#Do not reup#
– —————————-
Biểu cảm trêи mặt Cố Lê không có có chút mất tự nhiên nào, có chăng cũng chỉ có thể là bị hiện thực làm cho vỡ mộng mà thôi.
Hắn xoay người nói với Vân Phiếm Phiếm: “Được rồi, bây giờ anh đưa em về.”
Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: “Sau đó anh lại đi bộ về?”
Cố Lê bị cô hỏi như vậy liền ngây ngẩn cả người.
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu, khẳng định nói: “Đêm nay em ngủ ở đây.”
Con ngươi đen nhánh của Cố Lê bỗng trở nên âm trầm, hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm, rất muốn nói: Vậy em ở lại đi, bởi vì anh rất cô đơn.
Chỉ là hoàn cảnh nơi này thật sự không tốt chút nào, hắn không muốn cô ở chỗ như thế này.
Chỉ bằng vào điểm này, nhất định sẽ không thể thuyết phục cô.
Vì thế Cố Lê thấp giọng cười cười, cánh môi hắn khẽ nhếch, ánh mắt dừng trêи môi cô, hỏi: “Nơi này chỉ có một cái giường, cũng không có sofa, không có thừa chăn. Em là muốn cùng anh ngủ?”
Nói như vậy, cô nhất định sẽ rời đi.
Vân Phiếm Phiếm thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, mang theo ý vị khác thường, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng cô lại kiên quyết lắc đầu, nói: “Không về.”
Sau đó cô lại nhỏ giọng bổ sung: “Ngủ với anh.”
Cố Lê tức khắc bước dài tới, ôm cô vào trong ngực.
Hơi thở ấm áp trêи người cô lập tức truyền tới trêи người hắn, còn có một loại hương vị nhàn nhạt thuộc về chính cô.
Cố Lê hôn lên môi cô một cái, sau đó mới buông người ra.
Vân Phiếm Phiếm cho rằng hắn ôm đủ rồi, cảm giác được lực đạo của hắn nới lỏng, liền xoay người muốn đi xem giường của hắn.
Cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, cả người cô trực tiếp bị kéo qua. Vân Phiếm Phiếm chỉ kịp nhìn thấy cái cằm gầy ốm của Cố Lê, sau đó hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi kiều nộn của cô.
Vân Phiếm Phiếm thấy được lông mi thật dài cùng sống mũi cao thẳng của hắn.
Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là, Cố Lê thật đẹp.
Chỗ nào cũng đẹp.
Tay Cố Lê còn đang nắm lấy tay cô, độ ấm nóng bỏng ở lòng bàn tay giống hệt với độ ấm ở trêи môi hắn.
Trong mắt cô là một mảnh sương mù mê man, Cố Lê cũng là một bộ dáng như vậy.
Hắn chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên, trước đó cũng chưa từng yêu ai bao giờ, lần đầu tiên sinh ra ɖu͙ƈ vọng cũng là bởi vì cô, chỉ với một tấm ảnh chụp liền có thể có cái ɖu͙ƈ vọng đáng xấu hổ đó, sau đó mới mơ thấy giấc mơ kia.
Những chuyện thân mật của hắn với cô đều là do hắn dùng trí tưởng tượng nghĩ ra.
Cánh môi hắn cong lên, tựa hồ như đang thở dốc.
Vân Phiếm Phiếm nhẹ giọng gọi hắn: “Cố Lê…”
Hắn không trả lời, chỉ là lại tới gần cô thêm một chút.
Lưng cô bị đè ở trêи vách tường, đầu lưỡi hai người không ngừng dây dưa, Vân Phiếm Phiếm nhắm hai mắt lại, tùy ý để Cố Lê hành động.
Thật lâu sau, Cố Lê rốt cuộc cũng thỏa mãn.
Hắn cúi đầu, dùng trán cụng vào trán Vân Phiếm Phiếm, Vân Phiếm Phiếm liền tinh ý thấy được quang mang lưu động trong mắt hắn.
Hắn gọi cô: “Nùng Nùng.”
Thanh âm mang theo vô vàn nhớ nhung, hai chữ này phát ra từ miệng của hắn giống như là đã qua xử lý hậu kỳ, Vân Phiếm Phiếm tức khắc cảm thấy mặt mình nóng rần lên.
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Vân Phiếm Phiếm không có quần áo để thay, vì vậy đành phải mặc quần áo của Cố Lê.
Quần áo của Cố Lê cũng không có nhiều, trước kia khi hắn đi học, đa số đều là mặc đồng phục. Hắn đưa cái áo dày nhất của mình cho Vân Phiếm Phiếm, coi như đó là áo ngủ.
Cố Lê cởi áo khoác, tùy ý vắt ở ghế bên cạnh.
Bên trong vẫn là cái áo len cổ thấp kia.
Cố Lê để Vân Phiếm Phiếm ngồi lên giường, sau đó vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vân Phiếm Phiếm rảnh rỗi không có việc gì liền đi xung quanh nhìn nhìn, sau đó thấy được một cái hộp sắt để ở trêи bàn.