Trong thế giới muôn hình vạn trạng này thiếu gì điều kỳ lạ. Có người có mắt âm dương nhìn thấu hai cõi, có người có thể thông thần tọa hóa.
Chỉ có tự mình bước vào thế giới âm dương này thì mới dần được trải nghiệm những điều thần bí và khó tưởng tượng nổi bên trong nó.
Sinh tử luân hồi, ba kiếp nhân quả.
Ai có thể phủ định rằng nhân gian này là một vòng lặp luân hồi vô tận chứ? Cho nên việc của tương lai thực ra đều đã có dấu vết ở hiện tại để dự đoán rồi.
Lúc này tôi rất hứng thú với việc Nguyễn Vân có thể dự đoán tương lai.
"Cô đã nhìn thấy gì?"
Tôi tò mò hỏi.
Nguyễn Vân không trả lời tôi một cách rõ ràng mà chỉ trầm tư nhìn tôi.
"Trương Ly, mặc dù những việc khác tôi có thể nói hết với anh nhưng anh cũng hiểu rằng tôi không thể tiết lộ thiên cơ mà. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, anh không đáng chết".
"Tôi không đáng chết?"
Tôi ngẩn người.
Nguyễn Vân lại gật đầu vẻ chắc nịch.
"Không sai, anh không đáng chết. Tương lai mà tôi nhìn thấy không phải là tính mạng của tôi và bà nội tôi có thể bảo toàn, cho nên tôi thà phản bội nhà họ Uy rồi phải chịu hậu quả mà tôi chưa biết trước còn hơn là đưa anh tới nhà họ Uy".
Ánh mắt Nguyễn Vân trở nên vô cùng kiên định.
Tôi cảm nhận được trong lời nói của cô ấy còn có ý tứ sâu xa khác.
"Ý cô là sau khi cứu tôi thì tính mạng cô và bà nội cô khó mà được bảo toàn sao?", Nguyễn Vân không trả lời câu hỏi này của tôi nhưng cũng không phủ nhận nó.
Lòng tôi trùng xuống.
Cảm giác được người khác dùng chính tính mạng của họ để bảo vệ tôi đã trải qua quá nhiều lần. Đây quả thực không phải cảm giác dễ chịu gì.
"Cô đã bảo vệ tôi thì tôi cũng nhất định sẽ không để người nhà họ Uy dễ dàng làm hại hai bà cháu cô".
Mặc dù tôi không hiểu nhiều lắm về cô gái này, nhưng lúc này tôi cảm thấy cô ấy rất đáng tin cậy.
Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói ra những lời này nên Nguyễn Vân có vẻ khá ngạc nhiên, gương mặt cô ấy thoáng ửng hồng.
"Trương Ly, cảm ơn anh. Suýt chút nữa thì tôi đã lợi dụng anh, lẽ nào anh không trách tôi sao?"
Xem ra Nguyễn Vân vẫn còn tự trách mình vì hành động lúc trước.
Không biết tại sao nhưng sau khi nghe Nguyễn Vân nói những lời thật lòng này thì tâm trạng tôi tốt hẳn lên, như thể vừa giải được một câu đố vậy.
"Tôi không phải người chỉ dùng một sự việc để phán đoán thị phi đúng sai. Mặc dù lúc trước cô muốn lợi dụng tôi nhưng sau cùng lại chọn cách bảo vệ tôi. Hơn nữa mấy ngày nay cô còn mất công chăm sóc tôi. Chỉ riêng vì chuyện đó thôi, tôi đã không có tư cách trách móc cô rồi".
Nói xong, sợ Nguyễn Vân vẫn còn nặng lòng vì vấn đề này nên tôi vội vã đổi chủ đề.
"Chẳng trách cô không cho tôi liên lạc với bạn bè, lẽ nào cô đã thi triển trận pháp để cách ly nơi này với thế giới bên ngoài?"
Ban nãy rõ ràng cô ấy cảm nhận được người nhà họ Uy đang ở bên ngoài, vậy mà lại chọn chạy vào bên trong, như vậy thì khác gì chui đầu vào rọ? Mà với năng lực của Nguyễn Vân thì chắc chắn cô ấy sẽ không làm điều dại dột như vậy.
Cho nên tôi đoán Nguyễn Vân đã bày ra một trận pháp gì đó để người nhà họ Uy tạm thời không thể tìm thấy cô ấy.
Nghe tôi hỏi vậy, Nguyễn Vân mỉm cười.
"Tôi không hiểu về trận pháp, có điều nhà tôi có một miếng ngọc bội do tổ tiên truyền lại, chỉ cần thờ miếng ngọc đó trong nhà thì có thể che giấu mệnh cách âm của tôi, sẽ không bị người khác thông linh rồi phát hiện ra".
Nói đến đây, Nguyễn Vân có vẻ tự hào đi vào căn phòng mà bà nội cô ấy ở rồi lấy ra một miếng ngọc bội.
Tôi liếc nhìn qua miếng ngọc, miếng ngọc này có màu xanh biếc, trong suốt và có vẻ cổ kính. Chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là một bảo vật hiếm có. Xung quanh nó còn tỏa ra linh khí màu xanh lục.
