#Do not reup#
– ————————————–
Sau khi cô trở lại phòng liền bắt đầu nhắn tin cùng với Cố Lê.
Tôi và Tiểu Bạch Thái: Cậu về nhà chưa?
Tin tức được gửi đi một hai phút vẫn đang trong trạng thái “đang gửi”, sau đó lại nhiều thêm một cái dấu chấm than màu đỏ ở phía trước.
Sao lại thế này? Là tín hiệu không tốt sao?
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nhắn thêm một tin nữa, kết cục vẫn y như cũ.
Vì thế cô lại chạy nhanh ra ngoài, Thời Sính vẫn chưa có đi, đứng ở nơi đó không biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc nghe thấy tiếng bước chân, hắn liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, liền thấy Vân Phiếm Phiếm đang bước nhanh về phía mình.
Chẳng lẽ cô bỗng thay đổi chủ ý muốn đối diễn với hắn?
Hắn nghĩ như vậy, Vân Phiếm Phiếm đã đi tới bên người hắn, dồn dập hỏi: “Điện thoại anh có tín hiệu không?”
Thời Sính: “…” Tại sao lại không giống như trong tưởng tượng của hắn vậy?
Nội tâm Thời Sính thoáng mất mát, nhưng ngoài miệng vẫn phải trả lời cô: “Nơi này ở xa thành phố quá, không nhận được tin hiệu đâu. Mọi người chưa nói với cô sao?”
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Tôi không biết.”
Hiện tại không chỉ điện thoại cô không có tín hiệu mà là của tất cả mọi người đều không có tín hiệu. Nói cách khác, tin tức gửi tới cũng như gửi đi đều không nhận được.
Cô không có biện pháp liên lạc với Cố Lê.
Thời gian quay phim ở đây là một tuần, cô lại không thể ngay lập tức bay trở về được, nếu làm vậy thì sẽ liên lụy tới rất nhiều diễn viên khác.
Cô còn có hơi hối hận, tại sao lúc đi không nói cho Cố Lê biết, như vậy nếu cô không tìm Cố Lê thì Cố Lê cũng sẽ không lo lắng, hiện tại phải làm sao đây?
Xem bộ dáng nóng lòng của cô, Thời Sính cho rằng cô có việc gấp, muốn giúp cô một chút, liền nói: “Cô có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi cùng nghĩ cách với cô.”
Đôi con ngươi thủy nhuận của Vân Phiếm Phiếm bình tĩnh nhìn hắn, cuối cùng nói: “Anh vẫn là nên đi xem kịch bản đi, ngày mai phải quay rồi.”
Nội tâm Thời Sính đêm nay đã phải chịu mười vạn điểm đả kϊƈɦ.
Không thu được tín hiệu, Vân Phiếm Phiếm cũng không có cách nào, chỉ có thể nghiêm túc đóng phim thật tốt, mong là sẽ quay xong sớm về nhà sớm một chút.
……..
Bình thường sau khi tắm xong Cố Lê sẽ trực tiếp đi ngủ, nhưng hôm nay lại không.
Hắn đang chờ tin nhắn của Vân Phiếm Phiếm.
Trong quá trình chờ đợi, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cầm mấy quyển sách đọc, những thứ bên trong hắn cơ hồ đã xem hết rồi, xem lại cũng chỉ là xem để giết thời gian trong khi chờ đợi mà thôi.
Mãi cho tới hơn 10 giờ, Cố Lê nhìn đồng hồ, phát hiện đã muộn như vậy rồi liền đóng sách lại.
Mọi khi tới giờ này cô đã ngủ rồi.
Hắn biết hôm nay sẽ không nhận được tin nhắn.
Cố Lê có chút thất vọng, hắn mở đề thi ra, một lần nữa nhìn thứ trêи giấy mới miễn cưỡng tốt lên một chút.
Ngày mai, chờ ngày mai thi xong lại cùng cô nói chuyện phiếm đi.
Nghĩ tới đây, thiếu niên liền thỏa mãn nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Lê nấu mì sợi, răng bà nội không tốt, mì sợi phải nấu tới nhũn ra mới có thể ăn được, hắn liền nấu lâu hơn một chút, sau khi nấu xong thì đổ mì ra bát.
Cố Lê đi tới phòng của bà gõ cửa: “Bà nội, ăn sáng thôi.”
Bên trong không có động tĩnh.
Có thể là tai bà không tốt lắm.
Cố Lê đẩy cửa ra, bà còn đang ngủ, chỉ là chăn đắp không ngay ngắn, cả cánh tay đều duỗi ra bên ngoài.
Hắn vừa định qua giúp bà đắp lại chăn thì đột nhiên thấy được sắc mặt không bình thường của bà.
Cố Lê hoảng sợ, lông mi thon dài hơi run rẩy.
Hắn nhẹ giọng gọi: “Bà… Bà nội?”
Không có hồi âm, bàn tay Cố Lê nắm chặt thành quyền, rũ ở hai bên người, cả thân thể đều lạnh toát.
Hắn duỗi tay, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, sau khi cảm nhận được bà vẫn còn hô hấp mới nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh về phía phòng của mình gọi 120.