Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Đạc đang nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, nhìn thấy trước mắt có một hình bóng chạy tới, vô thức giơ tay tiếp được.
 
Hắn thấy rõ là Vi Nhiễm, vừa định trách nàng vài câu thì đã thấy nàng nâng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt giống như con nai con đang chạy loạn, hân hoan ỷ lại nhìn thấy hươu cái ngậm đồ ăn trở về.
 
Trái tim hắn thoáng cái liền mềm mại, bế nàng lên, cũng không để ý người bên ngoài ở đây, trán chạm trán: "Nhớ ta à?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Nhớ. Rất nhớ." Vi Nhiễm tựa ở trong ngực của hắn, ngoan thuận gật đầu.
 
Lúc hắn không có ở đây, một mình nàng cũng có thể sống rất tốt. Nhưng chỉ cần hắn vừa xuất hiện, nàng lập tức không độc lập giống như mình nghĩ. Có thể là do hai người yêu nhau, ít nhiều đều sẽ vì đối phương mà thay đổi một chút tính cách của mình.
 
Tiêu Đạc quay đầu dặn dò một tiếng, ôm nàng đi lên phía trước.
 
Mục Lâm Tu bị dung mạo của Vi Nhiễm làm cho kinh ngạc, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi Hoàng Quan: "Chẳng lẽ vị này chính là. . ."
 
Hai tay Hoàng Quan lồng ở trong tay áo, gật đầu nói: "Ừm, chính là Quận Hầu phu nhân. Ngươi đã thấy chưa, lúc điện hạ đối xử với nàng hoàn toàn không giống. Cho nên hai ngày trước ta ngăn cản ngươi hiến mỹ (nhân), mỹ nhân trong tay ngươi có thể so sánh với nàng sao? Huống chi, trong bụng của nàng còn có tiểu điện hạ đó. Điện hạ căn bản sẽ không nhìn những người khác."
 
Mục Lâm Tu bừng tỉnh đại ngộ, vẫn còn nhớ về gương mặt diễm sắc bức người kia. Cũng không thấy trên người nàng có áo gấm hay trang sức gì nhưng lại đẹp đến mức đánh thẳng vào lòng người. Nói chung chỉ cần là nam nhân, có mỹ nhân ở nhà chờ đợi như thế này thì lúc ở ngoài cũng 'lòng chỉ muốn về' mà thôi.
 
Tiêu Đạc ôm Vi Nhiễm trở lại phòng, cũng không rửa mặt đã ôm lấy nàng hôn. Mấy ngày nay hắn ra ngoài cũng không có chợp mắt, càng khỏi nói tới tắm rửa, trên người có mùi mồ hôi thối hoắc. Hắn không dám đè lên Vi Nhiễm, sợ ép trúng bụng của nàng, bèn nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, bàn tay tiến vào bên trong cổ áo nàng, tùy ý xoa nắn hai khối tròn trịa, nhưng vẫn chưa đã ghiền, cách lớp vải mềm mại gặm nuốt.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm cũng muốn hắn, nhưng thực sự chịu không được từng lớp mùi lạ tỏa ra từ trên tóc và trên người hắn, ôm lấy mặt hắn tránh né cái đầu đang chôn ở cần cổ mình, nhẹ giọng kêu lên: "Phu quân. . . Chàng khó ngửi."
 
Tiêu Đạc dừng lại, trừng Vi Nhiễm, bóp mặt nàng: "Mấy ngày không gặp, dám ghét bỏ ta rồi hả?"
 
Vi Nhiễm nhịn không được bật cười, dịu dàng nhìn hắn: "Không dám ghét bỏ. Thế nhưng chàng tự ngửi đi, thật sự không dễ ngửi. Ta sợ làm con ngạt thở."
 
Tiêu Đạc nâng tay áo lên ngửi ngửi, nhíu mày. Trước đó không chú ý, có hương thơm của nàng ở bên, mùi hôi chua quả thật rõ ràng. Hắn đứng lên, ngồi xuống cởi giày vớ, Vi Nhiễm giúp hắn cởi áo ngoài ra, hắn đứng dậy ra bên ngoài tắm rửa. Vi gia chỉ có một chỗ tắm rửa, cũng không giống như Tiêu phủ, trong phòng nào cũng có tịnh thất. Dù sao trong núi cũng không có chú ý nhiều như vậy.
 
Chẳng mấy chốc Tiêu Đạc đã tắm rửa đi ra, nhưng lại đụng phải Vương Tường. Nàng ấy giật nảy mình. Nhưng nhanh chóng đoán được thân phận của Tiêu Đạc, nam nhân xa lạ có thể tắm rửa ở nhà bọn họ chỉ có thể là Tiêu Đạc.
 
"Điện hạ. . ." Nàng ấy nhát gan, Tiêu Đạc lại mang mặt lạnh, đương nhiên bị dọa phát run. Vì bụng quá lớn, quỳ cũng không phải, không quỳ cũng không phải.
 
Tiêu Đạc nhìn nàng ấy một cái: "Trưởng tẩu không cần đa lễ." Nói xong thì đi lướt qua Vương Tường.
 
Vương Tường sửng sốt, nhìn bóng lưng Tiêu Đạc rời đi. . . Vừa rồi Tiêu Đạc gọi nàng ấy là gì? Nàng ấy là người dân bình thường nha.
 
Vi Mậu cõng giỏ trúc từ ngoài cửa tiến vào nhìn thấy Vương Tường đứng tại chỗ sững sờ, đi đến bên cạnh nàng ấy hỏi: "Sao vậy?"
 
"Phu quân của Yêu Yêu, vị điện hạ kia. . . Hình như đã trở về rồi." Vương Tường chỉ về phía phòng Vi Nhiễm: "Hắn vừa mới gọi ta là trưởng tẩu, còn nói không cần đa lễ, ta bị dọa đến. . . Quên đáp lại hắn."
 
Vi Mậu cười, xoa xoa bả vai của thê tử: "Hoàng tử Đại Chu gọi nàng một tiếng trưởng tẩu, nàng đã sợ đến như vậy rồi? Nếu là dựa theo bối phận trong nhà, hắn gọi như vậy cũng không sai. Đêm qua Yêu Yêu còn nói muốn kết thân gia với hài tử nhà chúng ta đó."
 
Vương Tường mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ hoảng sợ. Một kẻ sơn dân như bọn họ có tài đức gì mà trèo cửa hôn sự này với hoàng thất?
 
Vi Mậu biết nàng ấy nhát gan, cũng không trêu chọc nàng ấy nữa: "Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, để ta làm cơm cho. Hắn đã ở cùng với chúng ta thì không phải người chú ý nghi thức xã giao, thả lòng một chút. Hắn cũng không đáng sợ như vậy đâu."

 
Vương Tường nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Tiêu Đạc, mặc dù lạnh lùng cao ngạo nhưng cũng không tính là vô lễ. Không hổ là người hành quân đánh giặc lâu năm, thân thể nhìn qua vô cùng rắn chắc hữu lực, vạt áo hơi rộng mở lộ ra chút cơ ngực nhô lên, thể lực phải tương đối tốt. Khó trách mỗi lần Vi Nhiễm nhắc đến chuyện giường chiếu là trạng thái yêu kiều mặt đỏ tới mang tai, chắc hẳn bị hắn khi dễ không ít. Trái ngược với Vi Mậu cũng cao lớn cường tráng nhưng tựa hồ không quá hứng thú với chuyện nam nữ, đêm tân hôn và sau này đa số thời điểm đều là nàng ấy chủ động. Sau khi mang thai càng không thân mật với nàng ấy.
 
Vương Tường giơ tay sờ lên mặt mình, thở dài. Ai bảo mình không có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành như Yêu Yêu chứ? Nam nhân kia cưới rồi có thể không thương yêu nàng sao?
 
Tiêu Đạc trở lại trong phòng, ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, hung hăng gặm cắn một phen. Bị nữ nhân của mình ghét bỏ, lòng tự trọng ít nhiều cũng có chút không dễ chịu. Vi Nhiễm nắm lấy vạt áo của hắn, vùi đầu ở bên trong hít hà: "Bây giờ rất thơm."
 
Cổ Tiêu Đạc vốn mẫn cảm, cảm thấy hơi thở của nàng phun ở trên da rất ngứa, chỉ muốn đặt nàng ở dưới thân càng quấy nhưng lại không thể. Hắn bị dục vọng thiêu đốt, nắm lấy tay của nàng đặt bên miệng hôn một cái, ép buộc nói những chuyện khác, di chuyển lực chú ý: "Vốn dĩ hai ngày trước đã trở lại nhưng có chút tình hình nên tốn thêm chút thời gian. Những nạn dân kia đói đến không còn ra hình dạng, có mấy đứa nhỏ và ông già suýt nữa đã chết đói. Cũng may hiện giờ đã giải quyết xong. Nàng còn nhớ đến thương nhân Ninh Hải đưa chúng ta trở về không?"
 
Vi Nhiễm nhẹ gật đầu. Đương nhiên nhớ rõ, hắn ta lại là người Mạnh Linh Quân cố ý phái tới.
 
"Hắn bỏ khá nhiều công sức, mạch suy nghĩ rõ ràng, làm việc ổn thỏa là một nhân tài. Ta cố ý chiêu mộ nhưng hắn nói mình là người Thục, làm những chuyện này cũng coi là vì nước Thục. Trực tiếp từ chối ta." Bên trong giọng nói của Tiêu Đạc mang theo chút tiếc hận. Hắn người yêu tài, lúc trên thuyền không tiện nói rõ thân phận nhưng đã có ấn tượng tốt với Ninh Hải. Chờ đến thành Phục Châu, nhìn hắn ta cấp thóc gạo cho nạn dân, trấn an tâm tình, làm chuyện của quan phủ thì cảm thấy người này hẳn là có chí lớn.
 
Vi Nhiễm không ngờ, Ninh Hải lại chạy tới giúp Tiêu Đạc? Chuyện này thật sự có chút bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, Mạnh Linh Quân phái Ninh Hải đến Đại Chu chắc chắn còn có mục đích khác, không đơn giản chỉ là vì đưa nàng và Tiêu Đạc. Mạnh Linh Quân làm việc luôn rất khó đoán, nàng nghĩ không ra lý do sau.
 
"Bên cạnh phu quân nhiều người tài ba như vậy, cũng không thiếu một mình hắn. Có lẽ hắn giống như Tam thúc công, không thích vinh lợi đâu? Chẳng lẽ toàn bộ Đại Chu còn tìm không ra một người có thể thay thế hắn được?"
 
"Nói cũng đúng." Ngón tay của Tiêu Đạc vuốt ve lỗ tai của nàng: "Yêu Yêu, thời gian ta bên ngoài chậm trễ đã đủ lâu rồi, hai ngày nữa chúng ta phải trở về. Lý Diên Tư đã đưa thư tới hối mấy lần rồi."
 
Trong Vi Nhiễm đã chuẩn bị, cúi đầu đáp: "Ừm."
 
"Không nỡ?" Tiêu Đạc ôm nàng trong ngực, sờ lưng nàng. Hắn cũng đã nhìn ra, ở Cửu Lê bên cạnh người thân, nàng càng thêm tự tại vui vẻ. Nhưng nàng là thê tử của hắn, luôn phải ở cùng một chỗ với hắn.
 
Hắn cố ý dỗ nàng vui vẻ, vừa hôn vừa nói: "Sau này ta sẽ cùng nàng trở về nữa, dẫn theo con của chúng ta. Như vậy nàng đã yên tâm chưa?"
 
Tay Vi Nhiễm khoác lên cổ Tiêu Đạc, chủ động đáp lại hắn. Mặc kệ sau này hắn có thể làm được hay không, chí ít giờ phút này nàng rất vui vẻ.
 
Hai ngày sau, Tiêu Đạc liền dẫn Vi Nhiễm rời khỏi Cửu Lê, Ngụy Tự và Cố Thận Chi đồng hành. Vi Khôn và Vương Tường không thể tiễn xa, chỉ ở trên núi cáo biệt, Vi Mậu thì cưỡi ngựa tiễn bọn họ một đoạn đường. Tiêu Đạc không ngồi chung xe ngựa với Vi Nhiễm mà cưỡi ngựa ngang hàng với Vi Mậu, Ngụy Tự đi sau lưng bọn họ.
 
"Điện hạ, lời ta nói sau đây có thể sẽ có chút vượt khuôn. Cửu Lê là sơn dân, quả thật không hoàn thành được cái đại sự gì. Lúc trước đưa Yêu Yêu đến Đông Hán chẳng qua là ủy khuất cầu toàn, hi vọng có thể bảo vệ cả tộc trong thời loạn thế. Nhưng Yêu Yêu là người ta và cha yêu thương trong tim, nếu ngươi ức hiếp nó, chúng ta sẽ không đồng ý."
 
Tiêu Đạc lơ đễnh nói: "Ta thương nàng ấy còn không kịp làm thế nào bắt nạt nàng ấy? Đại ca quá lo lắng rồi."
 
Vi Mậu nghiêng đầu nhìn hắn, trực tiếp nói ra: "Xuất thân của Yêu Yêu không tốt, tương lai có thể sẽ có rất nhiều người lấy chuyện này ra công kích nó, thậm chí muốn kéo nó khỏi vị trí chính thê của ngươi, ngươi có quyết tâm mãi mãi che chở cho nó không? Nếu không bảo vệ được thì xin trả nó cho chúng ta. Đừng để nó trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh hoàng quyền của ngươi."
 
Lời nói này cũng đủ lớn gan thẳng thắng, nhưng ngay lập tức đánh trúng vào trái tim của Tiêu Đạc. Tiêu Đạc kẹp hai chân xuống bụng ngựa, đi về phía trước một chút, Vi Mậu liền ăn ý giục ngựa đi theo. Bọn họ tách ra một khoảng cách với Ngụy Tự và xe ngựa phía sau.
 
Lúc này, Tiêu Đạc mới nói ra: "Đại ca không cần lo lắng, nếu bàn về thân phận, hoàng tử ta đây cũng không phải danh chính ngôn thuận. Đừng quên, ta vốn không họ Tiêu mà là họ Sài. Cho nên, ta căn bản không quan tâm xuất thân, càng sẽ không bởi vì loại nguyên nhân này mà để Yêu Yêu bị uy hiếp. Huynh nói cũng đúng, ta đã đứng ở dưới chân hoàng vị, cũng không có người thích hợp leo lên vị trí kia hơn ta. Tương lai, ta sẽ giao giang sơn hoàn chỉnh vào trong tay con của ta và Yêu Yêu. Nói như vậy, huynh có thể yên tâm rồi chứ?"
 
Vi Mậu sửng sốt một chút, bởi vì lúc này trong mắt nam nhân thể hiện ra sự tự tin, giống như mặt trời mới lên ở đằng đông, tràn đầy sức sống, tia sáng dài vạn trượng. Lời hứa của quân nhân đã nói là làm chớ nói chi là loại người như Tiêu Đạc. Vi Mậu chắp tay ôm quyền, không nói thêm gì nữa.
 
Đến muốn lúc chia tay, Vi Nhiễm xuống xe ngựa, lưu luyến không rời nắm tay áo Vi Mậu.
 
Vi Mậu vốn định sờ đầu của muội muội, lướt qua đầu vai nàng mắt nhìn sắc mặt của Tiêu Đạc, vẫn coi như thôi, chỉ nói: "Cố gắng bảo trọng, nhớ gửi thư về nhà."
 
Vi Nhiễm vẫn bổ nhào qua ôm lấy Vi Mậu, tựa ở lồng ngực hắn, hốc mắt hơi nóng. Lần này, nếu không phải bọn họ vừa vặn ở bến đò nhìn thấy phụ nhân Cửu Lê, thuận miệng hỏi vài câu, trở lại Cửu Lê, có lẽ hiện giờ Cửu Lê đã bị mất. Nhà và người thân bất kể đi bao xa cũng không thể buông xuống lo lắng trong lòng.
 

Vi Mậu giơ tay vỗ vỗ lưng Vi Nhiễm, nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Đạc từng chút từng chút sầm xuống, vội vàng kéo muội muội ra khỏi ngực, dặn dò: "Nhanh lên đường đi, chậm nữa sẽ không đuổi đến chỗ dừng chân tiếp theo." Hắn lên ngựa, lúc này Vi Nhiễm mới buông lỏng tay, đưa mắt nhìn hắn đi xa.
 
Tiêu Đạc đi tới, ôm lấy bả vai của Vi Nhiễm: "Cũng không phải sau này không gặp nữa, đừng khổ sở."
 
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái, để cho Tiêu Đạc ôm trở về xe ngựa.
 
Vi Mậu đi rồi, đương nhiên Tiêu Đạc không cưỡi ngựa nữa mà ngồi chung xe ngựa với Vi Nhiễm.
 
Cố Thận Chi ngồi ở trên một chiếc xe ngựa khác. Thật ra, lấy cá tính của y thì tuyệt đối không muốn nhìn phu thê bọn họ ân ái trên đường, chỉ có điều y sợ Vi Nhiễm xảy ra chuyện, chỉ mỗi ngày lúc dừng chân bắt mạch mới lộ mặt, lúc khác đều giống như không tồn tại.
 
Tiêu Đạc vốn đích thân đưa ngọc tỉ truyền quốc đi Kinh Thành diện Thánh. Nhưng Tiết Độ Sứ không phụng chiếu thì không thể vào Kinh, cho nên trước tiên hắn gửi một phong thư về Kinh Thành.
 
Chờ bọn họ đi đến nơi cách Kinh Thành không tới hai mươi dặm, Cao Dung và Lý Trọng Tiến đã dẫn cấm quân tới đứng chờ. Cao Dung bây giờ là Nội phủ giám, Lý Trọng Tiến thì là Phó Chỉ huy sứ cấm quân thị vệ thân quân, hai người đều khách khí hành lễ với Tiêu Đạc.
 
Tiêu Đạc nói: "Hai vị đến dẫn ta vào Kinh Thành?"
 
Cao Dung và Lý Trọng Tiến liếc mắt nhìn nhau, sau đó Cao Dung có chút khó nói: "Hoàng thượng chỉ thị vi thần và Lý tướng quân tới lấy ngọc tỉ truyền quốc, điện hạ cũng không cần vào Kinh. Vẫn nhanh chóng trở lại Thiền Châu đi ạ."
 
Tiêu Đạc sững sờ, mắt nhìn về hướng Kinh Thành. Rõ ràng gần trong gang tấc, hắn cũng rất là nhớ song thân[3], vì sao không cho hắn vào Kinh Thành? Nhưng Cao Dung và Lý Trọng Tiến đều ở chỗ này, chắc chắn là ý chỉ của phụ hoàng. Hắn trở về xe ngựa lấy ngọc tỉ truyền quốc, không nói một lời giao cho hai người.
 
[3]Song thân: cha và mẹ
 
Lý Trọng Tiến nhận lấy ngọc tỉ truyền quốc cất kỹ, Cao Dung lại hỏi: "Điện hạ, Hoàng hậu nương nương muốn vi thần hỏi ngài, phu nhân đã tìm trở về bình an rồi ạ?"
 
"Ừm, đang ngủ ở trên xe ngựa."
 
Cao Dung lộ ra nụ cười, từ đáy lòng nói ra: "Vậy là tốt rồi. Mong điện hạ lên đường bình an."
 
Ngụy Tự muốn nói chuyện nhưng bị Tiêu Đạc đè bả vai, bọn họ một lần nữa lên đường, chuyển hướng về Thiền Châu.
 
Lý Trọng Tiến nhìn thấy bọn họ rời đi mới nói với Cao Dung: "Cao đại nhân, ta có phần không hiểu. Hoàng Thượng cố ý muốn lạnh nhạt Quận Hầu Thái Nguyên à? Nhưng Quận Hầu Thái Nguyên không những không hoàn thành trách nhiệm còn có chiến công hiển hách đó." Hắn ta có rất nhiều với bất mãn với Tiêu Đạc, nhưng bắt hắn ta cống hiến sức lực cho quân chủ tương lai như Tiêu Thành Chương còn không bằng Tiêu Đạc thì hơn. Không nói những cái khác, chỉ bằng tên ngốc Tiêu Thành Chương kia chẳng lẽ còn trông cậy hắn có thể diệt đi Bắc Hán, thu phục Yên Vân, ngăn chặn hai kình địch là Hậu Thục và Nam Đường?
 
Cao Dung cười khổ: "Tâm tư của Hoàng thượng ai có thể thấu hiểu được đâu? Tướng quân vẫn mau cùng ta trở về phục mệnh đi."
 
***
 
Cung Tấn Dương, Thái Nguyên.
 
Lưu Mân ôm hai mỹ nhân ở trên giường ngà voi điên loan đảo phượng. Bỗng nhiên nhận được tấu trình của thám tử, mất hứng đẩy hai mỹ nhân ra, xốc màn lên xem tấu chương. Sau khi xem xong, ông ta quét toàn bộ văn thư trên bàn rơi xuống đất, rống to: "Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"
 
Nội quan tới đưa tấu kia rụt thân thể, sợ bị Hoàng đế giận chó đánh mèo.
 
Lưu Mân lớn tiếng nói: "Tất cả lăn hết ra ngoài cho trẫm!"
 

Nội quan như được đại xá, lập tức lăn ra ngoài. Mà hai mỹ nhân trên giường cũng vội vàng khoác y phục lên, giày cũng không kịp mang đã ảo não chạy trốn.
 
Liên quân của Bắc Hán và Liêu quốc bị Chu Tông Ngạn ngăn ở bên ngoài thành Tấn Châu, lại bị phục binh Tập Châu phục kích bất ngờ, có thể nói liên tục thất bại. Lúc này, lại truyền tới Tiêu Nghị có được ngọc tỉ truyền quốc, tỏ rõ ông là nơi thiên mệnh quy về, quân đội Đại Chu trong nháy mắt sĩ khí tăng vọt. Lưu Mân tân tân khổ khổ bày ván cờ lâu như vậy, thế mà tất cả đều là làm áo cưới cho Tiêu Nghị, làm sao ông ta không tức giận!
 
Lưu Mân ở trong điện tức đến nổ phổi đi tới đi lui, bỗng nhiên nghĩ đến lần này liên quân của Đại Chu chính là do Chu Tông Ngạn làm chủ soái, đây chính là nhạc phụ của ông ta! Ánh mắt ông ta sáng lên, hỏi tả hữu: "Hoàng hậu đâu?"
 
Cung nữ nhỏ giọng trả lời: "Hoàng hậu ở cung Phượng Dương ạ."
 
"Bãi giá cung Phượng Dương!" Lưu Mân phân phó nói.
 
Cung Phượng Dương trồng một ao thủy tiên, lúc này vừa mới nảy mầm mọc lá. Chu Gia Mẫn mặc cung trang hoa lệ, đầu đội mũ phượng, đứng ở bên cửa sổ, trong tay nắm chặt một trang giấy. Trên giấy chỉ viết bốn chữ: "Tự giải quyết cho tốt."
 
Nàng ta âm thầm cắn răng, thình lình bị người ôm lấy từ phía sau lưng. Ở chung đã lâu, cảm giác mùi của Lưu Mân, nàng ta không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra. Trên người ông ta có mùi hương phấn son của nữ tử khác, nàng ta hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng đè xuống cảm xúc không vui trong lòng. Tóm lại, ông ta cho nàng ta vị trí Hoàng hậu. Giấc mộng này của nàng ta không có thực hiện được trên người một nam nhân khác thì ông ta đã thực hiện được nó.
 
Lưu Mân vốn có mấy phần tâm tư lợi dụng Chu Gia Mẫn, nhưng bây giờ lại càng thêm thích nàng ta. Nữ nhân này không hổ là tiểu thư Chu gia nuôi ra, trước kia lại du lịch thiên hạ, không giống nữ nhân khác kiến thức hạn hẹp, vì một chút chuyện nhỏ liền nổi máu ghen, làm ầm làm ĩ. Nàng ta rất có chừng mực, hiểu được vị trí của mình.
 
Nàng ta thậm chí còn chủ động tìm kiếm mỹ nhân tiến cung đưa cho ông ta hưởng thụ, về mặt chính sự cũng giúp ông ta hiến kế. Nếu không có chủ ý của nàng ta, Liêu quốc làm sao có thể tuỳ tiện phái ra mấy vạn nhân mã?
 
"Trẫm mấy ngày không tìm đến Hoàng hậu, cực kỳ nhớ nhung." Lưu Mân hôn cổ Chu Gia Mẫn, tay cũng không ở yên. Chu Gia Mẫn biết ông ta đang vui vẻ với hai mỹ nhân mới tiến cung, lại đến cung Phượng Dương tìm nàng ta thì chắc chắn có việc. Nhưng nếu nàng ta vào lúc này mở miệng cắt ngang, tất nhiên sẽ quét sạch hứng thú của ông ta nên tùy ý để Lưu Mân ôm lấy, đi thẳng về phía giường phượng.
 
Trong trướng mồ hôi đổ như mưa, tiếng rên rỉ yêu kiều không ngừng. Áo mỏng ngày xuân dán lên da tuyết, Lưu Mân ném hai mỹ nhân mới nạp gần đây ra sau đầu, mạnh mẽ đi vào thân thể của Chu Gia Mẫn.
 
Chu Gia Mẫn vừa mới nổi hứng, còn chưa hưởng thụ được vui thích thì nam nhân có tuổi đã 'văn chương trôi chảy', ngã ở trên người nàng ta.
 
Nàng ta cũng đang độ tuổi như lang như hổ, trong lòng không khỏi vắng vẻ. Mấy ngày nay nàng ta cũng không ránh thai nhưng vẫn không mang thai được, không khỏi lo lắng Lưu Mân bị vô sinh. Nếu như nàng ta không thể sinh được con trai nối dõi thì làm sao ngồi vững vàng ngôi vị hoàng hậu này được nữa? Phải biết đám nữ nhân đếm không hết kia của Lưu Mân đều đang nhìn chằm chằm nàng ta.
 
Sau khi Lưu Mân điều hòa được hơi thở, nằm ở bên người Chu Gia Mẫn, rốt cục nhớ tới chính sự: "Lúc này người mang binh của Chu triều chính là phụ thân của nàng, nàng có nghĩ tới khuyên ông ấy đầu hàng không? Như vậy Đại Hán chúng ta có thể như hổ thêm cánh."
 
Chu Gia Mẫn thở dài: "Hoàng Thượng có thể nghĩ tới, thần thiếp đương nhiên cũng nghĩ tới. Nhưng phụ thân ông ấy. . . Không đồng ý." Nàng ta viết một bức thư hết mười trang giấy, sử dụng lợi ích để dụ dỗ, sử dụng tình cảm để khiến ông ấy cảm động nhưng chỉ đổi trở về bốn chữ kia. Phụ thân luôn thương yêu nàng ta nhất, chắc là nghĩ tới hành động trơ trẽn của nàng ta nên không muốn nhận lại nàng ta nữa.
 
Chu Gia Mẫn suy nghĩ một chút lại cảm thấy bản thân thê lương. Đúng thật là có ngôi vị Hoàng hậu giống như lời phương sĩ nói, tiến vào cung điện hoa lệ, nhưng loại vui sướng và vinh quang này không có một người để chia sẻ.
 
Lưu Mân nằm im một lát, liền xoay người xuống giường, ông ta còn có quốc sự phải xử lý. Chiêu hàng Chu Tông Ngạn không thành cũng chỉ có thể tiến công bằng sức mạnh.
 
Chu Gia Mẫn khoác y phục lên, xuống giường giúp Lưu Mân thay quần áo, lại đích thân tiễn ông ta ra cung Phượng Dương. Lúc nàng ta xoay người lại thì nhìn thấy bên trong đám nội thị có một người nhìn rất quen mắt, cố ý bám theo. Lấy cớ ngắm hoa, bỏ rơi đám cung nhân sau lưng, mắt thấy nội thị kia lách mình tiến vào bên trong một cái noãn các.
 
Cái noãn các này hoang phế đã lâu, chỉ có thể có tác dụng ẩn thân.
 
Sau đó nàng ta trở về, lặng lẽ đợi đến đêm, một mình xách đèn lồng, che kín mũ trùm đầu đi noãn các. Nàng ta đẩy cửa đi vào, bên trong noãn các đều là tro bụi, yên tĩnh đến đáng sợ. Không bài trí cái gì, chỉ có một cái giá sách, còn có thể giấu người.
 
Nàng ta chậm rãi đi qua, nói khẽ: "Có phải là Dương Tín - Dương Quân sử không? Mời đi ra gặp nhau."
 
Đằng sau giá sách không có động tĩnh, Chu Gia Mẫn lại xách đèn lồng đi qua một chút: "Ngươi và ta cũng coi như quen biết cũ, ở nơi tha hương gặp phải, luôn thân thiết hơn người bên ngoài. Nếu có chỗ khó xử, ngươi không ngại nói ra, ta nguyện giúp ngươi."
 
Rốt cục, phía sau giá sách vang lên tiếng tay áo ma sát, Dương Tín mặc quần áo nội thị chậm rãi đi ra.
 
Cho dù thật sự nhìn thấy Dương Tín, Chu Gia Mẫn vẫn giật nảy mình. Mặc dù lúc trước nàng ta đã có chuẩn bị nhưng nàng ta vẫn cho là Dương Tín đã chết trong trận Đông Chinh kia rồi, không ngờ lại vẫn còn sống.
 
"Dương Quân sử muốn như thế nào?" Chu Gia Mẫn ổn định giọng nói, biểu cảm như bình thường.
 
"Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?" Dương Tín lạnh lùng hỏi.
 
Chu Gia Mẫn nói: "Ban ngày trông thấy Quân Sử, cảm thấy hơi quen quen, nhưng do thân phận hạn chế, không dám nhận nhau. Chỉ có thể vào đêm đến đây xác nhận."
 

"Không ngờ đường đường là Nhị tiểu thư Ngụy quốc công, vậy mà làm Hoàng hậu của Lưu Mân." Trong giọng nói của Dương Tín mang theo vài phần mỉa mai.
 
Chu Gia Mẫn cười khổ: "Nếu ta không phải ở Chu triều cùng đường bí lối, làm sao có thể lưu lạc tha hương nơi đất khách quê người? Nói cho cùng với Quân Sử ngươi chẳng qua là đồng bệnh tương liên thôi. Quân Sử ở chỗ này là muốn tìm Lưu Mân báo thù?"
 
Lúc trước Lưu Mân và cha con Dương Tín liên kết với nhau, nàng ta cũng đã nghe Chu Tông Ngạn nói một chút, mặc dù biết được không phải quá rõ ràng nhưng có thể đoán ra đại khái.
 
Dương Tín thấy nàng ta đêm khuya một mình tới đây, mặc dù phát hiện tung tích của mình, cũng không nói ra ngoài, đoán rằng nàng ta không có địch ý, dứt khoát thừa nhận nói: "Tên cẩu tặc kia hại ta đến nông nỗi như thế này, ta tất nhiên là muốn tìm ông ta trả thù!"
 
"Nếu Quân Sử muốn báo thù, có lẽ đã tìm nhầm người rồi. Lúc trước Lưu Mân quả thật không đủ khả năng, nhưng người thật sự hại chết cha ngươi lại cũng không ông ta. Quân Sử suy nghĩ kỹ một chút, cho dù khi đó Lưu Mân phát binh thì nhất định có thể chống đỡ được cha con Tiêu gia à? Chỉ là thêm một người chôn cùng mà thôi. Nếu ngươi muốn giết ông ta, cũng không phải khó xử lý. Nhưng làm như vậy, mối thù của ngươi vĩnh viễn không báo được nữa."
 
Dương Tín chần chừ một lúc: "Ý của ngươi là. . . ?"
 
Chu Gia Mẫn tiến tới khuyên nhủ: "Giết Lưu Mân đối với ngươi cũng không có chỗ tốt, chi bằng ta giới thiệu ngươi với Lưu Mân. Lưu Mân đang lúc cần người, chỉ cần ngươi tỏ ra trung thành, chắc chắn ông ta sẽ tiếp nhận ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ có thể trở thành một viên Đại tướng thủ hạ của Lưu Mân, không thể tốt hơn bộ dạng trốn đông trốn tây bây giờ của ngươi sao? Hơn nữa lúc này kẻ đầu sỏ giết chết phụ thân ngươi là Triệu Cửu Trọng đang ở Tấn Châu."
 
Nhắc đến Triệu Cửu Trọng, thực sự khiến Chu Gia Mẫn bất ngờ. Từ khi cha con Tiêu Nghị bắt đầu Đông chinh, người này đã giống như một ngôi sao từ từ bay lên, ở trong quân đội Đại Chu thể hiện tài năng. Nghe nói còn là Vi Nhiễm đề cử y tòng quân. Nhớ tới tình cảnh khi đó Triệu Cửu Trọng ở trước cửa Chu phủ đưa danh thiếp, Chu Gia Mẫn liền cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu lúc ấy nàng ta nhận Triệu Cửu Trọng thì bây giờ nàng ta có thể sử dụng người này rồi.
 
Dương Tín chau mày, rơi vào trầm tư. Hắn ta còn đang do dự thì đã thấy Chu Gia Mẫn thả đèn lồng xuống, cởi mũ trùm đầu, lộ ra y phục trắng noãn bên trong. Nàng ta mặc đồ trắng còn nổi bật lên dung mạo xuất trần, giống như tiên nữ. Chu Gia Mẫn đi về phía hắn ta, đưa tay lướt qua một bên mặt của hắn ta, ngửa đầu nói khẽ: "Quân Sử anh hùng một thế, hiểu được thức thời mới là tuấn kiệt. Huống chi giết Lưu Mân nguy hiểm cỡ nào, ta sao nỡ để một nhân vật như ngươi đi chịu chết? Không bằng suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta, được không?"
 
Dương Tín chỉ cảm thấy nữ tử trong ngực mềm mại thơm ngát, xinh đẹp như hoa, hầu kết nhấp nhô xuống, toàn thân dâng lên cảm giác khô nóng, nàng ta đây là muốn. . . Là muốn. . .
 
Chu Gia Mẫn tựa ở trong ngực của hắn nhẹ nhàng khóc nức nở: "Ai muốn hầu hạ lão già kia chứ, ta cũng là không có cách nào. Nếu Quân Sử thương tiếc, ngươi và ta cùng tìm cách làm đại sự. . ." Lời nàng ta còn chưa dứt đã bị Dương Tín ôm eo, chống ở trên tường.
 
Chu Gia Mẫn cúi đầu cười một tiếng, biết không có nam nhân nào có thể chống lại được mị lực của nàng ta. Y phục của nàng ta đã bị Dương Tín kéo đến bên hông, chân bị kéo lên gác ở trong khuỷu tay của hắn ta, vật thô to của nam nhân đâm vào khiến nàng ta phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó hai chân của nàng gắt gao quấn lấy vòng eo rắn chắc kia, sung sướng tràn trề nuốt lấy - phun ra. Nàng ta cảm nhận được cảm giác vui sướng hoàn toàn khác với lúc ở cùng Lưu Mân. Nàng ta cần Dương Tín, cũng cần một đứa bé.
 
***
 
Trong phủ đệ của Thứ sử Tấn Châu, Chu Tông Ngạn đang nghị sự với chúng tướng, Hoắc Nguyên tiến đến đưa một phong thư. Thư là từ Kinh Thành gửi tới, sau khi Chu Tông Ngạn xem xong, đưa thư cho Vương Tiếp: "Ngươi xem một chút đi."
 
Vương Tiếp nghi hoặc nhận thư, vẻ mặt chấn động: "Đại nhân, thật sự đã tìm được Yêu Yêu tỷ?"
 
Triệu Cửu Trọng đứng ở bên cạnh hắn nghe vậy, hơi ghé mắt nhìn thử.
 
Chu Tông Ngạn gật đầu: "Ừm, tìm được rồi. Theo trên thư nói, đã theo Quận Hầu Thái Nguyên về Thiền Châu rồi. Hai tháng nữa sẽ lâm bồn."
 
"Nguyên Lang ca ca, huynh nghe thấy không? Yêu Yêu tỷ không sao!" Vương Tiếp vui mừng ôm lấy bả vai của Triệu Cửu Trọng, kích động đến nước mắt cũng sắp rớt xuống. Triệu Cửu Trọng im lặng vỗ vỗ cánh tay của hắn, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Ở Kinh Thành bỏ lỡ cơ hội với nàng, không có thể cứu được nàng vẫn luôn là cái gai trong lòng y.
 
Y sợ đời này sẽ không còn được gặp lại. May mắn.
 
Chu Tông Ngạn ho nhẹ một tiếng, Vương Tiếp vội vàng buông Triệu Cửu Trọng ra, đứng ngay ngắn tại chỗ. Bọn họ vốn đang thương nghị kế hoạch tác chiến, những tướng lĩnh khác cũng còn ở nơi này.
 
Chu Tông Ngạn tiếp tục nói ra: "Ý của Hoàng thượng là, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt thành Tấn Châu, ngăn cản liên quân Hán Liêu xuôi nam là được. Bởi vì hiện giờ trong nước còn có mấy chỗ ủng hộ Ẩn Đế phản loạn chưa lắng lại, chúng ta không thể ở chiến trường Bắc tuyến kéo dài quá lâu. Chúng tướng có đề nghị gì?"
 
Triệu Cửu Trọng tiến lên phía trước nói: "Bắc Hán lấy mười hai châu lập quốc, có khả năng dựa vào chẳng qua là ủng hộ của Khiết Đan, lúc này mới có dũng khí tiến đánh Đại Chu ta. Nếu chúng ta có thể phá hư liên minh giữa bọn họ và Khiết Đan, nhất định có thể để bọn họ tạm thời bỏ đi ý nghĩ xuôi Nam với quy mô lớn."
 
"Ừm, Triệu tướng quân mời nói tiếp." Chu Tông Ngạn nói.
 
"Thành trì Tấn Châu vô cùng kiên cố, dễ thủ khó công. Liêu binh giỏi tiến công nhanh, không đánh được sẽ tiêu hao chiến lực, hậu phương tiếp tế cũng theo không kịp. Nếu như chúng ta có thể cố thủ thành trì, để bọn họ đánh lâu không xong, chắc chắn sẽ đánh bại sĩ khí của Liêu quân, dẫn tới bọn họ có ý định lui binh. Đến lúc đó, mạt tướng lĩnh một đội binh sĩ, chui vào quân doanh của Liêu quân thả một mồi lửa, giết thêm mấy người, đảm bảo bọn họ sẽ lui binh. Lúc này, đại nhân lại suất quân xuất kích, nhất định có thể khiến quân đội Bắc Hán đại bại." Triệu Cửu Trọng trầm ổn nói.
 
"Tốt!"
 
Chờ Triệu Cửu Trọng nói xong, bốn phía đều là âm thanh hưởng ứng.
 
Trong ánh mắt của Chu Tông Ngạn lộ ra vẻ tán thưởng. Người trẻ tuổi này thật sự là đáng gờm, trên chiến trường thấy rõ mồn một, hữu dũng hữu mưu, cũng rất được lòng người, rõ ràng chức quan không phải cao nhất, lại làm cho những tướng lĩnh tuổi nghề lâu năm đều nguyện ý nghe theo y. Đây là một vị tướng tài hiếm có, sau này kế tục Tiêu Đạc. Khó trách lúc ấy Hoàng Thượng muốn lúc ông xuất chinh mang theo Triệu Cửu Trọng tôi luyện, nghĩ đến cũng là rất coi trọng người trẻ tuổi này. Đợi một thời gian, Triệu Cửu Trọng chắc chắn sẽ trở thành một thanh vũ khí sắc bén của Đại Chu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK