#Do not reup#
– ——————————-
Gần đây Tô Viễn Phàm thường xuyên trở về ăn cơm, cho nên lúc ăn cơm chiều đều không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Hạ.
Thế nhưng lúc sáng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể nhìn thấy Tô Hạ xuống lầu ăn cơm.
Xem ra là hắn chỉ có thành kiến với Tô Viễn Phàm mà thôi.
Tô Viễn Phàm cũng không quá muốn nhìn thấy Tô Hạ.
Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tô Viễn Phàm hỏi thành tích thi đại học của Vân Phiếm Phiếm, Phương Vũ Lộ nói cho Tô Viễn Phàm biết xong thì liền thấy ông thở dài: “Nếu như Tô Hạ cũng được như Tiểu Đường của em thì anh cũng bớt lo rồi.”
Vân Phiếm Phiếm rất ít khi nói chuyện với Tô Viễn Phàm, trừ phi ông chủ động hỏi cô cái gì đó thì cô mới trả lời hai câu cho có lễ phép mà thôi.
Nội tâm cô kỳ thực không quá thích loại người như Tô Viễn Phàm, ông cũng không phải là một người quá trọng tình nghĩa. Trong quá trình trưởng thành của Tô Hạ, ông cũng chưa từng quan tâm qua, sau đó lại yêu cầu hắn biến thành kiểu người như ông mong muốn.
Cái loại làm khó người khác như thế này cũng là một loại biểu hiện của ích kỷ.
Nghe thấy Tô Viễn Phàm nói những lời này xong, cô bỗng nhiên hỏi một câu: “Chú Tô, Tô Hạ thi được bao nhiêu điểm thế ạ?”
Chỉ là một câu hỏi tùy ý, thế nhưng lại có thể làm khó Tô Viễn Phàm.
Trong tiềm thức của ông, Tô Hạ là một người không có tiền đồ, thế nhưng khi chân chính hỏi ông về thành tích của Tô Hạ, ông liền phát hiện ra bản thân mình căn bản là đáp không được, ông chưa từng nghiêm túc coi qua phiếu điểm của hắn.
Tô Hạ cũng chưa từng báo cáo thành tích cho ông.
Tô Viễn Phàm thấy Vân Phiếm Phiếm vẫn nhìn mình chằm chằm, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, chỉ có thể hàm hồ nói: “Dù sao cũng không tốt.”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cô đã hiểu rồi.
Đứng ở trước cửa Tô Hạ, gõ cửa, Tô Hạ vừa mở cửa liền nhìn thấy cô, nhíu mày: “Sao lại tới nữa?”
Vân Phiếm Phiếm đưa đồ ăn cho hắn, tuy ngoài miệng Tô Hạ nói vậy nhưng thân thể lại hơi nghiêng qua một bên để cô có không gian tiến vào.
Lần này Vân Phiếm Phiếm không có vào phòng, chỉ hỏi Tô Hạ: “Thành tích của anh có tốt không?”
Tô Hạ biết Vân Phiếm Phiếm là một nữ sinh ngoan ngoãn, nghe người làm trong nhà nói, thời điểm bọn họ quét dọn phòng cho cô thì đều có thể nhìn thấy một đống sách vở ở trêи bàn. Nếu như không phải đứa trẻ ngoan thì Tô Viễn Phàm cũng sẽ không thường xuyên khen cô như vậy.
Hắn rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt không có bất kì cảm xúc nào cả, hỏi lại: “Cô cảm thấy thế nào?”
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Những việc này không có trong cốt truyện.
“Khẳng định không theo kịp cô.”
Một tay hắn chống cửa, Vân Phiếm Phiếm liền nhìn qua khe hở thấy được máy chơi game trêи thảm.
Xem ra vừa rồi hắn ở trong phòng chơi game.
Vân Phiếm Phiếm cũng không nói hắn nhất định phải nỗ lực học tập, chỉ nói: “Anh chơi game rất giỏi mà, em nghe nói có rất nhiều người dù không học đại học, chỉ tham gia mấy trận đấu thể thao điện tử gì đó cũng kiếm được rất nhiều tiền.”
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, trêи mặt ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Tô Hạ giật giật khóe miệng, cũng không biết là nên nói cái gì.
Hình như chưa từng có người nào nói với hắn những lời này, chỉ toàn nói với hắn, không thể như vậy, không thể tiếp tục như thế nữa.
Tô Hạ hỏi: “Sao cô biết tôi chơi game giỏi?”
“Em thấy…”
Từ từ, cô thì thấy được nhưng Tô Hạ lại không biết a.
Suýt nữa là lộ rồi.
Vân Phiếm Phiếm lập tức sửa lời, đổi thành: “Em thấy anh chơi game nhiều tới vậy mà.”
Cửa bỗng nhiên bị người đóng sầm lại.
Vân Phiếm Phiếm bị chặn ở bên ngoài, vẻ mặt ngốc ngốc.
Cô nói sai cái gì sao?
Tô Hạ dựa vào cửa, giơ tay, ôm chặt lấy ngực trái của mình.
Tim đập có chút nhanh, đối phương cũng chưa có nói cái gì, hắn tự dưng lại phản ứng lớn như vậy làm gì.
Lần đầu tiên Tô Hạ cảm thấy mê mang, cứ cảm thấy đối phương quả thực… quá đáng yêu rồi.
Đặc biệt là khi cô nghiêm túc nói chuyện như vậy.