Giọng nói của cô gái không quá cao nhưng nghe lanh lảnh, rõ ràng.
“Vợ tôi sao?”
Tôi sững sờ rồi lại nhìn hung thi với tấm bùa vàng. Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô gái này chính là người của tộc cản thi ở Tương Tây .Từ khi nào mà Liễu Nguyệt Như quen biết một người như vậy chứ?
Cô gái cười hi hi, cũng không hề giải thích mà chỉ khẽ nhảy tới ngay trước mặt tôi.
Cô ấy cúi người quan sát hung thi đang bốc khói trắng.
Năm tia sét cùng với tử khí, uy lực cực lớn. Không chí khiến hung thi bị đánh cháy đen mà thậm chí đến cả tấm bùa vàng trên đầu hắn cũng bị cháy thành bột.
“Chỉ nghe Tinh Nhi nó anh có bản lĩnh, nhưng không ngờ còn trẻ vậy mà việc triệu gọi thiên lôi còn có uy lực lớn hơn cả ông nội tôi nữa. Sớm biết thế này thì tôi đã không sử dụng nó rồi”.
Cô gái kia đau xót lấy từ trong người ra một lọ hồ lô bằng ngọc trông vô cùng tinh tế và nhỏ vài giọt lên cơ thể hung thi kia. Sau đó lấy ra một tấm bùa vàng khác, cắn đầu ngón tay, vẽ một hình ảnh rồng bay phượng múa một cách thuần thục lên lá bùa.
Cùng với động tác của tay cô ấy thì tấm bùa bình thường kia bỗng phát ra một luồng khí màu đen nhạt.
Nhìn thì tưởng đó là sát khí nhưng nhìn kỹ thì không phải. Mặc dù luồng khí có màu đen mực nhưng không hề có sự âm độc như sát khí mà mang lại cảm giác trong suốt.
Đây rõ ràng là linh khí!
Tôi cảm thấy nghi ngờ, linh khí thì tôi từng gặp màu vàng, màu xanh và không màu, còn màu đen thì tôi mới thấy lần đầu.
Nhưng thứ mà tôi quan tâm hơn chính là câu nói vừa rồi của cô ấy.
“Tinh Nhi? Tinh Nhi là ai?”
Khi tôi hỏi vậy thì cô gái này đã nhanh chóng dán tầm bùa kia lên trán của hung thi.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ và chớp đôi mắt rồi hơi nghiêng đầu.
“Vợ anh mà anh không biết sao? Uy Tinh ấy!”
“Ai…ai nói với cô là cô ấy là vợ tôi chứ?”
Cô gái này mở miệng là khiến tôi sợ tới mức suýt nhảy dựng ngược.
Uy Tinh, không phải là cô gái có nhân duyên tiền kiếp với tôi sao? Nhưng sự giăng mắc giữa chúng tôi đã sớm được hóa giải rồi, sao giờ đột nhiên lòi ra một người nói cô ấy là vợ tôi chứ?
“Thế nào, nhân duyên tiền kiếp giữa hai người, mà anh nói không nhận là không nhận được sao?”
Thấy tôi sợ hãi, cô gái kia hình như hơi tức giận. Cô ấy giơ cổ tay lên khẽ đung đưa. Hung thi khi nãy nằm xuống đất đột nhiên nhảy bật dậy.
Giờ tôi mới phát hiện ra có một cái chuông nhỏ ở cổ tay cô gái.
Nhìn kỹ thì chuông không có hình tròn mà có cạnh có góc.
Không biết tại sao mà khi nhìn thấy cái chuông này tôi đột nhiên trở nên cảnh giác, và có dự cảm về một sự nguy hiểm cực lớn.
“Lăng Linh, mau dừng tay lại!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì có tiếng kinh hãi của ông Tôn từ cánh cửa vang lên.
Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Ông Tôn nhanh chóng lao qua người tôi, nhảy lên bậu cửa sổ và chặn giữa tôi và cô gái kai.
“Lăng Linh, Uy Tinh nói cô tới giúp cô ấy chứ không phải là để cô xả giận. Cô vừa tới đã ra tay ác như vậy, nhỡ đâu lấy mất cái mạng của cậu nhóc này thì khi về cô sẽ ăn nói thế nào với Uy Tinh?”
Rõ ràng là ông Tôn quen cô gái này, còn tôi nghe ý tứ trong lời nói của ông ấy thì đoán ra có lẽ vừa rồi cô ấy định ra tay rất tàn nhẫn với tôi.
Nhưng dù vậy thì giọng điệu của ông Tôn cũng không có ý trách cứ mà nghe vô cùng dịu dàng.
Cứ như cô gái này mới là đệ tử của ông ấy vậy, còn tôi thì là con ghẻ.
“Hừ, chú Tôn, chú cũng đừng lừa gạt tôi. Tên này lợi hại lắm. Vừa rồi còn đánh nát phù trấn thi của tôi cơ, sao mà dễ chết được! Tôi chỉ không quen bộ dạng ruồng bỏ Uy Tinh của anh ta, cũng không biết anh ta tốt ở điểm gì mà lại khiến Uy Tinh phải nặng lòng như vậy”.
Thấy cô gái vẫn còn tức giận chưa nguôi, nếu không có ông Tôn ngăn lại thì có lẽ cô ấy đã ra tay với tôi rồi.
Tôi cảm thấy không hiểu lắm. Tôi và Uy Tinh chẳng có chuyện gì, sao tự dưng lại thành tôi ruồng bỏ cô ấy chứ?
“Cô gái, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời thì không được nói linh tinh. Mặc dù tôi và Uy Tinh có nhân duyên tiền kiếp nhưng chúng tôi đã sớm hóa giải nhân quả rồi, hơn nữa tôi cũng đã có vợ rồi!”
Khó khăn lắm tôi mới cắt đứt được mối nhân duyên này, thậm chí vì điều đó còn bỏ ra cả miếng ngọc ông nội đã để lại cho mình, sao cô gái này lại chạy tới đây nhắc lại chuyện cũ chứ?
“Hừ, tôi biết chứ, vợ của anh tên là Liễu Nguyệt Như. Lần này tôi tới đây cũng vì điều đó. Rốt cuộc cô ấy có điểm gì hơn Uy Tinh chứ?”
Cô gái tên là Lăng Linh này trông thanh tú mà trong đầu lại có những suy nghĩ hết sức lệch lạc, cứ khăng khăng tôi là kẻ phụ bạc, vứt bỏ bạn của cô ấy nên ánh mắt nhìn tôi lúc nào cũng dày đặc sát khí.
“Ấy, Lăng Linh, chuyện của chúng ta dù sao cũng phải nói có đầu có đuôi mà. Hơn nữa vợ người ta còn đang nghỉ ngơi ở ngay bên cạnh, cô đừng tới làm loạn nữa. Chi bằng chúng ta nói chuyện chính đi, nửa đêm canh ba cô tới rốt cuộc là vì điều gì?"
Vẫn là ông Tôn lanh lẹ, thấy bầu không khí không thể tiếp tục như này nữa nên cười hi hi giải vây, đồng thời đổi chủ đề.
Thấy ông Tôn đánh lạc hướng, Lăng Linh đúng là thuận theo ý của ông ấy thật. Cô ấy trừng mắt nhìn tôi rồi mới nói.
“Cái thứ bên trong cao ốc Phương Viên bắt đầu không yên phận và e rằng sắp tàn sát thành phố rồi”.
Danh Sách Chương: