm nay trong những người kia có Vi Hân?"
 
"Vâng." Tiêu Đạc biết không giấu được, dứt khoát thừa nhận.
 
Tiêu Nghị ngưng thần suy nghĩ một lát, hỏi Ngô Đạo Tế: "Đạo Tế, ông thấy thế nào?"
 
Ngô Đạo Tế đã nghe Tiêu Nghị nói chuyện Cửu Lê xuất hiện tiên tri rồi, lão ung dung trả lời: "Quả thật tiên tri làm cho người ta chạy theo như vịt, một người có thể tính tới chuyện xảy ra trong tương lai tất nhiên có thể hướng lợi tránh hại. Nhưng Văn Xương Quốc sư bói toán còn có lúc sai lầm, năng lực của vị tiên tri này lại như thế nào chứ? Từ xưa đến nay, chưa hề nghe có người bất tử. Mà chiều hướng của thiên hạ, cũng là phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Cùng lúc di chuyển, mọi vật biến hóa linh động, ta cho rằng, cũng không cần thiết phải chấp nhất vấn đề này quá."
 
Tiêu Đạc nói: "Lão sư nói cũng có lý. Phụ thân, thay vì trông cậy vào tiên tri không biết sâu cạn này, chẳng bằng dựa vào chính chúng ta."
 
Tiêu Nghị biết phân lượng của Vi Nhiễm ở trong lòng Tiêu Đạc. Ông nắm giữ tiên tri, muốn ngọc tỉ truyền quốc, đều không phải là vì mình, mà là vì giang sơn Đại Hán. Ông chưa từng sinh ra dị tâm với Hán đế, nhưng thời điểm chinh chiến phương Đông lần này, Hán đế giam từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu ở Kinh Thành khiến ông nhận thức rõ ràng được tình cảnh của mình. Bất kể ông làm thế nào, Hoàng đế hiện tại cũng đã không phải là Tiên đế năm đó.
 
Dù cho ông biết có tiên tri tồn tại, cũng không cần thiết phải nói cho Hoàng đế. Tóm lại tiên tri còn ở trong đất Đại Hán, Hậu Thục cũng đã sáp nhập bốn châu phía Tây Nam vào Hán cảnh, Cửu Lê sẽ hoàn toàn thuộc về Đại Hán.
 
"Hôm nay coi như xong, ngày mai con để Vi Hân kia tới gặp ta."
 
"Phụ thân." Tiêu Đạc cho là Tiêu Nghị còn chưa hết hy vọng, còn muốn nói tiếp hai câu, Tiêu Nghị giơ tay lên nói: "Tóm lại muốn thăm dò thực hư của nàng ta. Con cũng đừng quản chuyện này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK