Cao Dung nói ra: "Hoàng hậu nương nương, Tấn Vương phủ cách cung rất gần, nếu ngài nhớ tiểu công tử thì sai người ra ngoài truyền một tiếng, nửa canh giờ đã có thể gặp được."
Sài Thị nghe vậy, cong cong khóe mắt, lại hỏi: "Hợp quy củ à?"
Cao Dung mỉm cười: "Đúng vậy ạ. Chuyện này cũng đã hỏi Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng đã cho phép. Tấn Vương vốn là vị trí giống với hoàng trữ, vì để kịp thời xử lý chính vụ lớn nhỏ, cách cung gần cũng là phải."
Sài Thị gật nhẹ đầu, thuận tay lật sổ sách ra. Bà vốn không nghĩ tới Hoàng Thượng lại phong Tiêu Đạc làm Tấn vương nhanh như vậy, còn tưởng rằng cả triều văn võ muốn làm ầm ĩ một trận. Bây giờ xem ra gió êm sóng lặng, bà lại cảm thấy không bình thường. Bà đem nghi ngờ trong lòng nói cho Hoàng đế, Hoàng đế nói bà mắc bệnh đa nghi. Chỉ mong rằng bà đa nghi.
Sài Thị lại hỏi Cao Dung: "Lễ vật ta sai ngươi đưa cho Tống gia ngươi đã đưa chưa? Cũng thuận tiện nói chuyện của Triệu tướng quân rồi?"
Mặt Cao Dung lộ vẻ khó xử, cân nhắc câu chữ nói ra: "Đưa rồi ạ. Nhưng Tống đại nhân có ý tứ là, Tống tiểu thư không phải Triệu tướng quân thì không gả."
"Tống Oánh lại kiên quyết như thế?" Sài Thị vốn dựa vàoTống Oánh chỉ giống như đại đa số khuê tú trong Kinh, bởi vì Triệu Cửu Trọng nhiều lần lập được công lao, danh tiếng đang thịnh mà đối với hắn có phần coi trọng. Nếu Triệu Cửu Trọng đã tuyên bố không cưới thì nữ hài nhi da mặt mỏng, chắc hẳn coi như xong. Không nghĩ tới giống như là đã nhận định Triệu Cửu Trọng.
"Tống tiểu thư còn nói chuyện này cũng không làm phiền Hoàng hậu nương nương phí tâm, nàng sẽ tự mình tìm Triệu tướng quân nói rõ ràng." Cao Dung nói.
Tống Oánh từ trước đến nay là người chủ ý lớn, dựa vào điều kiện của nàng, chỉ có phần nàng chọn người khác, nhưng Tống gia cũng không vội, Sài Thị tự nhiên cũng sẽ không nhúng tay quản chuyện này. Bà chỉ là sợ bởi vì một Triệu Cửu Trọng mà để hai nhà Tống Tiết tỏ ra không thoải mái, hai nữ tranh giành một nam đến lúc đó lại có chút khó coi. Thục phi lại là loại tính tình nhìn thì như nhu nhược nhưng nội tâm lại không muốn chịu thua.
"Cũng tốt. Bên chỗ Thục phi có động tĩnh gì không?" Sài Thị lại hỏi.
Cao Dung suy nghĩ một chút rồi nói: "Thục phi nương nương ngược lại không có gì động tĩnh nhưng gần đây Tiết tiểu thư rất chăm chỉ chạy đến cung Ung Hòa. Nói là giúp Kỳ Vương chọn Vương phi."
Sau khi chuyện Hồ Lệ Nghiên không thành, Sài Thị lại giúp Tiêu Thành Chương gặp gỡ một số tiểu thư danh môn thanh quý, đồng thời đưa chân dung đến Ung Hòa cung. Nửa năm trôi qua, Tiết thị bắt bẻ, chính là không hợp ý, chậm chạp chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn. Sài Thị cũng không thúc giục, biết tính khí của bà ấy cao ngạo, nhưng nếu cho bà ấy một người con dâu có bản lĩnh thì không chừng có thể khuấy lên sóng gió gì đó trong cung. Có nàng cái này Hoàng hậu đè ép, thuận tiện đem giữ cửa ải, tốt xấu có thể để cho Tiêu Thành Chương cưới cái hiền lành thê tử.
"Nương nương ngài cũng biết, tâm tư của Kỳ Vương đều đặt hết lên người La thị kia. Cũng không phải Thục phi nương nương cố ý kéo dài thời gian."
Sài Thị thở dài: "Ta hiểu. Nếu là lúc trước, hắn thích thì cũng được. Nhưng hôm nay với thân phận của hắn, sao có thể tái thú[1] La thị làm chính thê? Bản cũng cũng biết tính cách của La thị, là thà bị gãy chứ không chịu cong, cũng không chịu làm Trắc Phi hay tiểu thiếp. Con cháu Hoàng gia vốn ít ỏi, Hoàng Thượng ngóng trông hai vương gia đều có thể khai chi tán diệp nữa. Chuyện này, khi nào bản cung rảnh lại nói chuyện với Kỳ Vương sau."
[1]Tái thú: lấy vợ lần nữa. Vì lúc trước TTC đã lấy Vương Tuyết Chi sau đó bỏ nên lần này lấy La Vân Anh thì gọi là lấy vợ tiếp hay đi bước nữa, kiểu vậy.
Cao Dung biết cái lý này. Ông là người cũ của Nghiệp Đô, so với người ngoại thì biết rõ chuyện Tiêu gia hơn cả. Lúc đầu nếu ông muốn tiếp tục phục thị Hoàng đế thì phải tịnh thân làm hoạn quan. Đế hậu nhân từ thương xót, cho ông làm trong nội phủ giám, ông mang ơn mấy vị chủ tử nên đương nhiên là vô cùng trung thành.
Cao Dung từ Từ Nguyên cung đi ra, hôm nay trời trong, hoa mai trong hoa viên nở cực kỳ rực rỡ, hương hoa mai thoang thoảng trong không khí. Ông nhìn danh mục quà tặng trên khay đang cầm trong tay: "Đi thôi, kế tiếp đi Ung Hòa cung."
...
Trong Ung Hòa cung, Tiết Cẩm Nghi đang nằm sấp trên đùi Tiết thị khóc: "Cô cô, ngài nói con có phải đời này đã không gả ra được nữa rồi hay không? Trước kia con thích biểu ca thì hắn không nhìn trúng con. Hiện giờ thích một Triệu Cửu Trọng, người ta vẫn là không nhìn trúng con! Rốt cuộc con có chỗ nào không tốt? Bởi vì con không bằng Tống tiểu thư kia ư?"
Tiết thị thân thiết vỗ lưng của nàng nói ra: "Sao con lại không sánh bằng Tống tiểu thư? Ta nghe ý tứ của Hoàng hậu, Triệu Cửu Trọng đều không coi trọng các ngươi. Ta đoán rằng, trong lòng của hắn tám thành là đã có người rồi. Con thì không nói, Tống Oánh kia là đối tượng biết bao nhiêu quý công tử trong kinh tranh nhau cầu hôn, làm Vương phi cũng không thành vấn đề..."
"Cô cô!" Tiết Cẩm Nghi sốt ruột dậm chân: "Làm sao người còn khen người nhà khác chứ!"
"Được được được, cô cô nói sai rồi. Cẩm Nghi nhà chúng ta làm sao lại không ai muốn? Lý tướng quân kia không đã muốn cưới con sao? Lời cô cô nói với con đều là lời nói thật, Lý Trọng Tiến kia là họ hàng phía ngoại của Hoàng thượng, địa vị ở trong cấm quân lại cao hơn Triệu Cửu Trọng, dáng người khôi ngô, cao to vạm vỡ, chỗ nào không tốt? Ngươi không phải luôn thích võ tướng sao? Hắn rất thích hợp." Tiết thị ngữ trọng tâm trường[2] khuyên nhủ.
[2]Ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn
Tiết Cẩm Nghi lau nước mắt, nhìn Tiết thị: "Cô cô cũng cảm thấy hắn tốt? Nhưng con chỉ thích Triệu Cửu Trọng."
Tiết thị thở dài, biết Tiết Cẩm Nghi từ nhỏ đã là người cố chấp. Trước kia thích Tiêu Đạc, đơn phương nhiệt tình thích rất nhiều năm, ngay cả người ta chán ghét rõ ràng như vậy cũng không quan tâm. Thật vất vả mới chuyển đổi đối tượng, thế nhưng lại là người cứng đầu. Bà đột nhiên nhanh trí nghĩ đến một người, nói ra: "Không phải quan hệ giữa con và Vi Nhiễm rất tốt sao? Triệu Cửu Trọng là được Vi Nhiễm giới thiệu nhập quân, có lẽ Vi Nhiễm có thể ở trước mặt hắn nói chuyện."
Tiết Cẩm Nghi cắn cắn môi, luôn cảm thấy vì chuyện này đi làm phiền Vi Nhiễm thì không ổn. Cũng không thử một chút thì nàng lại không cam tâm.
Lúc này, Hồi Hương tiến đến nói ra: "Nương nương, nội phủ giám đại nhân đến đưa quà tặng năm mới."
Tiết Cẩm Nghi vội vàng lau khô nước mắt, đứng lên nói: "Cô cô mau lên, con xuất cung trước."
"Đi đi." Tiết thị nhẹ gật đầu.
Tiết Cẩm Nghi đi ra khỏi cung Ung Hòa, cúi đầu kéo thắt lưng bằng lụa trên eo, tâm sự nặng nề đi ra ngoài cung, bất tri bất giác đã đi tới một địa phương tĩnh lặng. Nàng ngẩng đầu một cái, trông thấy phía trước cách đó không xa, Triệu Cửu Trọng đang dạy bảo một hàng cấm quân, những cấm quân kia đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng ở trước mặt hắn. Nam tử cao lớn mặc khôi giáp càng lộ ra vẻ oai hùng, mày rậm mắt to, rất có khí thế. Nàng lén lút nhìn mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng giống như có một con thỏ nhỏ đang nhảy loạn, vốn định đi sang chỗ khác, nhưng vẫn nhịn không được đến gần chút.
"Niên quan sắp đến, phòng ngự trong cung phải càng thêm cẩn thận, quan viên ra vào cung đình đều phải kiểm tra lỹ lưỡng, nghe rõ chưa?" Triệu Cửu Trọng chắp tay sau lưng nói.
"Rõ!"
"Lúc giao ban dễ xảy ra chỗ sơ hở, ta yêu cầu các ngươi xốc hết tinh thần lên. Nếu có người gây ra sự cố vào thời điểm quan trọng này thì trực tiếp cuốn gói mà về nhà!" Triệu Cửu Trọng đảo mắt nhìn đám người, nhấn mạnh.
Người người đứng trong hàng cấm quân kia đều cảm thấy bất an, đến thở mạnh cũng không dám.
Sau khi bọn người đã tản đi, Triệu Cửu Trọng quay đầu mới nhìn thấy Tiết Cẩm Nghi đang đứng dưới hiên. Trên người mặc váy hoa, buộc áo choàng màu hồng phấn, trên đầu cài rất nhiều trâm vàng, cả người rực rỡ, chói lói. Trước mắt của hắn không khỏi hiện lên nữ tử đã nhìn thấy lúc ở Thiền Châu kia, váy trắng tố y, đẹp đến mức giống như là trong tiên tử trong thiên cung, không dính một chút khói lửa nhân gian, cao quý mỹ lệ.
"Triệu tướng quân." Tiết Cẩm Nghi nhỏ giọng kêu lên.
Triệu Cửu Trọng gật đầu, trên mặt không có biểu lộ gì: "Tiết tiểu thư ở chỗ này làm gì?" Thanh âm của hắn rất có từ tính, mang một chút khàn khàn, Tiết Cẩm Nghi chỉ nghe thôi đã cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
"Ta đi ngang qua đây, vừa khéo trông thấy tướng quân nên đi tới chào hỏi." Tiết Cẩm Nghi nói khẽ.
Triệu Cửu Trọng giữ khoảng mấy bước chân nhìn nàng, nhớ tới chuyện trước đó Lý Trọng Tiến tìm mình uống rượu nói thích nàng. Nếu như không có Lý Trọng Tiến, hắn cũng sẽ không chú ý tới nữ hài tử này, hiện giờ lại càng không khả năng có bất kỳ liên quan gì với nàng. Thay vì để cho người ta truyền lời, còn không bằng thẳng thắn nói rõ ràng, để nàng hết hi vọng thì tốt hơn.
"Nếu hôm nay gặp được Tiết tiểu thư thì ta cũng có mấy lời muốn nói." Rốt cuộc Triệu Cửu Trọng cũng nhấc chân đi đến trước mặt Tiết Cẩm Nghi. Hắn rất cao, giống như Tiêu Đạc, Tiết Cẩm Nghi chỉ đứng tới trước ngực của hắn. Bởi vì hắn đột nhiên tới gần, Tiết Cẩm Nghi cả kinh lui về sau một chút.
Triệu Cửu Trọng cũng không để ý, nói thẳng: "Ta còn trẻ, chính là thời điểm kiến công lập nghiệp, tạm thời chưa suy nghĩ đến chuyện thành hôn sinh con. Tiết tiểu thư xin đừng nên lãng phí thời gian trên người ta."
Tiết Cẩm Nghi không ngờ hắn nói thật ngay thẳng như vậy, đánh bạo ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi... Có phải ngươi cũng nói với Tống gia tiểu thư như vậy không? Nhưng thật ra là trong lòng ngươi đã có người mình thích rồi, đúng hay không?"
Triệu Cửu Trọng nắm chặt tay, nhìn về phía nơi khác, không phủ nhận. Hắn thích người kia, chỉ sợ cả đời này cũng không chiếm được. Mà ngoại trừ nàng, nữ tử khác đối với hắn mà nói, không có gì khác biệt. Hận chỉ hận gặp nàng quá muộn.
"Người đó là ai? Chẳng lẽ muốn tốt hơn Tống tiểu thư?" Tiết Cẩm Nghi nói cho cùng là người da mặt mỏng, không dám nhắc tới mình nên lôi Tống Oánh ra.
"Tiết tiểu thư đừng hỏi nữa." Triệu Cửu Trọng ôm quyền, sau đó quay người rời đi. Bóng lưng của hắn cứng rắn như lưỡi đao, trong giọng nói cũng không có chỗ trống cho một tia cứu vãn, đã dập tắt một chút chờ mong cuối cùng trong lòng Tiết Cẩm Nghi.
Cùng lúc đó, Tiêu Đạc đã bàn giao công việc tại Thiền Châu xong, đang dời nhà về Kinh Thành.
Ban đầu định xuất phát vào buổi sáng, thế nhưng quan viên và bách tính Thiền Châu thật sự là nhiệt tình đến mức không thể chối từ, cố chấp muốn tiến Tiêu Đạc một đoạn đường, Tiêu Đạc liền ở cửa thành chào tạm biệt bọn họ.
Mặc dù thời gian Tiêu Đạc ở Thiền Châu không hề dài, lúc mới tới, chúng quan viên và bách tính cũng đều không coi trọng. Một Hoàng tử bị trục xuất làm sao có thể thật lòng thật dạ đến làm việc vì bách tính? Nhưng chỉ mất một năm ngắn ngủi, thành Thiền Châu không chỉ được trùng kiến, trộm cướp cũng đã bị quét sạch, quốc thái dân an, thậm chí dưới sự khởi xướng tích cực của Tiêu Đạc, rất nhiều bách tính chạy khỏi Thiền Châu cũng đã trở về đăng ký hộ khẩu.
Bách tính nhét rất nhiều đồ vật cho Tiêu Đạc nào là trứng gà, rau quả, gạo, cuối cùng Tiêu Đạc phải mỗi thứ một ít, nói với bách tính: "Thu hoạch những này không dễ, tâm ý của mọi người ta đã nhận."
"Tấn vương, ngài đi rồi chúng ta phải làm sao bây giờ đây..." Một lão phụ run rẩy quỳ xuống đất, lệ rơi đầy mặt, những bách tính khác cũng quỳ xuống theo, đồng thanh lên tiếng giữ Tiêu Đạc lại. Trong loạn thế, kỳ vọng lớn nhất của bách tính chính là có thể có một nơi để sống yên ổn, có thể có một quan phụ mẫu tốt có dễ gì đâu. Trước kia Tiết Độ Sứ thống lĩnh một phương, sưu cao thuế nặng, bách tính khổ không thể tả.
Trong lòng Tiêu Đạc chua xót, sai quan viên đỡ bách tính đứng dậy, cất cao giọng nói: "Mọi người yên tâm, người kế nhiệm do Hoàng Thượng đích thân chọn lựa, nhất định không thể kém hơn ta. Sau này mọi người sẽ không sống cực khổ nữa."
Lão phụ kia làm liều tiến lên kéo tay áo của Tiêu Đạc, nói liên miên lải nhải không ngừng. Ngụy Tự nhíu mày, vừa muốn tiến lên ngăn cản thì đã bị Lý Diên Tư đè bả vai. Tiêu Đạc thường xuyên thị sát các nơi trong thành, cùng ăn ngồi chung với bách tính, một chút kiêu ngạo cũng không có. Ở trong mắt bách tính, Tiêu Đạc thân thiết như một trưởng làng, lý chính, chứ không phải vương gia cao cao tại thượng.
Sau khi Vi Nhiễm xốc rèm xe ngựa nhìn thoáng qua, thấy nam nhân giống như mặt trăng bị một đám ngôi sao vây quanh, hoàn toàn không giống với con người lạnh lùng kiêu ngạo lúc trước kia.
Gần đến buổi trưa, Tiêu Đạc mới thoát thân lên xe ngựa, trong tay mang theo một giỏ rau, bên trong là ngũ cốc hoa màu. Rõ ràng là giữa mùa đông nhưng trên mặt hắn tất cả đều là mồ hôi, chắc là bị đám người vây chật như nêm cối gây nên.
Vi Nhiễm nhịn không được cười lên, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn. Dương Nguyệt và nhũ mẫu đều ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau.
Tiêu Đạc nhướng mày nói: "Nàng cười cái gì?" Để cái rổ rau đang cầm trong tay sang một bên.
"Ta là vui mừng thay phu quân. Quản lý một phương, có thể được bách tính kính yêu tha thiết như vậy, sau này phu quân cai quản đất nước có lẽ cũng không phải nói."
Tiêu Đạc ôm eo Vi Nhiễm, kéo nàng vào trong ngực hôn một cái: "Đây mới là bước đầu tiên. Đứng được càng cao thì có nghĩa là trọng trách nặng trên người càng nặng. Chắc chắn trong Kinh Thành có bao nhiêu vấn đề khó khăn đang chờ ta. Yêu Yêu, có lẽ sau này thời gian ta ở bên nàng sẽ càng ngày càng ít."
Vi Nhiễm vuốt phẳng nếp gấp trên quần áo hắn, nhẹ giọng nói ra: "Ta không cần chàng ở cùng ta. Chàng làm việc của chàng, ta cũng có chuyện ta phải bận rộn."
"Ồ? Ngươi bận rộn cái gì?" Tiêu Đạc véo mũi của nàng hỏi.
"Đã trở thành Vương phi, chuyện đầu tiên chính là phải thiết yên mời những phu nhân tiểu thư kia đến làm quen." Vi Nhiễm thở dài một tiếng: "Ta thật sự là không ứng phó được trường hợp như vậy, chỉ có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm từ mẫu hậu."
Tiêu Đạc cười một tiếng, hạ lệnh xe ngựa chuyển động, một đoàn người trùng trùng điệp điệp chạy về phía Kinh Thành.