Trước đây mỗi gặp chuyện, nếu không phải ông cụ Tôn và Tam Thanh giúp đỡ thì cũng là có tiên gia phù trợ.
Nếu không với thực lực của tôi thì chẳng làm được gì.
Tôi không khỏi cảm thấy tự trách, quả thực tôi có lỗi với ông nội.
"Hoàng Cường, mặc dù năng lực của tôi còn non kém nhưng ít nhiều cũng học được một số thứ từ sư phụ.
Hơn nữa nghe chuyện ông kể chắc chắn không phải chuyện mà một hai người có thể giải quyết được.
Nếu tình hình hai nơi đã giống nhau như vậy thì cứ để tôi tới đó xem xét, biết đâu sẽ tìm ra một số manh mối quan trọng.
Đến lúc đó sư phụ xuất quan, tôi cũng có thể báo cáo chi tiết lại đúng không?"
Tôi tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tìm ra sự thật này, cho dù cuối cùng không gặt hái được gì nhưng trực giác nói với tôi, chuyến này tôi nhất định phải đi.
Hoàng Cường lúc này đã say, logic cũng không còn mạch lạc như trước nữa.
Nghe lời tôi nói xuôi tại nên cũng đồng ý.
Sợ khi tỉnh rượu ông ấy sẽ đổi ý nên tôi không dám chậm trễ.
Tôi gọi điện dặn dò Liễu Nguyệt Như vài câu rồi liền kéo Hoàng Cường lên chuyến tàu đi về phía Bắc.
Quê của Hoàng Cường là một thôn nhỏ vô cùng hẻo lánh ở vùng Sơn Đông.
Sau khi xuống tàu, chúng tôi còn phải ngồi một chuyến xe bus, rồi lại ngồi một chiếc ô tô nhỏ tới khoảng tám tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Khi về tới nơi thì trời đã tối lắm.
Nơi này khá giống Trương gia thôn, đều được núi non bao quanh.
Có điều núi non nơi này còn dày đặc và âm u hơn cả Trương gia thôn.
Ban đầu trên chiếc ô tô nhỏ chật ních người, có điều họ đều xuống dọc đường, mỗi nơi một hai người.
Thôn của Hoàng Cường là điểm đến cuối cùng, cho nên khi trời đã tối đen như mực, ngoài tài xế ra, trên xe chỉ còn lại tôi và Hoàng Cường.
"Hai người cứ phải tới Tây thôn vào đêm muộn thế này sao? Tôi nghe nói ở đó có một ngọn núi rất âm tà, tôi thực sự không muốn đưa hai người tới đó".
Có lẽ là do đường đi quá yên tĩnh và tối đen như mực khiến tài xế sợ tới nỗi dựng tóc gáy nên liền
.
Danh Sách Chương: