Điều khiến tôi không ngờ là, tôi vốn tưởng khu dưới lòng đất chắc chắn là một nơi chật hẹp nhưng dưới ánh sáng của lửa thì tôi mới phát hiện ra nơi đây còn lớn hơn gấp đôi bên trên.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là bức họa trên toàn bộ bức tường.
Nói là bức họa trên tường thì không thích hợp lắm. Nhìn thì giống chữ Maya, sắp xếp dày đặc, lộn xộn bừa bãi. Nhìn kỹ thì lại thấy là từng nét nối tiếp nhau, cách viết rất có quy luật.
“Đây là phù hiệu gì vậy?"
Nhìn những hình phù quỷ quái này tôi hơi thất thần, khiến cả vết thương trên eo cũng không còn thấy đau nữa. Tôi đứng dậy đi tới và đưa tay lên sờ.
Tay chạm vào tường, có những vết lồi lõm, hóa ra đây không chỉ là một bức vẽ thông thường mà là được khắc họa.
Tôi áp sát vào tường nhìn những hình thù giống như phù hiệu này, trong đầu bỗng nghĩ tới một cụm từ: 'khéo léo tuyệt vời'.
“Sư thúc, hình như những phù hiệu này đều liên kết với nhau. Sư thúc xem trên dưới trái phải đều vừa hay có sự liên kết, dù có là hình được thiết kế từ trước thì cũng khó mà có thể trùng khớp đến như thế mà?”
Không biết vì sao mà khi nhìn thấy những phù hiệu này tôi bỗng dậy lên một cảm giác gần gũi thân thuộc, khiến tôi thích thú không nỡ rời tay.
Dường như Tam Thanh không có hứng thú lắm với bức họa này. Ánh mắt Tam Thanh chỉ nhìn chăm chăm vào một bên góc.
“Trương Ly, đừng vội nhìn tranh với họa gì, ở đây có chút kỳ lạ!”
Tam Thanh nói vậy tôi mới bừng tỉnh và vội vàng nhìn về phía Tam Thanh đang nhìn.
Ở góc tường, hình như có một người đang ngồi.
“Sư thúc, lẽ nào nhà họ Uy đã nhanh chân giành trước rồi sao?”
Tôi nhìn thấy người ngồi ở góc thì tưởng rằng có người đã nhanh chân hơn một bước vào trong này.
“Không đúng, hình như không giống người sống lắm”.
Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter bằng MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter
Thông tin ngân hàng:https://anotepad.com/notes/giwk8pja
Còn không thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
Xem thêm...
Tam Thanh nói rất nhỏ, cả cơ thể trở nên cứng ngắc như đang vô cùng căng thẳng.Bị tâm trạng của Tam Thanh ảnh hưởng nên tôi cũng trở nên lo lắng, lập tức nhìn chăm chăm về phía người kia.
Ánh lửa lập lòe, phạm vi nhìn thấy không đủ nên tôi và Tam Thanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kẻ kia mà thôi.
Nhìn một hồi cũng chẳng thấy gì, Tam Thanh cảm thấy mất kiên nhẫn nên đã giơ đuốc lên đi về phía góc đó.
Tôi thì vội vàng móc từ trong túi ra vài tấm bùa và kiếm ngô đồng đi theo sau.
Bất kẻ là ai, chỉ cần có động tĩnh gì thì tôi không nói nhiều mà sẽ đâm cho hắn một nhát trước sau đó đập vào hắn một tấm bùa rồi tính tiếp!
Đi tới trước vài bước, nhờ ánh lửa soi chiếu, hình ảnh của người kia đã nằm trong phạm vi nhìn thấy của chúng tôi.
Quả nhiên Tam Thanh nói không sai, đó là một người chết.
Không, nói chính xác hơn thì đó là một cương thi.
Không cần chúng tôi tới quá gần thì cũng có thể nhìn ra người kia đã chết được nhiều năm rồi. Lớp da toàn cơ thể đã bị oxy hóa biến thành màu xanh đậm và nhăn nheo, khô khốc giống như thịt xông khói.
Nhìn khuôn mặt của kẻ này, hai mắt trống hốc, hóa ra là đã bị khoét mắt.
Lúc này hai cái hốc mắt đen xì như đang nhìn chúng tôi chăm chăm khiến tôi cảm thấy run rẩy.
“Sư thúc, sao ở đây lại có cương thi thế, sư thúc có mang theo móng lừa đen không?”
Tôi vội vàng nói nhỏ với Tam Thanh, định dùng cách này để đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng.
“Móng lừa đen có tác dụng quái gì, sát khí ở nơi này e rằng được phát ra từ đây. Có thể phát ra được sát khí nặng như vậy thì chắc chắc là một hung thi! Nếu nhét móng lừa đen vào miệng hắn thì cùng lắm cũng chỉ khiến hắn cảm thấy sợ hãi mà thôi”.
Tam Thanh càng nói thì càng trở nên yếu ớt, rõ ràng là đã đưa ra mức độ chuẩn bị chiến đấu cao nhất.
Hai chúng tôi lại lẳng lặng đi về phía trước hai bước. Lần này, chúng tôi có thể nhìn rõ hơn.
Từ khuôn mặt thì thực sự là không thể nhìn ra nam hay nữ nhưng nhìn hình thể và trang phục thì có thể biết được đây là một người phụ nữ.
Người này dường như còn mặc trang phục cổ trang
Không biết có phải là do tôi và Tam Thanh mang khí tức người sống đột nhiên xông vào hay không mà khiến màu quần áo trên người người phụ nữ này bạc màu.
Chỉ có thể nhìn từ góc của bộ trang phục thì biết được rằng đây là chiếc váy màu đỏ.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet writer
Phía trước người phụ nữ này được xếp tất cả tám cây đèn.
Trước thi thể thường sẽ dâng hương và cống phẩm, thế nhưng khi giấu dưới lòng đất thì cũng có thêm phong tục đốt đèn.
Trong ‘Công Đức Kinh’ có nói, nếu trước lúc chết thắp đèn thì sẽ nhận được bốn loại ánh sáng là mặt trời, mặt trăng, người trời và Phật. Vì vậy đèn này còn được gọi là thắp đèn dẫn đường.
Nhưng trong cuốn sổ ghi chép của ông nội tôi thì lại có cách giải thích hơi khác.
Trong cuốn sổ ghi chép có nói, nếu người khi sống làm quá nhiều điều ác, chấp niệm quá nặng thì sau khi chết sẽ bị rơi xuống địa ngục do chịu nhân quả xấu.
Đường tới địa ngục mà, đương nhiên là tối vô cùng tận, khiến bạn mất đi phương hướng, chỉ có thể để mặc cho quỷ tay sai dẫn đường.
Lúc này, nếu như có người có thể cung cấp một ngọn đèn thì đồng nghĩa với việc giúp người đó hóa giải nghiệt duyên, soi đường cho họ.
Có đường quay lại thì chẳng phải là cơ hội tốt để thoát khỏi địa ngục sao?
Vậy nên ông nội tôi còn gọi nó là đèn tránh nghiệt.
Tôi nhìn tám cây đèn được đặt trước thi thể này thì thầm nghĩ không biết lúc sống chị gái này đã làm bao nhiêu điều xấu xa mà cần tới tám cây đèn dẫn đường vậy?
Tôi quay lại nhìn Tam Thanh, phát hiện Tam Thanh đang run rẩy không biết là do căng thẳng hay do sợ hãi.
“Sư thúc?”
Tôi chưa từng bao giờ thấy Tam Thanh phản ứng như vậy. Ngoài sự hoảng sợ thì hơn cả là lo lắng, thế nên tôi vội vàng gọi Tam Thanh.
“He he, đi cùng cậu đúng là thứ gì cũng có thể gặp, hôm nay đến cả cổ thi cũng được nhìn thấy rồi!”
Tam Thanh nói với vẻ vô cùng hào hứng.
Tôi khẽ thở dài, cảm thấy Tam Thanh run rẩy không phải do sợ hãi hay căng thẳng mà là kích động do nhìn thấy cổ thi.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì cổ thi này đã có niên sử hàng trăm năm rồi. Thế mà tôi vẫn có thể cảm nhận được chút khí tức từ người cô gái này. Trương Ly, cậu hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Tam Thanh càng nói càng kích động, thậm chí còn nuốt nước bọt để hòa hoãn cảm xúc hào hứng của mình.
“Trường sinh bất tử, Trương Ly, cổ thi này vẫn chưa chết hoàn toàn!”
Câu nói run rẩy của Tam Thanh khiến tôi giật mình, nhất là khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng, đen xì của thi thể này thì dường như đôi mắt đó càng trở nên sâu hun hút…
“Sư thúc, sư thúc không đùa tôi đấy chứ? Thi thể này sắp khô queo rồi mà sư thúc vẫn còn nữa chưa chết hoàn toàn sao?”
Trạng thái của Tam Thanh nhất thời khiến tôi không đoán được.
Nếu đúng là một cổ thi chưa chết hoàn toàn thì cũng đâu phải là chuyện gì đáng vui mừng đâu mà nên cân nhắc xem làm thế nào để giữ mạng sống không phải sao? Tại sao Tam Thanh lại hào hứng như vậy?
“Chẳng trách nhà họ Uy có ý đồ với người này. Nếu như cổ thi này rơi vào tay nhà họ Uy thì chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?”
Mặc dù Tam Thanh nói với vẻ sợ hãi nhưng phản ứng của cơ thể lại không như vậy. Tam Thanh xoa tay, lấy từ trong ngực ra một cây gậy gỗ độc đáo.
Cây gậy như có hình lăng trụ. Mỗi một mặt đều được khắc phù hiệu bằng chữ vàng. Nhìn kỹ thì hình như là khắc Nhị thập bát túc, Nam đẩu lục tinh, Bắc đẩu thất tinh.
Tôi trợn trừng mắt nhìn trân trân.
Trong tay Tam Thanh đúng là có không ít đồ tốt, đến cả thước Thiên Bồng mà cũng lấy ra sử dụng!