#Do not reup#
– ——————————-
Đầu óc Vân Phiếm Phiếm mơ mơ hồ hồ.
Cô rõ ràng đang nằm ngủ ở trêи giường, tại sao lại nhìn thấy Tô Hạ thế này.
Chẳng lẽ là đang mơ?
Cô vươn tay, phát hiện không gian bên trong rất lớn, nhưng trước mặt cô tựa như có thứ gì đó trong suốt đang chặn cô lại, không có cách nào thoát ra ngoài.
Nhìn xuyên qua chướng ngại trước mắt, cô còn thấy được gương mặt kia của Tô Hạ, trêи mặt rõ ràng còn mang theo nét kinh ngạc.
Sau đó cô yếu ớt gọi hắn một tiếng: “Meo?”
Ơ?
Cô khẳng định là nằm mơ rồi.
Tô Hạ nhìn con mèo vừa rơi xuống liền đưa lưng về phía mình, cũng không biết đang làm cái gì, hai tai đều rũ cả xuống, nhìn qua như quả cà héo. Đôi con ngươi trong suốt màu lam kia hiện lên trong mắt hắn.
Tay hắn ấn lên màn hình một cái, bỗng nhiên xuất hiện một câu: Chúc mừng chủ nhân đạt được manh sủng.
Vì thế những sủng vật khác đều biến mất, trêи màn hình chỉ còn lẻ loi mỗi một con mèo.
Toàn thân tuyết trắng, cuộn tròn lại nhìn giống y như quả cầu đầy lông lá.
Vân Phiếm Phiếm mất một lúc mới bình tĩnh lại được, phát hiện đây căn bản không phải mơ, bởi vì Tiểu Bạch Thái vẫn còn trong đầu cô.
Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Bạch Thái, chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Bạch Thái: “Hình như ký chủ tiến vào bên trong một phần mềm rồi, chờ một chút, ta đem tư liệu của phần mềm này truyền cho cô ngay!”
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm đã hiểu đại khái tình huống hiện tại của mình.
Thì ra, cô đã trở thành một sủng vật rồi.
Hơn nữa, còn là một con sủng vật chẳng được cái tích sự gì.
Liệu bán manh có thể tiêu trừ giá trị hắc hóa của Tô Hạ không?
Nghĩ như vậy, cô liền xoay qua nhìn Tô Hạ, móng vuốt giơ lên gãi gãi lỗ tai, sau đó nhu nhu kêu một tiếng: “Meo?”
Trước mắt lập tức đen một mảnh.
Tô Hạ úp điện thoại xuống đống chăn nệm.
Thật là, gặp quỷ rồi.
Hắn đè điện thoại xuống giường, một lúc lâu xong cũng không có động.
Một lát sau, điện thoại bỗng phát ra thanh âm "tinh tinh", hắn hít sâu một hơi, sau đó lật điện thoại lên, nhìn kỹ màn hình, bên trêи thình lình hiện ra một hàng chữ: Chỉ số ăn uống của sủng vật ngài chỉ còn 50%, xin mời lựa chọn thức ăn.
Bên dưới có rất nhiều lựa chọn, trong đó có một cái bên trêи viết hai chữ "đồ ăn".
Hắn nhấn mở, bên trong có rất nhiều thức ăn, thế nhưng số lượng biểu hiện lại là 0, chỉ có một cái hộp thức ăn nhỏ biểu hiện số lượng là 1.
Hệ thống còn rất tri kỉ mà nhắc nhở: Bởi vì ngài là người chơi mới cho nên hệ thống tặng cho ngài một hộp thức ăn đóng hộp. Về sau lúc mua đồ ăn ngài phải cần tới tích phân, tích phân là thông qua hoạt động cùng manh sủng mà kiếm lấy, chúc người chơi có một thể nghiệm vui vẻ~
Thời điểm hệ thống hiện lên mấy dòng nhắc nhở này, trong đầu Vân Phiếm Phiếm đồng thời cũng tiếp thu được tin tức.
Sau đó, cô phát hiện, bản thân mình lại thật sự đói bụng.
Mà Tô Hạ cũng không nhúc nhích, tựa hồ như không tính toán cho cô ăn.
Vân Phiếm Phiếm nghĩ dù gì thì bây giờ mình cũng chỉ là một con sủng vật, cũng chẳng phải người, vì thế đến mặt mũi cũng không màng, lập tức ngước đôi mắt to ngập nước nhìn Tô Hạ, sau đó lại lăn một vòng ở trong không gian.
Tô Hạ nhìn thấy con mèo lăn một vòng, lại chớp chớp mắt nhìn mình.
Không biết vì cái gì, bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới thiếu nữ ban nãy ở trong phòng mình.
Đôi mắt của cô cũng to tròn long lanh như vậy, nhuyễn nhuyễn manh manh, cũng có thể nói là giống y như con mèo này, vừa nhìn liền khiến cho người khác không thể tức giận nổi.
Hắn che mặt mình lại, lẩm bẩm nói: “Nhậm Ngọc, cậu đúng là một cái tai họa.”
Thiếu niên rốt cuộc cũng thỏa hiệp, vươn tay, ấn xuống đồ hộp đó, ngón tay còn chưa rơi xuống, mày đã nhíu chặt, môi cũng mím thành một đường. Sau đó, lại nhẹ nhàng ấn xuống một cái, đồ hộp liền xuất hiện ở bên cạnh con mèo.