#Do not reup#
– ————————————–
Kéo quần áo phủ bên trêи ra, Tô Hạ liền thấy được cái túi ở phía dưới.
Vừa mới chuẩn bị lấy túi ra thì đã nghe thấy Vân Phiếm Phiếm ở bên cạnh “a” một tiếng: “Anh giấu đồ ở dưới đấy làm gì?”
Tô Hạ hơi ngẩng đầu, liền thấy Vân Phiếm Phiếm đang cúi đầu nhìn hắn.
TV cũng đã được cô mở lên từ khi nào, hình ảnh đang hiện ở giao diện trang chủ.
Tô Hạ bình tĩnh lôi cái túi ra, trêи mặt không có lấy một chút cảm xúc dao động, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Chiếm chỗ.”
Vân Phiếm Phiếm “ồ” lên một tiếng, nhìn quanh phòng hắn.
Cũng không chật mà.
Tô Hạ không biểu cảm đặt cái túi vào trong ngực cô, Vân Phiếm Phiếm theo bản năng nhận lấy, cũng không rối rắm chuyện chiếm vị trí kia nữa, ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy cái túi, Tô Hạ vẫn giữ nguyên tư thế này, hơi hơi khom lưng.
Thân hình thon dài nháy mắt thấp hơn cô nửa cái đầu, thế nhưng cái khí chất tự phụ trêи người của hắn lại không giảm đi chút nào.
Bàn tay với vào trong túi, cầm lên mấy đĩa game.
Khoảng cách của hai người cực gần, Vân Phiếm Phiếm nhìn thẳng hắn, chỉ nhìn thấy đầu ngón tay Tô Hạ cầm một đĩa game, ở trước mặt cô lắc lư hai cái.
Hai người sóng vai ngồi cùng nhau, cô còn có thể ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trêи người hắn, là một loại hương vị rất thanh đạm.
Cũng không biết có phải trạng thái hôm nay của cô tốt hay không mà sau khi Tô Hạ dạy xong, cô liền một đường đi theo Tô Hạ, cũng không có kiểu vừa vào trận đã chết như hôm qua nữa, tuy rằng cũng bị đánh cho gần chết, nhưng tốt xấu gì cũng đuổi kịp bước chân của Tô Hạ, cũng không tới mức kéo chân sau.
Ừm, thế là được rồi.
Chờ tới cửa cuối, lúc đánh bại được boss, Vân Phiếm Phiếm nhìn hai người đứng trong TV, cùng với hình ảnh hiển thị chữ Win kia, khuôn mặt nhỏ đều kϊƈɦ động tới mức đỏ bừng.
Cô quay đầu, không chút bủn xỉn khen Tô Hạ: “Anh thật lợi hại!”
Đây không phải lần đầu tiên Tô Hạ được người ta khen chơi game giỏi, lúc nghe thấy những lời này, hắn đều không có quan tâm lắm, thực lực của mình thì mình rõ là được rồi, không cần thông qua miệng người khác để khẳng định làm gì, cũng không cần người khác ca ngợi.
Chỉ là lúc nghe thấy cô khen mình, cảm giác so với những người khác khen hoàn toàn không giống nhau.
Có chút lâng lâng.
Tô Hạ nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô, chỉ cảm thấy đầu ngón tay có chút ngứa.
Muốn sờ vào mặt cô.
Suy nghĩ ở trong đầu dâng lên giống như rễ cây cắm rễ nảy mầm ở trong lòng, ngăn không được nó sinh trưởng không ngừng, chờ tới khi hắn phản ứng lại thì ngón tay mình đã dừng ở trêи mặt cô rồi.
Giống hệt trong tưởng tượng, mềm mại, giống như thạch trái cây vậy.
Đối phương cũng vô cùng sửng sốt, khẽ nhếch miệng nhìn hắn.
Tô Hạ ở trong ánh mắt kinh ngạc của cô, nhẹ nhàng véo một cái lên má cô, chứng thực hành vi phạm tội xong liền thu tay lại, rũ ở bên người, nói: “Cô cũng không tệ.”
Vân Phiếm Phiếm cho rằng đây là một kiểu khen của hắn, cũng không để ý nữa.
“Chúng ta chơi tiếp không?”
Nếu không chơi thì cô chắc chắn sẽ đi, cho nên hắn khẳng định muốn chơi tiếp.
Nếu chơi tiếp, lỡ cô lại ngủ tiếp…
Tô Hạ dứt khoát nói: “Chơi, cô tự chọn một đĩa đi.”
Vân Phiếm Phiếm xoa xoa tay, hứng thú lên cao, trực tiếp đổ hết mấy đĩa trò chơi trong túi ra. Một nửa giường của Tô Hạ bị Vân Phiếm Phiếm chiếm lĩnh, Tô Hạ cũng không giận, ngược lại còn ngồi ở dưới thảm ngửa đầu lên nhìn cô.
Đầu ngón tay giống như bị lửa thiêu, đang cuộn lại ở một chỗ.
Tô Hạ giơ tay, nhìn đầu ngón tay trắng nõn, cuối cùng đặt nó lên trêи môi mình.
Cánh môi tựa hồ cũng nóng dần lên.
Mặt bìa của đĩa game không giống nhau, Vân Phiếm Phiếm chọn cái nào thuận mắt nhất, tầm mắt vô tình dừng ở trêи vòng tay, bỗng nhiên phát hiện hoa văn màu đen ở bên trêи đã giảm bớt, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Hạ.
Tô Hạ đang an an tĩnh tĩnh nhìn mình, ánh mắt giống như là đỉnh núi tuyết được ánh mặt trời chiếu xuống bao trùm lấy.