Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía Nghiệp Đô mấy ngày không có động tĩnh, ở Kinh Thành Hán đế bắt đầu đứng ngồi không yên. Hắn ta lại bắt đầu mơ đi mơ lại cơn ác mộng máu tanh kia, lúc này trong mộng người muốn giết hắn rất nhiều, bao gồm cả Lưu Dần.
 
Bên ngoài có một trận gió lớn quét tới, thổi tung cửa sổ kêu "Phanh phanh" theo làn gió, thái giám theo hầu vội vàng chạy vào đóng chặt cửa sổ. Nhưng Hán đế vốn ngủ không sâu, bị trận tiếng vang này đánh thức, trực tiếp choàng quần áo theo ngồi trên long sàng.
 
"Tối nay gió lớn như vậy à?" Hán đế hỏi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thái giám theo hầu trả lời: "Đúng vậy ạ. Trong Kinh chẳng biết tại sao có cháy, bởi vì gió lớn, thiếu chút nữa đốt cháy Ngự Nhai Thượng. Khai Phong phủ đã phái người toàn lực đang dập lửa."
 
Hán đế thất thần một lát, chỉ cảm thấy trận lửa này giống như cảnh cáo của trời cao, lau trán buồn bực nói: "Bưng bát canh sâm đến cho trẫm."
 
Thái giám theo hầu lập tức đi ra ngoài truyền, sau một lát, cung nữ nơm nớp lo sợ bưng bát canh sâm tiến đến, Hán đế uống một ngụm rồi cau mày nói: "Canh sâm như thế này, ngươi cũng dám bưng tới cho trẫm uống? Có ai không, kéo ả ra ngoài!"
 
"Hoàng Thượng tha mạng!" Cung nữ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, Hán đế bỏ mặc.
 
Những ngày này đã có mấy cung nữ thái giám bị trách tội chỉ vì một vài việc nhỏ.
 
Thái giám theo hậu quỳ gối bên cạnh, run cầm cập, sợ Hán đế giận chó đánh mèo sang hắn. Nếu không phải đây là việc xấu không thể vứt bỏ, hắn đã sớm chạy trốn rồi.
 
Hán đế tức giận mặc quần áo, sau đó đi ra ngoài Tư Đức Điện, ở trong đêm tối gió lớn dọc theo vách ngăn cao lớn nối ngang phía Đông và phía Tây, phía trước là màn đêm vô tận, đằng sau cung xách theo đèn đang muốn đuổi tới.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hán đế trách mắng: "Đừng ai đi theo!"
 
Những tiếng bước chân kia bỗng nhiên ngừng.
 
Một mình hắn ta lẻ loi trơ trọi đi lâu như vậy, xưa nay không cần bất kỳ kẻ nào. Đi thẳng đến bên Ngự hồ, bóng đêm bao la mờ mịt, không có một đám mây, toàn bộ Hán cung chìm trong giấc ngủ say. Không biết bao lâu, Hán đế cảm thấy được bên người có ánh sáng, hơi nghiêng đầu lại trông thấy Vi Hân xách đèn lồng tìm tới.
 
"Hoàng Thượng đêm khuya ở đây, cũng không sợ cảm lạnh. Đến đây, mau mặc vào." Vi Hân đưa áo khoác trong tay cho Hán đế mặc vào, Hán đế thở dài một cái: "Làm sao ngươi không ngủ? Là sợ trẫm một mình cô độc à?"
 
Vi Hân nghe vậy, nở nụ cười nhu hòa, nói: "Hoàng Thượng sao lại nói ra lời ấy? Ngài là chủ nhân Đại Hán, bên người tất nhiên là có trung thần lương tướng cùng ngàn vạn con dân, làm sao lại cô độc?"
 
Hán đế chỉ lên trời cười to hai tiếng, hô: "Trung thần lương tướng đều muốn lấy tính mệnh của trẫm, ngàn vạn con dân đều hận trẫm đến tận xương, chủ nhân Đại Hán như trẫm đây thật sự thảm thương như thế đấy!" Thanh âm của hắn ta quanh quẩn bên Ngự hồ vắng vẻ, truyền đến tiếng vọng.
 
Vi Hân lẩm bẩm nói: "Hoàng Thượng là vì chuyện cha con Sử Tướng không chịu vào Kinh mà phiền lòng?"
 
Hán đế thê lương nói: "Lúc cữu phụ cùng trẫm đánh cược, trẫm còn không tin. Nhưng bây giờ, hai cha con hắn chống cự không vào Kinh, rõ ràng đã sinh tâm địa khác. Trẫm vẫn đang nghĩ, có lẽ Tiêu Nghị có việc khó nói gì đó. Bởi vì trẫm không tin! Trẫm không tin tưởng người muốn phản trẫm, vẫn luôn không tin hắn sẽ làm như vậy!"
 
Thân hình Vi Hân thoáng dừng lại, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
 
"Ngươi. . . Đang làm gì vậy?" Hán đế nghi hoặc.
 
Vi Hân ngẩng đầu lên nói: "Dân nữ có chuyện che giấu Hoàng Thượng, còn xin Hoàng Thượng tha thứ."
 
Hán đế nhìn Vi Hân chăm chú: "Chuyện gì?"
 
Vi Hân dùng giọng nói có run rẩy, nói ra: "Dân nữ chính là tiên tri tộc Cửu Lê, có được năng lực có thể dự báo tương lai. Nhờ cơ duyên xảo hợp, dân nữ tiến cung phụng dưỡng Thái Hậu và kết bạn với Hoàng Thượng, lấy làm vinh hạnh hạnh, cũng không muốn dùng thân phận tiên tri để mưu cầu cái gì. Nhưng dân nữ vừa mới mơ thấy, giấc mơ vô cùng hung hiểm, hẳn là ông trời báo trước, nên dân nữ hoang mang bất an. Bất đắc dĩ mới đêm khuya đến tìm Hoàng Thượng, hi vọng có thể cảnh báo cho Hoàng Thượng biết."
 
"Ngươi! Đúng là tiên tri tộc Cửu Lê?"
 
Hán đế ngơ ngẩn. Tiên tri tộc Cửu Lê danh tiếng đỉnh đỉnh, trong đó nổi danh nhất chính là văn Xương Quốc sư. Lúc hắn ta còn nhỏ cũng từng nghe sư phó nhắc đến vị quốc sư uyên bác này, thiên văn, lịch pháp, âm luật, không gì không biết. Càng tinh thông xem bói, có thể dự báo may rủi, thậm chí nhờ vào đó trợ giúp Hoàng đế thống nhất thiên hạ. Mặc dù Cửu Lê gần trăm năm nay chưa thể xuất hiện nhân vật xuất chúng như như Đồng Văn Xương Quốc sư, nhưng là đối với năng lực thần bí này, thế nhân vẫn sinh ra kính sợ và muốn khống chế.

 
Cụ thể, lúc trước có đại thần trên triều đình nhắc đến tộc Cửu Lê, nói muốn đem về đất Hán để sử dụng, Tiêu Nghị liền đề nghị tới việc thông gia. Bản thân Hán đế không muốn cưới nha đầu sơn dã nên bắt triều thần đi cưới, cuối cùng quyết định để Tiêu Đạc cưới một vị vu nữ Cửu Lê.
 
Sau chuyện này, Hán đế cũng không để ở trong lòng. Dù sao tiên tri cũng mơ hồ, không căn cứ giống như truyền thuyết, Cửu Lê yên lặng đã trăm năm, có chăng cũng chỉ mình Hứa Văn Xương Quốc sư, nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn. Nào ngờ, thật sự vẫn có tiên tri tồn tại! Đồng thời đang ở bên cạnh hắn ta!
 
Vi Hân lấy một viên đá khắc quẻ tượng bùn đỏ từ trên cổ xuống cho Hán đế nhìn: "Đây là rùa đá khắc lại quẻ bói cuối cùng năm đó Văn Xương Quốc sư xem. Nửa khối này giữ tại Cửu Lê, truyền lại cho các đại tù trưởng mỗi đời, cho đến vị tiên tri kế tiếp xuất hiện. Còn nửa khối kia thì ở trên người hậu nhân của hắn."
 
Hán đế nhận lấy hòn đá nhìn một chút, hết sức bình thường không có gì đặc sắc, cũng có vẻ rất có thể tin tưởng. Lâu như vậy đến nay, Vi Hân vốn có thể sớm nói ra thân phận tiên tri của nàng ta, như vậy hắn có thể coi là khách quý, nhưng nàng ta không làm như thế. Hán đế vẫn luôn xem nàng ta là tri kỷ, bằng hữu, là người hiểu hắn ta nhất trong Hán cung này.
 
"Ngươi đã thành tâm làm bạn cùng trẫm thì sao lại có tội được? Nếu ngươi là tiên tri, trẫm còn nên tiếp đãi long trọng với ngươi. Đứng lên đi, nói xem ngươi mơ những gì."
 
Vi Hân nghe lời đứng thẳng lên, cúi đầu nói ra: "Dân nữ không nói thân phận tiên tri cũng bởi vì dân nữ không hề giống Văn Xương Quốc sư có thể xem bói, mà là gặp mộng báo trước tương lai. Dân nữ không hay gặp mộng, nhưng mỗi giấc mộng thường có hiệu quả báo trước. Lần này trong mộng. . . Sử tướng lãnh binh xuôi Nam, vào Hán cung chém giết, tự xưng là đế. Dân nữ lo lắng cho Hoàng Thượng nên không dám giấu diếm, cố ý tới để bẩm báo, xin Hoàng Thượng chuẩn bị sớm mới được."
 
Hán đế bỗng nhiên lùi lại một bước, Vi Hân vội vàng đưa tay muốn đỡ, kêu lên: "Hoàng Thượng!"
 
Hán đế khoát tay áo, chán nản đứng đấy, chỉ cảm thấy cái cổ bị người hung hăng bóp lấy, tứ chi lạnh buốt. Chuyện cho tới bây giờ, hắn ta cảm thán bản thân buồn cười, nếu cha con Tiêu gia phụng chiếu, đã sớm tới Kinh Thành, vì sao chậm chạp không chịu động? Huống chi bây giờ còn có giấc mơ của tiên tri làm chứng. Hắn và cái người ở trước giường bệnh phụ hoàng rơi nước mắt thề muốn bảo vệ giang sơn Đại Hán kia đã như nước với lửa, không trở về được nữa rồi.
 
"Ngươi trở về đi." Hán đế xoay người, lạnh lùng nói, "Trẫm muốn quay về làm một việc. . ."
 
***
 
Khi trời vừa tối, cửa sau Tiêu phủ bị người dùng sức gõ vang.
 
Cao Dung đi mở cửa, đứng ở phía ngoài là Lý Trọng Tiến và Vương Tiếp, còn có hai chiếc xe ngựa. Lý Trọng Tiến hỏi: "Sự việc đều đã chuẩn bị xong chưa?"
 
"Phu nhân và thiếu phu nhân chắc là đều chuẩn bị xong rồi, những việc còn lại cứ giao cho ta." Cao Dung nói.
 
Lý Trọng Tiến vỗ vỗ cánh tay Cao Dung, đến giờ phút này cũng không cần nhiều lời làm gì.
 
Vương Tiếp nói với Lý Trọng Tiến: "Lý đô đầu, ngài đi chỗ phu nhân, ta đi tìm Yêu Yêu tỷ trước."
 
Lý Trọng Tiến gật đầu, Vương Tiếp liền chạy tới nơi ở của Vi Nhiễm.
 
Mấy ngày nay, Vi Nhiễm và Dương Nguyệt đã chuẩn bị xong mọi thứ để bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi kinh thành. Kinh Thành bố trí canh phòng rất nghiêm ngặt, đưa toàn bộ người Tiêu phủ ra ngoài rất khó có thể làm ngay được, như vậy thì còn lại biện pháp duy nhất. Làm như vậy tương đương với đập nồi dìm thuyền, nhưng bọn họ không có đường lui nữa.
 
Thời thế căng thẳng, các phương đều đang thử thăm dò, sợ đi nhầm một bước.
 
Vương Tiếp nói với Vi Nhiễm: "Đám người sử Tướng đã tới Nghiệp Đô, Hoàng Thượng lại nghe Lý Tịch, bắt Sử Tướng giao binh phù ra, lệnh hai cha con bọn họ đơn độc vào Kinh. Hiện tại bọn họ dừng chân ở Nghiệp Đô không hành động, có lẽ biết tin tức chúng ta đang thoát thân. Trong triều bây giờ đều do Lý Tịch định đoạt, lão ta một lòng đối phó Sử Tướng và Quân Sử, chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ. Cho nên Sử Tướng tuyệt đội không thể vào Kinh, chúng ta cũng không thể ở lại!"
 
Dương Nguyệt trùm áo choàng lên người Vi Nhiễm, đội mũ sa xong, cũng khoác áo choàng cho mình, xách tay nải nói ra: "Vậy bây giờ nhanh chóng đi thôi, đừng có trì hoãn nữa!"
 
Vi Nhiễm lại đưa mắt nhìn khắp phòng, buông bỏ tạp niệm, đang muốn ra ngoài thì chợt nghe thấy có người gõ cửa: "Thiếu phu nhân!" Hình như là tiếng Thu Vân.
 
Vi Nhiễm vội vàng đi ra ngoài hỏi: "Sao vậy?"
 
"Phu nhân bà. . ." Thu Vân lộ vẻ mặt khó xử. Lòng Vi Nhiễm chìm xuống, vội vàng tiến về Bắc viện.
 
Sài Thị vốn là có chứng đau đầu, gần đây suy nghĩ rất nhiều, lại ráng chống đỡ thân thể không muốn ngã xuống, cứ cố gắng sắp xếp đường ra cho đám người trong phủ. Bây giờ rốt cục chống đỡ không nổi, lâm vào hôn mê. Thật ra lần ở Nghiệp Đô kia, tuy nói là bẫy nhưng bà ngất đi lại không phải giả vờ.
 
Cố Thận Chi có để lại thuốc, nhưng chỉ tạm hoãn triệu chứng, người tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Trước mắt, mọi thứ đều do Vi Nhiễm làm chủ.

 
Trước hết, Vi Nhiễm sai Lý Trọng Tiến cùng Thu Vân đỡ Sài Thị lên xe ngựa, quay đầu nói với Cao Dung: "Cao tổng quản, chuyện sau đó phải giao cho ông. Ông không phải thân quyến Tiêu gia, chỉ cần trốn ở trong Kinh thì không cần lo lắng tính mạng."
 
Cao Dung quỳ trên mặt đất, nặng nề mà hành lễ, sau đó chắp tay nói: "Phu nhân và thiếu phu nhân nhất định phải bảo trọng! Xin hãy chuyển lời với Sử Tướng và Quân Sử, nếu chúng tiểu nhân được trời phù hộ không chết, nhất định sẽ còn trở lại Tiêu gia, tiếp tục hầu hạ!"
 
Vi Nhiễm cùng Sài Thị vì bảo vệ tính mệnh đại đa số người trong nhà, cố gắng sắp xếp cho họ mãi mà không tìm cách thoát thân cho mình. Sau khi Cao Dung biết được sự thật, chỉ cảm thấy cảm kích và khâm phục.
 
"Mau đứng dậy đi. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại." Vi Nhiễm tự mình đỡ Cao Dung đứng dậy, Cao Dung rưng rưng nước mắt lui xuống.
 
Vi Nhiễm đến cửa sau, Sài Thị và Thu Vân đã lên một chiếc xe ngựa trước. Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ muốn cùng đi, bây giờ nàng lại phải thay đổi ý định.
 
"Lý đô đầu, huynh mang theo mẫu thân đi trước. Chúng ta nhiều người như vậy đi cùng nhau, quá dễ thu hút ánh mắt người khác, lỡ như xảy ra biến cố thì sẽ sa lưới cả đám. Ta và Dương Nguyệt, Vương Tiếp sẽ đi một con đường khác ra khỏi thành."
 
"Thế nhưng mà. . ."
 
"Không có nhưng nhị gì nữa! Thu Vân, chăm sóc tốt phu nhân. Chúng ta gặp nhau ở Nghiệp Đô. Đi mau!" Vi Nhiễm quát to một tiếng, Lý Trọng Tiến còn đang do dự, Vương Tiếp nói: "Đô đầu, ngài cũng đừng do dự nữa, mọi người sẽ đến sớm thôi!"
 
Lý Trọng Tiến cũng không chắc chắn có thể xông ra vòng vây tầng tầng lớp lớp đó được, quả thật tách ra còn thêm một tia hi vọng. Hắn ta nhảy lên xe ngựa, quay đầu lại nói: "Vậy thiếu phu nhân phải bảo trọng!" Sau đó giơ roi thúc ngựa, xe ngựa băng băng rời đi.
 
Vương Tiếp đỡ Vi Nhiễm và Dương Nguyệt lên một chiếc xe ngựa khác, đi về hướng khác đám người Lý Trọng Tiến.
 
Không lâu, trên đường chỗ Tiêu phủ xuất hiện khói lửa dày đặc, thế lửa rất mãnh liệt, có người đứng ở trên đường phố la lớn: "Cháy rồi, mọi người mau chóng chạy đi!"
 
"Cứu hỏa!"
 
Ầm ĩ khắp nơi, âm thanh hỗn loạn nổi lên tứ phía.
 
. . .
 
Cửa thành phía Tây bởi vì địa điểm vắng vẻ, bên ngoài phần lớn là rừng cây đường đất, rất ít người qua lại cho nên phòng giữ lỏng lẻo nhất. Binh lính thủ thành đang tụ tập một chỗ, nhìn về phía ánh lửa ngút trời trong thành, nơi đó bầu trời đêm đều bị nhuộm đỏ, khói đen bốc cuồn cuộn.
 
"Trong thành hình như cháy rồi sao?"
 
"Như là chỗ ở của nhóm quan to hiển quý."
 
"Cũng không biết là ai không cẩn thận như vậy, trong đêm gió lớn, chỉ sợ lửa này trong chốc lát không dập được."
 
Binh sĩ ngươi một lời ta một câu nghị luận, đội trưởng đám binh sĩ chợt nhìn thấy mấy người tiêu sư áp tải hàng hóa tới, vội vàng đi qua ngăn lại nói: "Trịnh tiêu đầu, đã trễ thế như vậy, ngươi còn muốn ra khỏi thành?"
 
Trịnh tiêu đầu cầm thư chứng thực Khai Phong phủ phát nói ra: "Đây là chuyến hàng gấp, còn xin nhóm sai gia dàn xếp." Nói xong, lại dúi vào trong tay đội trưởng một xâu tiền, cười nói: "Cho các huynh đệ mua rượu uống."
 
Tiêu đội của Trịnh tiêu đầu thường xuyên qua lại, với những người này cũng coi như rất quen. Đội trưởng ước lượng số tiền, kiểm tra lá thư, cho hai bên một ánh mắt, nói ra: "Trịnh tiêu đầu, cũng là không phải ta làm khó dễ ngươi, gần đây tin tức siết chặt, tra xét nghiêm ngặt. Bọn ta mà làm việc lôi thôi thì phải rơi đầu mất."
 
Trịnh tiêu đầu bồi khuôn mặt tươi cười, khẽ gật đầu.
 
Binh sĩ tay cầm bó đuốc, đi qua kiểm tra đồ vật trên xe hàng, cũng kéo từng thứ ra trước mắt để xem. Có tên lính đang muốn cầm đao đâm đâm lên xe hàng, một tiêu sư vội vàng ngăn lại nói: "Không được, không được! Ở đây đều là tơ lụa trân quý, ngài nhìn xem." Hắn mở một bao tải ra, đem tơ lụa bên trong cho binh sĩ nhìn, "Cái này rất đắt. Một đao kia của ngài đâm xuống thì coi như lần này bọn ta đi không được gì. Sợ người để ý, mới dùng bao tải giả trang."
 
Binh sĩ chỉ cảm thấy mặt gấm trên tấm tơ lụa kia bóng loáng, giá trị chế tạo nhất định không ít, lỡ như phá hỏng của người ta thật, bằng chút bổng lộc kia của hắn ta cũng không bồi thường nổi, ngẫm lại vẫn coi như thôi, lại đi kiểm tra xe hàng tiếp theo.

 
Trịnh tiêu đầu kiên nhẫn chờ đợi, tay lại đặt ở trên chuôi kiếm, có thể hành động bất cứ lúc nào.
 
Lúc này, có một quan sai vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói với đội trưởng: "Phụng mệnh của Hàn đại nhân, cấm quân thủ thành đều đi hỗ trợ dập lửa. Trong thành, thế lửa quá hung mãnh, đốm lửa bị gió thổi lại rơi xuống nơi khác, chỉ sợ Ngự Nhai cũng muốn bốc cháy!"
 
Đội trưởng ý thức được tình hình hoả hoạn nghiêm trọng, vội vàng chỉ mấy người nói ra: "Các ngươi nhanh chóng đi theo qua đó hỗ trợ."
 
Quan sai kia nói cảm ơn, nhận người vội vàng rời đi.
 
Đội trưởng quan tâm đến thế lửa trong thành, sợ đốt tới gần nhà mình, vội vàng đi đến đằng trước quan sát, các binh sĩ tự nhiên cũng không có tâm trạng kiểm tra tiêu đội của Trịnh tiêu đầu, chỉ tùy tiện nhìn mấy lần, liền sai người mở cửa thành cho đi.
 
"Đa tạ, đa tạ!" Trịnh tiêu đầu chắp tay nói với hai bên, phân phó tiêu đội nhanh rời đi.
 
Chờ ra khỏi cửa thành, đi được một quãng đường nữa, đội ngũ mới dừng ở trong rừng cây.
 
Dương Nguyệt liền vội vàng tiến lên, gỡ hàng hóa ra, kéo Vi Nhiễm ở bên trong lên. Vi Nhiễm mở miệng hít thở bầu không khí mới mẻ, cả khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. Vừa rồi thời điểm đi qua cửa thành, toàn thân nàng đều đổ mồ hôi, tay chân phát run, cả trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Không nghĩ tới một mồi lửa này, còn giúp bọn họ một đại ân. Có điều trận lửa này to như thế, nàng cũng bất ngờ, chỉ cầu nguyện chớ ảnh hưởng tới tính mạng người vô tội.
 
Vi Nhiễm xuống xe hàng, cảm ơn Trịnh tiêu đầu: "Trịnh tiêu đầu mấy lần dốc sức giúp đỡ, chúng ta không biết nên cảm tạ như thế nào."
 
Trịnh tiêu đầu khoát tay nói: "Phu nhân nói gì vậy? Lúc trước ta nhận đại ân của Sử tướng, vẫn luôn không có cơ hội báo đáp. Hôm nay ngài ấy bị gian thần hãm hạ, bọn ta tất nhiên phải đứng ra giúp đỡ. Kế tiếp, phu nhân có tính toán gì không? Hay là muốn đi Nghiệp Đô?"
 
Vi Nhiễm gật đầu. Chỉ sợ lần này đi Nghiệp Đô vẫn khó khăn chồng chất như cũ.
 
"Đừng đi vội!" Phía trước truyền tới một giọng nữ thanh lãnh. Đám người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trong ánh trăng, hai mươi mấy cái bóng giống như ma quỷ chậm rãi từ trong bóng tối đi tới, dẫn đầu là một nữ tử mang khăn che mặt.
 
Trịnh tiêu đầu quát: "Các ngươi là người phương nào? !"
 
Vi Nhiễm nhìn nữ tử kia, bình tĩnh nói: "Trịnh tiêu đầu, bọn ta biết nhau."
 
Trịnh tiêu đầu sửng sốt một chút, Ngọc Loan cũng thật bất ngờ: "Ngươi. . . Biết ta là ai?"
 
"Ngươi là Ngọc Loan. Chạng vạng tối, ta cố ý đưa tin tức cho Ngụy quốc công phủ, nói tối nay chúng ta sẽ có hành động, để bọn họ cũng thừa dịp loạn ra khỏi thành. Chắc hẳn tin tức này bị Chu Gia Mẫn biết, nên kêu ngươi tới tìm ta nhỉ?"
 
Giọng nói Ngọc Loan trong trẻo, cười nói: "Việc đã đến nước này, ta cũng không có gì phải giấu diếm. Đúng, Chu gia tiểu thư nói cho ta biết. Khuyên ngươi vẫn ngoan ngoãn đi cùng ta, như vậy còn có thể ít tổn thương mấy mạng người."
 
"Khẩu khí thật lớn! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn mang người dưới tay ta đi!" Trịnh tiêu đầu hô quát nói. Dù sao cũng là hành tẩu giang hồ lâu năm, về khí thế tuyệt đối không thua kém.
 
Sở dĩ Vi Nhiễm không đi cùng Lý Trọng Tiến cũng có nguyên nhân này. Nàng có ý tốt truyền tin cho quốc công phủ, bởi vì Chu Tông Ngạn nhất định sẽ đứng cùng một phe với Tiêu Nghị, quốc công phủ cũng sẽ gặp nguy hiểm như nhau. Đương nhiên, trong tiềm thức nàng cũng muốn thăm dò Chu Gia Mẫn. Không nghĩ tới đến lúc này, Chu Gia Mẫn bản tính không đổi, vẫn muốn tính kế nàng.
 
"Yêu Yêu tỷ lui ra phía sau, chúng ta tới đối phó bọn họ!" Vương Tiếp tiến lên, chắn ở trước mặt Vi Nhiễm nói.
 
Vi Nhiễm nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nói với Ngọc Loan: "Chuyện năm đó rốt cuộc là Tiêu gia có lỗi với ngươi, hay là đức hạnh của ngươi có khiếm khuyết trước đây?"
 
"Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó!" Ngọc Loan biến sắc trách mắng.
 
"Nhìn người này thử, ngươi có nhận ra không?" Bên trong bóng cây bên cạnh, Cố Thận Chi đẩy một người ra. Ngọc Loan trông thấy người kia, kích động đến cơ hồ đứng không vững: "Nhậm Khương! Rốt cuộc ngươi cũng chịu tới gặp ta!"
 
Nam nhân tên Nhậm Khương hai chân như nhũn ra, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Ngọc Loan.
 
Cố Thận Chi nói ra: "Năm đó ngươi không cam lòng làm một thị nữ nên nhiều lần âm thầm nghị với Sử tướng rằng có thể dùng sắc đẹp khiến Quân sử hồi tâm chuyển ý. Ngươi tiện thể xung phong làm người có sắc đẹp kia. Có điều ngươi không nghĩ tới, cho dù ngươi dùng hết tất cả vốn liếng cũng không thể khiến Quân sử rung động. Sau khi hắn về quân doanh, lại quên hết mọi thứ về ngươi, không chịu cô đơn nên ngươi liền vụng trộm tư thông với Nhậm Khương bên cạnh Sử tướng, lúc đó mới có đứa bé kia."
 
"Các ngươi luống cuống, muốn để Quân sử nhận đứa bé này, thế là bắt tay với Nhậm Khương đả thương vú già đưa cơm, chạy tới quân doanh cầu xin Quân sử. Quân sử không tin ngươi có thai, cũng không biết ngươi đã gây ra họa lớn, chỉ viết thư cho Tiêu phu nhân. Khi ngươi ở trong sân chịu phạt, cầu xin Sử tướng tha cho ngươi và đứa bé, nhưng mỗi lần ngươi hầu hạ Tiêu Đạc, Tiêu phu nhân đều phái người đưa thuốc tránh thai đến, sao có thể tin ngươi có thai? Ngươi mất con, vẫn còn có bản lĩnh giả chết chạy ra khỏi Tiêu phủ. Nhưng không ngờ Nhậm Khương lại không đi tìm ngươi đúng hẹn. Sau đó ngươi thất vọng lưu lạc phong trần cho đến khi được Lưu Mân cứu."
 
Vi Nhiễm cũng là lần đầu nghe được toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, thì ra người sau lưng Ngọc Loan là Lưu Mân. Vậy tất cả những chuyện này cũng có thể là Lưu Mân đặt bẫy, để cuối cùng Hán đế và cha con Tiêu Nghị đứng ở hai phe đối lập nhau. Tâm cơ nham hiểm, thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
 
Nàng nói với Ngọc Loan: "Ngươi nên hận chính là tên nam nhân không thể bảo vệ lại bội bạc ngươi đó, chứ không phải Tiêu gia."
 
Cố Thận Chi đẩy Nhậm Khương đến trước mặt Ngọc Loan, Nhậm Khương quỳ xuống rồi nói: "Ngọc Loan, đều là lỗi của ta, là ta vô dụng, ta ham vinh hoa phú quý, không dám nói sự thật với Sử tướng và Quân sử. Sau đó ta rời khỏi Tiêu phủ đi tìm nàng, thế nhưng làm sao cũng tìm không thấy. Nàng, nàng giết ta đi!"

 
"Ngươi cho rằng ta không dám!" Ngọc Loan một cước đá văng hắn, quay người rút kiếm trên eo ngươi bên cạnh, chỉ thẳng vào mặt Nhậm Khương.
 
Một người tiêu sư vội vàng chạy tới, thầm thì bên tai Trịnh tiêu đầu vài câu, Trịnh tiêu đầu tiến lên thấp giọng nói với Vi Nhiễm: "Phu nhân đi mau! Hình như có truy binh tới."
 
Vi Nhiễm tiềm thức cảm thấy không có khả năng, ban đầu kế hoạch của bọn họ là Lý Trọng Tiến đặt bẫy tại cửa thành phía Nam gây ra hỗn loạn lớn, hấp dẫn sự chú ý của người trong kinh, thuận tiện thừa dịp rối loạn đào thoát. Bọn họ bên này ra khỏi thành tương đối an toàn, căn bản không người chú ý, vậy truy binh này là ở đâu ra? Cấm quân cũng phải vội vàng cứu hỏa mới phải.
 
"Bên này giao cho chúng ta, các ngươi đi mau!" Trịnh tiêu đầu cùng mấy tên tiêu sư tiến lên cản trở, quay đầu nói. Cố Thận Chi hiểu được không có thời gian quần nhau cùng đám người Ngọc Loan, vội vàng nắm lấy tay Vi Nhiễm, đưa nàng lên ngựa, mình xoay người ngồi ở đằng sau nàng.
 
Bên kia Vương Tiếp mang theo Dương Nguyệt, bốn người hai ngựa chạy một được một hồi, Cố Thận Chi phát hiện Vi Nhiễm khom lưng, tay ôm bụng, liền khẩn cấp gọi Vương Tiếp ngừng lại, ôm Vi Nhiễm vào bên trên bụi cỏ cao lớn bên cạnh, thả hai con ngựa kia tiếp tục chạy về phía trước. Bụng Vi Nhiễm như quặn đau, cắn môi, có vị ngai ngái chảy trong khoang miệng.
 
"Nhịn một chút!" Cố Thận Chi để đầu Vi Nhiễm khẽ tựa vào vai mình, đưa tay bắt mạch cho nàng, trầm giọng nói, "Động thai khí rồi." Nói xong, cấp tốc lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ viên thuốc cho Vi Nhiễm nuốt vào.
 
"Cái gì? Yêu Yêu tỷ mang thai!" Vương Tiếp kinh ngạc kêu lên. Lúc bọn họ lập ra kế hoạch, Vi Nhiễm không hề nhắc đến.
 
"Tiểu thư không muốn liên lụy ai cả, cũng không muốn các ngươi lo lắng." Dương Nguyệt cắn răng, bò qua cởi áo choàng trên người Vi Nhiễm, tráo đổi với mình, sau đó nói với Vương Tiếp: "Đi, chúng ta ra ngoài dẫn dắt truy binh rời đi."
 
Vương Tiếp gật đầu, dứt khoát đứng lên. Hắn muốn bảo vệ Vi Nhiễm, đây là việc Tiêu Đạc phó thác trước khi đi, cũng là mục đích lớn nhất của hắn khi tới đây.
 
"Cố tiên sinh, tiểu thư phải trông cậy vào người rồi."
 
Vi Nhiễm giơ tay bắt lấy cổ tay Dương Nguyệt, một mực lắc đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Đừng. . . Nguyệt Nương. . ."
 
Dương Nguyệt nhìn Vi Nhiễm một cái thật sâu, nhẹ nhàng hất tay của nàng ra, cùng Vương Tiếp chạy thẳng ra ngoài.
 
Vi Nhiễm trơ mắt nhìn qua bọn họ lao ra ngoài, những tiếng vó ngựa kia giống như đang đuổi theo bọn họ, nàng quay đầu chôn mặt ở trong cổ Cố Thận Chi, đau lòng khóc thành tiếng. Cố Thận Chi ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, chỉ cảm thấy nước mắt nóng hổi kia rơi vào trong lòng y tạo ra một cái hố nhỏ, thấp giọng nói: "Bây giờ ngươi không thể xúc động được, nếu không đứa bé rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, hiểu chưa? Nếu hai mẹ con ngươi có sơ xuất, sự hi sinh của tất cả mọi người đều uổng phí!"
 
Vi Nhiễm giơ tay che miệng, dùng sức gật đầu. Cố Thận Chi vuốt lưng của nàng, chờ nàng ổn định cảm xúc lại.
 
Lúc này, bỗng nhiên một bóng đen đến gần, Cố Thận Chi chưa kịp ngẩng đầu, chỉ cảm thấy phần gáy đau xót rồi mất đi tri giác.
 
. . .
 
Dương Nguyệt cùng Vương Tiếp là ôm suy nghĩ tin rằng mình sẽ phải chết mà đi ra, huống chi người hai chân sao có thể đánh đồng với ngựa bốn chân. Bọn họ cũng không chạy được bao xa thì bị đuổi kịp. Đám người cưỡi ngựa kia bao vây bọn họ, Vương Tiếp giơ tay ngăn Dương Nguyệt ở phía sau, hét lớn một tiếng: "Phóng ngựa đến đây đi!"
 
Người cưỡi ngựa đều mặc thường phục, không phải quần áo cấm quân.
 
Một người trong đó mượn ánh sáng bó đuốc cầm bản vẽ so sánh một chút, nhìn người bên cạnh lắc đầu nói: "Cũng không phải là hai vị phu nhân. Chúng ta đi thôi."
 
Vương Tiếp sững sờ, cảm thấy giọng điệu của bọn họ không giống như là người trong cấm quân, hỏi vội: "Chờ một chút! Các ngươi là ai? Muốn làm gì?"
 
Người cưỡi ngựa quát: "Chúng ta từ Nghiệp Đô tới, các ngươi là ai, đêm hôm khuya khoắt chạy loạn cái gì!"
 
"Các ngươi là từ Nghiệp Đô tới?" Vương Tiếp quả thực không thể tin vào tai của mình, không chắc chắn lắm hỏi lại, "Chẳng lẽ. . . Sử tướng và Quân sử phái các ngươi tới?"
 
Người nọ nghe vậy lập tức gật đầu: "Các ngươi. . . Không phải là. . . ?" Hắn mơ hồ có chút suy đoán.
 
"Chúng ta là người Tiêu phủ ở trong Kinh!" Vương Tiếp kích động nói, "Là bảo vệ Thiếu phu nhân trốn tới!"
 
Người cưỡi ngựa vội vàng nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Vương Tiếp, sốt ruột nói ra: "Vị tiểu huynh đệ này, phu nhân và thiếu phu nhân có bình an không? Sử tướng phái chúng ta và Triệu giáo đầu cùng đến Kinh Thành nghĩ cách cứu viện, nào biết trên đường gặp phải tầng tầng lớp lớp trạm gác, làm trễ nải thời gian. Vừa đến Kinh Thành, liền nghe nghe trong kinh xảy ra cháy lớn, cửa thành phía Nam lại có người gây rối, Triệu giáo đầu đi chỗ đó, nhằm đề phòng lỡ như có chuyện gì xảy ra nên để chúng ta chia ra mấy đội, ở từng cửa thành dò xét."
 
"Phu nhân đi ra từ cửa thành phía Nam rồi, về phần thiếu phu nhân. . . Các ngươi mau đi theo ta!" Vương Tiếp lôi kéo người kia đi về chỗ ẩn ấp ban nãy. Dương Nguyệt đã sớm dọa đến toàn thân đổ mồ hôi, hai chân như nhũn ra, lập tức ngồi dưới đất.
 
Lần này tốt rồi, bọn họ xem như được cứu!
 
Vương Tiếp dẫn người chỗ bốn người họ vừa nãy ẩn thân, lại chỉ thấy Cố Thận Chi ngã trên mặt đất, đã không thấy bóng dáng Vi Nhiễm đâu. Hắn kinh ngạc, vội vàng lay tỉnh Cố Thận Chi trên đất, hỏi: "Cố tiên sinh, Yêu Yêu tỷ đâu rồi? Những người này không phải truy binh mà là Sử tướng phái tới tiếp ứng chúng ta!"
 
Cố Thận Chi sờ lên trên mặt đất phía trước người, dường như không thể tin được, lại nhìn bốn phía, tay đột nhiên nắm chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK