Tôi ghét nhất là bị người ta ép buộc, đặc biệt là khi tôi còn chưa gặp người đàn ông này bao giờ.
Nhất thời, tôi cũng cảm thấy bực mình, liền xoay cổ tay một cái rồi vặn thật mạnh để kìm thanh niên ấy lại.
“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại tìm tôi?!”
Thanh niên kia bị tôi siết chặt tay, đau đến nỗi rít qua kẽ răng.
Anh ta không phải đối thủ của tôi, bèn giơ cánh tay còn lại lên để chỉ vào cổng thôn.
“Cậu có biết chiếc xe kia không?”
Nhìn theo hướng chỉ của anh ta, tôi thấy một chiếc xe van khá cũ đang đỗ ở đấy.
Tôi ngẩn ra, chiếc xe này quen quá! Đó chẳng phải là chiếc xe đã chở chúng tôi tối qua sao?
“Có phải vị tài xế kia xảy ra chuyện rồi không? Ông ta quen biết thế nào với anh?”
Vừa nhận ra chiếc xe ấy, tôi lập tức hiểu ra, lực tay cũng thả lỏng hơn.
Nghe tôi nói vậy, thanh niên kia rốt cuộc cũng xác nhận được danh tính của tôi.
Mặc kệ cổ tay còn đang bị đau, anh ta bèn xoay người rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
“Xin cậu, hãy cứu bố tôi với…”
Nhìn thanh niên ấy khóc lóc thảm thương, lòng tôi bỗng giật thót.
Xem ra tôi đoán không sai.
Tối hôm qua, quả thật ông ta đã giữ lại kha khá khi ném tiền mua mạng.
Thanh niên kia là Tào Thần, còn vị tài xế tối qua là bố của anh ta - Tào Kiến Quân.
Trên đường cùng Tào Thần đi đến nhà anh ta, đối phương đã kể lại những chuyện xảy đến với Tào Kiến Quân sau khi chúng tôi tách nhau ra vào tối hôm qua.
Đúng như tôi dự đoán, Tào Kiến Quân đã không nỡ ném hết số tiền mà mình có khi ném tiền đi.
Lúc ấy ông ta có mấy trăm tệ tiền mặt trong người, nhưng cuối cùng chỉ ném một tờ tiền lẻ.
Tất nhiên là con chồn yêu ấy không làm nữa.
Sau khi vứt chúng tôi ở lại, Tào Kiên Quân đã nhận ra có gì đấy không ổn trên đường về nhà.
Đầu tiên là ông ta gặp phải hiện tượng ma che mắt.
Lẽ ra sương mù đã tan sau khi con chồn yêu kia đi rồi mới phải.
Nhưng trên đường ông ta quay về, sương mù vẫn dày đặc, dày đến mức ngay cả đèn xe cũng không chiếu qua được.
Tào Kiến Quân cảm thấy hơi sợ.
Lái xe khi trời nhiều sương như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nhưng vì chột dạ, ông ta không dám dừng xe, chỉ đành cắn răng chầm chậm lái tiếp dựa vào kinh nghiệm của mình.
Nhà của Tào Kiến Quân ở thôn Đông, cách thôn Tây không quá xa, còn chưa đến mười dặm.
Nhưng ông ta đã lái xe suốt hai mươi phút rồi mà màn sương kia vẫn không tan.
Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nếu chạy theo đoạn đường này thì lẽ ra đã đến thôn Đông rồi.
Nhưng con đường phía trước dường như không hề thay đổi chút nào, như thể dù có tiếp tục chạy thì cũng không thể đến nơi vậy.
Sau khi cắn răng chạy thêm nửa giờ nữa, Tào Kiến Quân mới thấy hoảng sợ thực sự.
Ông ta biết mình bị ma che mắt thật rồi.
Người xưa đúng là có nói về cách phá giải hiện tượng ma che mắt này.
Ma che mắt, chẳng qua là những hồn ma làm rối loạn thần trí của bạn, khiến các giác quan của bạn trở nên hỗn loạn và xuất hiện ảo giác.
Nhìn thì có vẻ như đã đi được rất xa, nhưng thật ra bạn đang đi vòng vòng ở chỗ cũ mà thôi..
Danh Sách Chương: