Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
Hắn trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, miệng vết thương trên lưng cũng lười xử lý, dứt khoát ôm nàng ngủ.
Sáng hôm sau khi Vân Phiếm Phiếm tỉnh lại, chăn nệm đều đã được đổi qua.
Trên người nàng giống như đã được lau sạch sẽ, bất quá cả người đau nhức không muốn động.
Quân Trì đã khôi phục lại bình thường, thời điểm nàng nhìn thấy hắn thì quần áo hắn đã thay cái khác rồi.
Thấy nàng tỉnh, Quân Trì nâng nàng dậy, muốn đút cháo cho nàng.
Tuy Vân Phiếm Phiếm rất muốn thể nghiệm thời khắc ôn tồn này nhiều thêm, nhưng nàng thật sự chịu không nổi Quân Trì đối xử với nàng như người bị bệnh.
Vì thế nàng nói: "Tay ta không bị thương."
Ngụ ý là nàng có thể tự mình ăn, không cần hắn đút.
Vân Phiếm Phiếm cũng trở nên nghiêm túc hơn.
"Ngươi còn nhớ rõ lần đó lúc ngươi đuổi ta đi, sau đó lại tới tìm ta, ta đã nói với ngươi cái gì không?"
Quân Trì vẫn còn nhớ.
Hắn đương nhiên nhớ rõ.
Vân Phiếm Phiếm cau mày: "Ngày đó ta là muốn nói cho ngươi biết, không cần phải khổ sở, ta biết suy nghĩ của ngươi, nhưng mà lúc đó ta quá mệt, dược kia cũng thật tốt, ta chưa kịp nói gì cả, chỉ kịp cười với ngươi."
Quân Trì nghe thấy nàng nói xong, mắng: "Ngốc."
Vân Phiếm Phiếm bị hắn mắng, có chút ngây ra.
Nàng phản bác: "Ta không có ngốc."
Nàng rõ ràng cái gì cũng biết rõ.
Kết quả liền thấy Quân Trì tự giễu cười cười, sau đó nói: "Ta là mắng mình ngu ngốc."
Vân Phiếm Phiếm há miệng, ý bảo hắn đút cháo cho mình.
Tuy biết Quân Trì không nghe được, nhưng Tiểu Bạch Thái vẫn nhịn không nổi, nói một câu ở trong đầu Vân Phiếm Phiếm: "Yên tâm đi, ngươi có xảy ra chuyện gì thì ký chủ đại nhân cũng sẽ không xảy ra chuyện."
Vân Phiếm Phiếm an ủi: "Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ không có việc gì cả."
...
Mấy ngày gần đây, thái hậu cứ cảm thấy bản thân miệng khô lưỡi khô, làm cái gì cũng không nhấc lên tinh thần được.
Mỗi ngày Lan Dư đều sẽ pha trà cho bà ta, nói là muốn hạ hỏa trong người.
Thời điểm nắm được binh phù với ngọc tỷ truyền quốc trong tay, hắn còn ước lượng nó một chút, cảm thấy thứ này thật sự không đơn giản.
Đồ vật nhẹ nhàng như vậy mà gánh nặng nó mang theo thì vô cùng to lớn.
Lúc giao đồ vật vào tay Quân Trì, Lan Dư liền nói: "Nhiệm vụ của Lan Dư đã hoàn thành, bệ hạ chỉ cần cho ta chút bạc, để Lan Dư cơm áo vô ưu là được rồi."
Quân trì lấy bạc cho hắn, Lan Dư liền không nói nhiều một câu vô nghĩa, vừa định đi thì Quân Trì đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự chỉ vì bạc?"
Hắn sớm đã phát hiện ra bí mật của thái hậu, cái bí mật nuôi dưỡng nam sủng của bà ta.
Sau lần đó, hắn liền sai người đi tìm một nam tử có thể vì hắn sở dụng.
Lan Dư chính là người được chọn, người này biết giả vờ, lại đủ tàn nhẫn, hắn không lo lắng hắn ta sẽ động tình hoặc là nửa đường thay đổi chủ ý.
Sau khi hai người thương lượng kế hoạch xong, Lan Dư liền từng bước từng bước thực hiện theo kế hoạch của hắn.
Không thể không nói, Lan Dư xác thực là người rất có bản lĩnh, kế hoạch thật sự đã thành công.
Lan Dư nói: "Lan Dư không yêu thích cái gì cả, chỉ yêu bạc mà thôi."
Quân Trì sai người hộ tống Lan Dư ra khỏi cung, sau khi Lan Dư ra khỏi cung thì liền gặp một nữ tử.
Người nọ tóc đen, mặc áo choàng, trong miệng còn ngậm một khối điểm tâm, lúc nhìn thấy Lan Dư đi ra, nàng hàm hồ nói: "Chúc mừng a, nhiệm vụ hoàn thành không tệ chút nào."