Tôi thầm kinh ngạc, nếu đây là món đồ tổ tiên truyền lại thì xem ra trong nhà Nguyễn Vân cũng có cao nhân ẩn mình đây!
Có điều dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta, cho nên tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
"Vậy trước đó sao nhà họ Uy lại tìm thấy cô?"
Tôi thuận miệng hỏi.
Nguyễn Vân có vẻ ngượng ngùng đưa tay nghịch một lọn tóc xõa trước ngực.
"Thực ra tôi đã cố ý để nhà họ Uy tìm thấy mình..."
Cái gì? Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy.
"Đêm qua anh cũng nhìn thấy rồi phải không?"
Nguyễn Vân đột nhiên lại hỏi tôi một câu không đầu không cuối.
Tôi nhất thời chưa hiểu cô ấy muốn nhắc đến thứ gì, mãi đến khi cô ấy đưa tay chỉ vào căn phòng ngủ đêm qua dọa tôi suýt tè ra quần kia thì tôi mới hiểu ra.
"Người ở trong đó chính là bà nội tôi".
Nhắc đến bà nội, đột nhiên mắt cô ấy đỏ hoe.
"Bà nội tôi mắc một loại bệnh vô cùng hiếm gặp, nó được gọi là bệnh "ma cà rồng"!"
"Trước đó chỉ là sợ ánh sáng, ham thích máu tươi. Nhưng hiện giờ cơ thể bà tôi đã bắt đầu thối rữa. Tôi, tôi không muốn để bà nội phải chịu đau đớn rồi chết thảm trước mắt tôi như vậy. Cho nên tôi phải nghĩ cách cứu bà, nhưng tôi lại không có tiền..."
Bệnh ma cà rồng này trong y học được gọi là bệnh Porphyria, là một loại bệnh gây ra do triệu chứng hiếm gặp là máu tươi vón cục lại.
Người mắc bệnh này vô cùng đau đớn, không chỉ sợ ánh sáng mà da dẻ sẽ dần biến dạng và thoái hóa. Môi và răng sẽ bị ăn mòn đến biến dạng, trở nên ngày càng sắc nhọn. Sau cùng, người bệnh sẽ biến thành hình dạng giống như ma cà rồng vậy.
Hiện giờ y học cũng chưa có cách chữa trị tận gốc căn bệnh này.
Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng đồng cảm với Nguyễn Vân và cả bà cụ đang ở trong căn phòng đó.
"Tôi biết được một thông tin, đó là nhà họ Uy đang tìm âm nữ. Mặc dù tôi không biết họ muốn làm gì nhưng tôi đã nghe ngóng qua rồi, họ sẽ cho người nhà những âm nữ đó một số tiền lớn, đủ để những ngày tháng còn lại của bà tôi có thể dễ chịu hơn một chút. Cho nên tôi đã động lòng, chủ động để lộ tung tích của mình với nhà họ Uy".
Có lẽ vì cho rằng mục tiêu này của mình giờ đã không thực hiện được nữa nên Nguyễn Vân đột nhiên vô cùng buồn bã.
"Tôi chỉ thấy thương bà nội, bà tôi cả đời là người tốt, tại sao lại phải chịu đựng căn bệnh quái ác này?"
Nhìn cảnh Nguyễn Vân nước mắt rơi lã chã trước mặt tôi khiến tôi cũng không đành lòng, trong lòng cũng thấy vô cùng buồn bã.
"Haizz...", tôi đang không biết phải làm cách nào để an ủi cô ấy thì đột nhiên từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng thở dài của người già.
"Đứa trẻ ngốc nghếch, bà đã nói rồi, đây là số mạng của bà, lẽ nào cháu định nghịch thiên cải mệnh?"
Bà nội Nguyễn Vân cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện. Có lẽ là do căn bệnh quái ác kia hành hạ nên giọng nói của bà ấy vừa cổ quái lại vừa chói tai.
"Bà nội!"
Vừa nghe giọng bà nội, Nguyễn Vân lại càng thêm buồn bã.
"Cậu tên là Trương Ly đúng không? Giờ tôi đã nhớ ra rồi, chẳng trách trông cậu lại quen đến vậy. Ông cậu là Trương Kinh Chi phải không?"
Bà cụ trong phòng đột nhiên lại hỏi đến tôi rồi nói thêm một câu khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
"Bà quen ông cháu sao?"
Vừa nghe bà cụ nhắc đến ông nội tôi, tôi lập tức đứng bật dậy, vội vã đi về phía phòng ngủ đó.
"Đừng lại gần! Bệnh này của tôi là do ông trời trừng phạt, bởi kiếp này tôi đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ cho nên mới bị như vậy. Nếu cậu vào đây, chỉ sợ rằng cậu cũng sẽ gặp họa".
Nghe tiếng bước chân của tôi, bà cụ vội vã ngăn tôi lại.
"Cậu đứng ở đó, yên lặng nghe tôi nói là được rồi".
Bà cụ lại nặng nhọc thở dài.
"Cứ tưởng tôi đã không còn duyên nợ gì với nhà họ Trương nữa, thật không ngờ quay đi quay lại vẫn cứ gặp lại nhau..."
Danh Sách Chương: