Mục lục
Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Shmily

#Do not reup#

-----------------------------------

Giang Kiệu sống ở xóm nghèo thật sự tự tại, tuy rằng bần cùng, thế nhưng hắn kết giao được với rất nhiều bạn bè tốt.

Mọi người đều nghèo, nhưng lại rất đoàn kết, có khó khăn thì đều sẽ giúp đỡ nhau.

Cái tên Giang Kiệu cũng là do kẻ lưu lạc đặt cho hắn, họ là lấy bừa, Kiệu là chỉ núi cao chênh vênh, kẻ lưu lạc hy vọng một ngày nào đó Giang Kiệu có thể giống như núi cao, không dễ dàng bị đánh gục.

Giang Kiệu vẫn luôn tồn tại như vậy, đáng tiếc vào năm hắn mười lăm tuổi, kẻ lưu lạc đã chết.

Người đó không phải sinh bệnh mà chết, cũng không phải chết do sự cố ngoài ý muốn, mà là bị đông lạnh tới chết.

Nguyên nhân chính là vì kẻ lưu lạc đã không cẩn thận đổ nước lên người một người nọ.


Người nọ sai thủ hạ đem kẻ lưu lạc lột sạch, sau đó ném ra giữa trời tuyết nguyên một đêm.

Ngày hôm sau lúc Giang Kiệu tìm được, kẻ lưu lạc đã không còn hơi thở.

Đây thực sự chính là cố ý gϊếŧ người, nhưng cảnh sát địa phương lại không lấy đủ chứng cứ cho nên chỉ qua loa giải quyết cái án tử đó.

Giang Kiệu vì muốn tìm được hung thủ cho nên liền mang theo các anh em trong khu dân nghèo đi tìm một năm.

Phòng ở của khu dân nghèo rất cũ nát, vào một ngày mùa đông, có người mang theo người tới phá bỏ và di dời, muốn đem toàn bộ người bên trong đuổi ra ngoài, nhưng mà người của khu dân nghèo cũng không phải dễ chọc, thời điểm hai bên đang giằng co chưa có hồi kết thì đối phương đã dẫn đầu đưa người tới.

Người dẫn đầu tìm được Giang Kiệu, vào nhà của hắn, nhìn thấy trên tường nhà Giang Kiệu có treo di ảnh của kẻ lưu lạc thì bỗng nhiên nghĩ tới một sự kiện.


Hắn ta cười nói với Giang Kiệu: "Đây là người thân của mày? Nếu tao nhớ không nhầm thì năm trước nó cũng như mày, không hiểu chuyện, sau đó bị tao ném ở trên nền tuyết, như thế nào, chết rồi à?"

Lúc ấy, Giang Kiệu bỗng nhiên bật cười.

Bản thân hắn đã rất đẹp trai, cười như vậy lại càng giống như hoa anh túc nở rộ vào ban đêm, mang cho người ta cảm giác phúc hậu và vô hại.

Giang Kiệu đáp ứng lời người dẫn đầu nói, nguyện ý dọn ra ngoài.

Người dẫn đầu vô cùng cao hứng, nhưng tới tối thì trong nhà lại có trộm, hắn ta bị người dùng bao tải che đầu, túm ra mảnh đất bên ngoài.

Sau đó đôi mắt lại bị người kia che lại, hắn ta không thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương, chỉ thấy trước mắt là một mảnh hắc ám, đối phương đem thứ gì đó nhét vào trong miệng mình.


Rượu lạnh như kết băng chảy theo yết hầu xuống dạ dày, hắn ta bị vị cay xè của rượu làm cho sặc tới ho khan, nhưng đối phương lại không chút lưu tình, không hề buông tha cho hắn ta.

Không biết đã bị rót cho bao nhiêu, ý thức của hắn ta dần dần trở nên mơ hồ.

Sau đó lúc tỉnh lại thì hắn ta đã nằm ở trong bệnh viện, bác sĩ nói chân hắn ta đã đông lạnh ở trên nền tuyết quá lâu, dẫn tới hoại tử, yêu cầu phải cắt bỏ.

Hắn ta báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lại không thu hoạch được gì, cho dù là điều tra dấu vân tay ở khắp nơi trong nhà hắn thì cũng không tìm được cái gì cả.

Trên người hắn ta lại không có chút vết thương nào khác, cuối cùng, cảnh sát chỉ có thể lấy lí do hắn ta uống say làm kết cục để kết án.

Người dẫn đầu đã bị phế, lại có người dẫn đầu mới lên làm, cũng không biết vì lý do gì mà khu dân nghèo cuối cùng cũng không có bị hủy đi nữa.
Đây hết thảy đều là do Giang Kiệu làm ra, hắn với người dẫn đầu mới đã làm giao dịch, giao dịch đảm bảo hắn sẽ giúp đối phương ngồi lên cái vị trí kia, mà đối phương chỉ cần đáp ứng hắn không hủy đi nơi ở của những người nghèo ở đây.

Rượu cũng là do Giang Kiệu rót, hắn vốn là muốn gϊếŧ chết tên hung thủ đã hại chết kẻ lưu lạc.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, hắn lựa chọn một phương thức càng thêm tàn khốc hơn, hắn muốn để đối phương vĩnh viễn sống ở trên đời này, nhưng lại tồn tại một cách thống khổ nhất.

Ở trong trường, Giang Kiệu cũng là nhân vật phong vân, một là do gương mặt của hắn, hai là do không có ai dám chọc hắn.

Trong trường có ít nhất mười mấy người đều là người của khu dân nghèo.

Giang Kiệu là lão đại của bọn họ, đắc tội một người thì chính là đắc tội cả đám.
Vân Phiếm Phiếm tắt vòi nước, lau khô thân mình rồi mặc quần áo vào.

Tiểu Bạch Thái giải chừ che chắn thị giác, liền thấy Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên lảo đảo qua bên phía bồn rửa tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK