Vết thương của Vi Nhiễm vẫn vô cùng đau đớn, một tay chống đỡ bả vai. Trong ấn tượng của nàng, đau đớn không chịu nổi chỉ có lần sinh con kia, nhưng khi đó là bản năng của mẫu thân, nhưng bây giờ vững vàng chịu một đao. Mấy lần Tiêu Đạc bị thương đều nghiêm trọng hơn nàng, thế nhưng chưa từng rên một tiếng. Cũng không biết là hắn trời sinh chịu đau giỏi, hay là mình không chịu đau nổi.
Các nàng đi đến bên ngoài thư phòng, tùy tùng đã vội vàng hành lễ, sau đó đi vào bẩm báo cho Tiêu Đạc.
Tiêu Đạc vốn đang nói chuyện với Lý Diên Tư, Ngụy Tự, vẻ mặt nghiêm túc, nghe được tùy tùng bẩm báo, lập tức đứng lên.
Hắn nhanh chân đi ra bên ngoài, nhìn thấy nữ tử đứng thẳng trước cửa giống như một đóa phù dung nổi trên mặt nước, trắng nõn mỹ miều, lại yếu đuối, dường như một trận gió thổi qua sẽ ngã xuống.
Vi Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Đạc, nhẹ nhàng kêu lên: "Phu quân."
Tiêu Đạc đi nhanh mấy bước đến trước mặt nàng, thoáng cái kéo nàng vào trong ngực ôm: "Vừa mới tỉnh lại, tại sao đã chạy loạn?" Nói xong đã siết áo choàng trước ngực nàng thật chặt, thấy được trên mặt nàng được trang điểm nhẹ hiếm thấy, có lẽ là để che đi sắc mặt tái nhợt tiều tụy, giữa lông mày có một chút phong tình quyến rũ.
Bình thường nàng không trang điểm đã trắng trẻo nõn nà, trời sinh quyến rũ, giống như thần nữ trên thiên cung rồi. Một khi trang điểm lên thì giống thần nữ từ trên trời giáng xuống, biến thành đóa hoa yêu kiều xinh đẹp nhân gian.
Vi Nhiễm duỗi tay nhỏ ra níu lấy vạt áo của Tiêu Đạc, ngước mắt nhìn con ngươi màu đen của hắn: "Phu quân, ta có lời nói với chàng, rất quan trọng!" Giọng nói của nàng mềm mại, làm cho trong lòng Tiêu Đạc lõm xuống.
"Lúc này bọn Lý Diên Tư vẫn còn ở trong, nàng đợi ta một lát được không?" Tiêu Đạc thân mật sờ lấy vành tai của thê tử, hôn đôi mắt của nàng một cái. Đôi mắt của nàng thật sự xinh đẹp, dịu dàng như gió xuân, giống có thể thổi vào bên trong tâm khảm của người ta vậy.
Bọn hạ nhân bên cạnh rối rít cúi đầu, mặc dù đã quen nhìn thấy vương gia và Vương phi ân ái, nhưng ôm ôm hôn hôn không chút kiêng kỵ người bên ngoài như thế này, đối với những người trẻ tuổi còn chưa hưởng qua chuyện nam nữ mà nói, suy cho cùng vẫn có chút thẹn thùng.
Vi Nhiễm lắc đầu, cố chấp nhìn Tiêu Đạc: "Ta sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của chàng, cho ta thời gian một chén trà là được rồi." Nàng có rất ít khi quấn người như thế này, chắc hẳn chuyện muốn nói nhất định rất quan trọng. Tiêu Đạc nghĩ: Dù sao Lý Diên Tư và Ngụy Tự là người một nhà, chờ một chút cũng không sao. Hai ngày nay hắn lo lắng thương thế của nàng, vừa rồi còn nhớ mong nàng, bây giờ người sống sờ sờ chủ động chạy đến tìm hắn, hắn cũng muốn ôm nàng một cái, nói chuyện với nàng một chút.
Thế là, Tiêu Đạc bảo tùy tùng đi vào nói với Lý Diên Tư và Ngụy Tự nói một tiếng, còn mình thì ôm kiều thê đến phòng bên cạnh.
Vi Nhiễm đi rất chậm, có lẽ là vừa tỉnh lại không có sức lực, Tiêu Đạc vốn muốn ôm nàng nhưng lại sợ ảnh hưởng đến vết thương phía sau nàng, chỉ có thể đỡ nàng đi từng bước một.
Phòng bên cạnh thư phòng này bình thường là để cho lúc khách nhân chờ Tiêu Đạc dùng nên tương đối đơn sơ. Một cái tháp, một cái bàn, hai cái ghế con, ngoài ra không vật gì khác nữa, không gian cũng không phải rất rộng rãi.
Ngồi xuống ghế con nói chuyện chắc chắn không tiện, Tiêu Đạc bèn buông rèm vải bông ở cửa ra vào xuống, ngồi tại trên giường, ôm lấy Vi Nhiễm, nói ra: "Được rồi, nàng có thể nói rồi."
Hắn tập võ quanh năm, trên người nóng như lửa, thể trạng lại cao lớn, sưởi ấm ngày đông thì không còn gì tốt hơn. Vi Nhiễm sợ lạnh, bèn dựa vào trong ngực của hắn nói ra: "Phu quân, chuyện hành thích không phải Kỳ Vương làm đâu, thật sự không thể nào là hắn."
"Vì sao nàng nói như vậy?" Tiêu Đạc vén một sợi tóc rũ xuống của nàng ra sau tai.
"Mấy ngày trước đây ta nhận được một phong thư của La tỷ tỷ, nói Kỳ Vương hỏi thăm nàng một người có tay nghề nổi danh ở ngoại ô Kinh Thành, còn bảo nàng hỗ trợ tìm kiếm. Người kia là một nghệ nhân làm đồ tre trúc, chuyên làm đồ chơi của hài tử, hắn lại không có hài tử, vậy cái đó có thể làm cho ai đây? Kỳ Vương tâm tư đơn thuần, tuyệt đối là có người lấy danh của hắn làm việc. Phu quân từ nhỏ lớn lên cùng hắn, chẳng lẽ còn không hiểu rõ cách làm người của hắn?"
Tiêu Đạc thế mà không biết còn có chuyện như vậy, hơi có chút động dung.
Vi Nhiễm đưa tay vịn bờ vai của hắn, kề sát lại thêm một chút, tiếp tục nói ra: "Hắn sẽ không tranh với chàng, chàng là Chân Long Thiên Tử, sẽ là Hoàng đế. Chuyện tương lai ta nhìn thấy trước kia chính là như vậy. Phu quân, xin chàng hãy thả Kỳ Vương đi... Có được hay không?"
Thân thể mềm mại của nàng dán ở trong ngực Tiêu Đạc, Tiêu Đạc chỉ thấy đôi môi đỏ thắm của nàng mở ra khép lại, căn bản không có cách nào chuyên tâm nghe nàng nói cái gì. Đợi nàng nói xong, chỉ vội vàng cúi đầu phong bế miệng của nàng, đưa đầu lưỡi thần tốc đi vào trong miệng nàng. Mấy ngày nay hắn vì nàng mà nơm nớp lo sợ, lo lắng hãi hùng, nàng lại toàn không biết được, vừa tỉnh dậy đã chạy tới nói chuyện của Kỳ Vương.
Vật nhỏ không có lương tâm.
Vi Nhiễm không nghĩ tới đang nói chính sự, Tiêu Đạc đột nhiên làm hành động này, kinh ngạc mở to hai mắt. Bên kia, tay Tiêu Đạc đã tiến vào phía dưới áo choàng của nàng, cách lớp váy áo vò trước ngực của nàng. Xoa nhẹ hai lần có lẽ ngại áo mùa đông quá dày, trực tiếp tiến vào bên trong cổ áo, xốc áo ngực lên. Tay của nàng hoảng hốt đặt ở trên mu bàn tay của hắn, chuyển động thao động tác giày vò của hắn, không dám chống cự giãy dụa quá mức, sợ kéo rách vết thương trên lưng.
Dáng vẻ nàng thuận theo mặc hắn làm bậy như vậy khiến Tiêu Đạc càng không cố kỵ, tay dứt khoát hướng xuống tìm kiếm vào trong váy, một đường đi lên trên, thẳng đến chỗ tư mật kia.
Vi Nhiễm bị hắn trêu chọc đến thở dốc, chỉ cảm thấy dễ chịu, đột nhiên nghĩ tới đây là phòng bên cạnh, chỉ cách lấy một màn cửa vừa dày vừa nặng, tùy tùng và thị nữ đều đứng ở bên ngoài sân. Nàng tựa ở trên vai hắn động đậy đòi xuống, vừa bị Tiêu Đạc hôn, lại không có cách nào chống cự.
Ở trong mắt Tiêu Đạc, nàng tựa như một khối thịt thơm ngon, bất cứ lúc nào cũng muốn cắn xé, nuốt hết vào bụng.
Ngón tay của hắn đầu tiên là khẽ vuốt cánh hoa ẩm ướt ấm áp kia, cảm nhận được người trong ngực nhẹ nhàng run rẩy, sau đó chen vào vùng đất thần bí chặt chẽ nóng ướt kia, lập tức bị hút thật chặt. Vi Nhiễm chôn mặt ở bên trong cần cổ nóng hổi như lửa của nam nhân, tay vòng lấy cổ hắn thật chặt, đè nén không kêu lên thành tiếng.
Hắn quá hiểu được làm sao để nàng dễ chịu, làm sao để nàng sa vào hưởng thụ.
Một bàn tay còn lại của Tiêu Đạc không ngừng mà vuốt ve cái đùi bóng loáng trắng mịn của nàng, chỉ cảm thấy giống đang sờ một thớt tơ lụa tốt nhất. Kích cỡ của đùi cũng khá vừa vặn, nơi cần có thịt thì có thịt, nơi nên gầy thì không có một chút thịt thừa. Hắn cũng không biết mình làm sao vậy, nàng vừa vào một chút, nhẹ giọng thì thầm nói chuyện nũng nịu thì hắn đã không lý trí chút nào để nói nữa.
Nàng rất nhỏ, một đoàn mềm mại yếu ớt vùi ở trong ngực của hắn, theo động tác của hắn mà khẽ run rẩy thở dốc. Hắn liếm láp vành tay nóng hổi của nàng, hô hấp cũng bị nàng làm rối loạn theo, chỉ muốn lập tức "muốn" nàng.
"Nơi này à?" Cảm nhận được nữ nhân rụt lại, đầu ngón tay của Tiêu Đạc điểm nhẹ lấy một vị trí.
Vi Nhiễm đỏ mặt cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, lắc đầu vừa ngượng ngùng gật đầu.
Tiêu Đạc cười cười, hôn nàng, động tác dưới tay tăng tốc, rốt cục nàng kiềm chế buồn bực kêu một tiếng, cả người xụi lơ ở trong ngực của hắn. Sau đó, Tiêu Đạc rút hai ngón tay ra, hạ thân của mình cũng trướng đến vô cùng đau đớn. Nếu không phải cố kỵ trên người nàng có thương tích, sợ động tác biên độ quá lớn, hắn đã đặt nàng ở trên giường lột sạch, hung hăng yêu thương.
Vi Nhiễm nổi giận nói: "Chàng cố ý có phải không? Ta đang nói chính sự với chàng. Không cho chàng làm những chuyện này để di dời lực chú ý của ta. Chuyện của Kỳ Vương, rốt cuộc chàng nói thế nào?" Nàng vừa nói vừa khe khẽ thở dốc, không có chú ý tới cả người người mình gắt gao dán lên người nam nhân.
Khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng kia, trong mắt còn vị tình dục chưa phai, hiếm thấy còn có thể giữ vững lý trí.
Tiêu Đạc bị nàng chọc thủng tâm tư, nhéo nhéo cái mũi của nàng, sau đó mới nghiêm túc nói: "Ta không phải muốn giam Kỳ Vương, là ý của phụ hoàng. Vừa rồi ta và bọn Lý Diên Tư cũng đang nói đến chuyện này, chúng ta suy đoán phụ hoàng có dụng ý khác. Cho nên nàng không cần lo lắng, ta sẽ không gây bất lợi cho Kỳ Vương. Chỉ là việc này tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể nói với người ngoài, hiểu không?"
Vi Nhiễm gật gật đầu, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến mình vì việc này mà đưa dê vào miệng cọp, mất hứng mím môi một cái. Vừa rồi kêu một tiếng kia, nói không chừng hạ nhân bên ngoài đều đã nghe thấy được.
Nàng đấm nhẹ xuống ngực của Tiêu Đạc, cố hết sức muốn chỉnh sửa váy áo của mình, cuối cùng vẫn là do Tiêu Đạc làm giúp.
Sau khi Tiêu Đạc đưa nàng trở về phòng, lại trở về thư phòng. Hai người bọn họ trì hoãn thời gian lâu như vậy, cũng không biết bọn Lý Diên Tư có sinh nghi hay không.
Vi Nhiễm nghĩ La Vân Anh nhận được tin tức Kỳ Vương bị giam khẳng định cũng sẽ sốt ruột, nếu chuyện Kỳ Vương không thể nói rõ, chí ít có thể giúp nàng nghĩ biện pháp, đi vào trong phủ Kỳ Vương thôi? Nghe giọng điệu của Tiêu Đạc, Kỳ Vương cũng không biết dụng ý của Hoàng đế, có lẽ giờ phút này chính là thời điểm cần người làm bạn.
...
Mấy ngày nay, đại thần trong triều đều hoảng loạn. Nghe nói Hoàng đế bỗng nhiên phát bệnh, bất tỉnh nhân sự, Tiêu Đạc thay mặt quản lý quốc sự. Hắn liên tục điểu chỉnh mấy chức quan, mặc dù đều không phải là chức vị quan trong, nhưng người được thay đều là thân tín của hắn.
Có đại thần đưa ra dị nghị, Tiêu Đạc liền lấy kim bài ngự tứ của Hoàng đế ra, làm cho những người kia đều nói không ra lời.
Kỳ Vương bị giam, Tấn vương chuyên chính, tình hình của hoàng thượng lại không rõ, chẳng lẽ đây là sắp trở trời rồi?
Thế cục kỳ quái, người người cảm thấy bất an, đám đại thần cũng đều hạn chế qua lại, miễn cho vô duyên vô cớ trêu chọc mầm tai vạ.
Ngày hôm đó Tống Diên Ác mang theo Triệu Cửu Trọng hồi phủ, Tống Oánh vừa kích động vừa khẩn trương. Nàng nghe nói Triệu Cửu Trọng đồng ý hôn sự còn thật bất ngờ, lúc này người cũng tới cửa, xem ra đã là tám chín phần mười.
Nàng xấu hổ đến sảnh đường tiếp khách, Tống Diên Ác nói hai câu đơn giản thì rời đi. Ông luôn rất sáng suốt, nếu không cũng sẽ không tùy ý để Tống Oánh đến cái tuổi này mà vẫn còn khuê nữ.
Tống Oánh không dám giương mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi, chỉ vịn thị nữ ngồi xuống chỗ xa một chút, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Nghe nói, tướng quân có lời muốn nói với tiểu nữ?"
Triệu Cửu Trọng nhìn nữ tử dung mạo đẹp đẽ đối diện, trong lòng cảm xúc phức tạp, trên mặt không có biểu tình gì: "Có thể mời Tống tiểu thư cho lui hai bên?"
Thị nữ vội vàng nói: "Triệu tướng quân, tiểu thư nhà ta phá lệ ra gặp ngươi, đã là vượt khuôn. Nếu bọn ta đi hết, các ngươi cô nam quả nữ ở chung một phòng, thanh danh của tiểu thư nhà ta còn cần hay không?"
"Cửa cũng không đóng, các ngươi canh giữ ở bên ngoài. Ta sẽ không làm cái gì." Triệu Cửu Trọng nhấn mạnh.
Tống Oánh gật nhẹ đầu với thị nữ, thị nữ mặc dù không tình nguyện nhưng tiểu thư cũng đã phân phó như vậy, một nô tỳ như nàng còn có thể như thế nào? Liền thối lui đến ra bên ngoài.
Triệu Cửu Trọng nâng chung trà lên uống một hớp, mới nói: "Triệu mỗ đồng ý cưới tiểu thư, thật sự là bị bức bách không có cách nào, còn xin tiểu thư thứ tội. Triệu mỗ đã có người trong lòng, chỉ sợ không cách nào toàn tâm toàn ý với tiểu thư. Nếu tiểu thư cảm thấy ủy khuất, Triệu mỗ có thể tìm cách khác, hủy cửa hôn sự này."
Tống Oánh kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Cửu Trọng nói chuyện thẳng thắng như vậy. Hắn nói đến mức không hề cố kỵ như vậy, nhưng thật ra là căn bản không có nghĩ tới cảm thụ của nàng. Không quan tâm, cho nên mới không sợ hãi chăng? Tống Oánh cúi đầu cười khổ một cái, bỗng nhiên lấy hết dũng khí nhìn nam tử đối diện: "Tống Oánh biết Triệu tướng quân có người trong lòng, chỉ có điều người kia là người cả đời này tướng quân cũng không thể cầu được, tướng quân vì sao phải chuốc khổ? Tống Oánh nguyện gả cho tướng quân, cũng không cảm thấy ủy khuất."
Lúc này đổi lại là Triệu Cửu Trọng kinh ngạc. Tình cảm của hắn biểu hiện rõ ràng như vậy, ngay cả Tống Oánh cũng biết rồi sao? Khó trách Tấn vương phải buộc hắn thú thê.
"Tống tiểu thư." Triệu Cửu Trọng vốn muốn tiếp tục khuyên nhủ, lại nghe Tống Oánh giành nói trước: "Tống Oánh không làm lung lay được trái tim của tướng quân, tướng quân cũng không cách nào thay đổi tâm ý của Tống Oánh. Tướng quân đã đáp ứng hôn sự, chắc sẽ không đổi ý chứ"
Nàng không muốn nhắc chuyện cũ ở Lạc Dương kia, có lẽ với nàng mà nói là lần gặp gỡ quan trọng nhất cuộc đời này, với hắn mà nói chẳng qua là chuyện cũ không có ý nghĩa. Chỉ cần bọn họ có thể trở thành vợ chồng, nàng có thời gian cả đời, có thể làm cho nam nhân này yêu mình.
Triệu Cửu Trọng biết hiện giờ trong kinh có không ít nữ tử muốn gả cho mình làm thê, đơn giản là nhìn trúng biểu hiện gần đây của mình. Nhưng Tống Oánh là tiểu thư khuê các, bên người không thiếu người ái mộ, nàng thực sự không cần thiết phải ủy khuất như thế. Rốt cuộc nàng đã nhìn trúng mình vì cái gì?
Từ Tống phủ đi ra, Triệu Cửu Trọng lại quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ mãi mà không ra. Xem ra việc hôn sự này không còn cách nào trì hoãn được nữa.
Hắn đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên bị một người ngăn cản đường đi. Chỉ cảm thấy người kia rất quen, cũng không nhớ ra được từng gặp ở đâu.
...
Đêm khuya, có một cỗ xe ngựa không đáng chú ý dừng lại trong ngõ nhỏ cửa sau Hồ phủ. Tôi tớ đỡ một người xuống xe ngựa, người kia cảnh giác nhìn nhìn chung quanh, gọi tôi tớ tiến lên gõ cửa.
Nguyệt hắc phong cao[1], đêm đông ngậm gió lạnh đến mức có chút thấu xương.
[1]Nguyệt hắc phong cao: Nguyệt hắc phong cao [月黑风高]: Vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ. ( Nguồn:1tachtrachanh.wordpress.com)
Cửa nhanh chóng được mở ra một khe nhỏ, sau khi trao đổi với nhau, tôi tớ gật đầu mời người kia đi vào.
Người kia vội vàng đi vào một phòng sáng trong phủ, có vẻ quen thuộc, thoáng cái xốc mũ trùm đầu lên, chính là Lễ bộ Thượng thư - Vương Phần. Vương Phần thần sắc nghiêm trọng, Hồ Hoằng Nghĩa đứng dậy bái nói: "Vương huynh, có chuyện gì vậy?"
"Đã xảy ra chuyện rồi." Vương Phần ngồi xuống, Hồ Hoằng Nghĩa gọi hạ nhân bưng trà lên, lại bảo người trong thính đường lui hết ra ngoài.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hồ Hoằng Nghĩa không hiểu hỏi.
Vương Phần uống một ngụm trà, nhuận giọng một chút mới hạ giọng nói: "Vừa mới nhận được tin tức, Hoàng Thượng chỉ sợ không qua khỏi tháng này."
"Cái gì?" Hồ Hoằng Nghĩa đột nhiên kinh hãi: "Ta, ta còn tưởng rằng giống như lần trước, chỉ là tạm thời có chút nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hồi là có thể khỏi."
Vương Phần lắc đầu: "Ngươi nghĩ đi, Kỳ Vương cũng đã bị Tấn vương nhốt lại rồi, Hoàng Thượng bên kia lại một chút động tĩnh cũng không có, chuyện này sao có thể? Kỳ Vương thế nhưng là con trai duy nhất của Hoàng Thượng, mặc dù năng lực không bằng Tấn vương nhưng ngày thường cũng không có phạm phải sai lầm lớn gì."
"Nếu Tiêu Đạc đăng cơ làm đế, chúng ta chỉ sợ... Ngươi thử nhìn những gì hắn gây nên trên triều đình mấy ngày nay đi, chưa từng đem để mấy người chúng ta vào mắt?"
Vương Phần tán đồng nói: "Có Hoàng Thượng ở đó, lo lắng ngươi ta ẳm hết công lao, sẽ không dễ dàng đụng đến chúng ta. Nhưng Tiêu Đạc là người không quan tâm bất kỳ cái tình cảm gì, chúng ta và hắn không thân thiết, hắn sẽ chỉ loại bỏ phe đối lập. Một người đến huynh đệ cũng có thể ra tay, sẽ còn cố kỵ những thần tử như chúng ta sao?"
Hồ Hoằng Nghĩa cắn răng: "Vậy Vương huynh, ngươi nói phải làm sao?"
"Ngươi ta ủng hộ Kỳ Vương làm đế, thấy được không?" Vương Phần nghiêm túc hỏi.
Hồ Hoằng Nghĩa đầu tiên là sửng sốt, sau đó thốt ra: "Ngươi, ngươi muốn tạo phản?"
"Kỳ Vương trời sinh tính tình nhân hậu, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi ta. Hơn nữa ngươi còn có thể gả Lệ Nghiên cho hắn làm thê, đến lúc đó ngươi là cha vợ của Hoàng đế, còn sợ ngày sau không có chỗ tốt? Không liều một phen, chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết?" Vương Phần hướng dẫn từng bước.
"Nhưng, thế nhưng mà, cấm quân đều là người của Tiêu Đạc, đại thần trong triều cũng đều bị hắn khống chế, chúng ta... Chúng ta phải làm thế nào?"
"Ai nói cấm quân đều là hắn người? Hôn sự của Lý Trọng Tiến và Tiết gia đã định hắn phải buộc chung một chỗ với Kỳ Vương, còn có tên Triệu Cửu Trọng kia, nghe nói gần đây cũng bị Tấn vương ép phải cưới Tống gia tiểu thư, chỉ cần kéo hai người này về phe mình, chẳng lẽ chúng ta không thể thành sự? Về phần đại thần trong triều, bất mãn với Tiêu Đạc, còn có cả khối người không ủng hộ thân phận thái tử của hắn." Vương Phần tràn đầy tự tin nói.
Hồ Hoằng Nghĩa nhìn kỹ Vương Phần, bỗng nhiên nảy ra một ý: "Vương huynh, chuyện hành thích Tấn vương phủ không phải là ngươi gây nên à?"
Vương Phần lập tức phủ định: "Làm sao có thể là ta? Ta còn tưởng rằng là ngươi sai Trương gia làm việc."
"Không, ta không có. Vậy rốt cuộc là ai?" Hồ Hoằng Nghĩa rơi vào trầm tư. Nếu thật sựu có người khác đang thao túng việc này, mục đích cuối cùng nhất là cái gì? Trong triều rốt cuộc còn có người nào có thể có thủ đoạn thông thiên như vậy, giấu diếm được tất cả bọn họ?
"Ngươi đừng nghĩ những thứ kia nữa, đã không quan trọng. Ngươi chỉ nói có muốn ủng hộ Kỳ Vương hay không, cho ta một câu lời chắc chắn là được."
Hồ Hoằng Nghĩa đi tới đi lui trong sảnh đường, hiện giờ ông ta quả thật phải đối mặt với hai loại kết quả, một loại là bị Tiêu Đạc giáng chức ra khỏi Kinh Thành, rời xa trung tâm quyền lực. Một loại là ủng hộ Kỳ Vương thất bại, phải trả cái giá thê thảm đau đớn. Nhưng lỡ như thành công, ngày sau sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết. Hồ Hoằng Nghĩa xuất thân là Tiết Độ Sứ, chinh chiến nửa đời, xưa nay đều lấy tính mạng ra giành được cơ hội, không có khả năng lùi bước.
Ông ta ôm quyền nói: "Ta nghe Vương huynh."