Mục lục
Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là chuyện giữa nhà họ Liễu và nhà họ Uy chúng tôi, cậu đừng can dự”.

Thấy tôi không nhận, Liễu Chấn Quốc bèn đặt cái kệ thờ vào tay tôi.

Sau đó ông ta chẳng buồn nhìn Liễu Nguyệt Như lấy một lần, quay người rời đi trước cái nhìn của tôi và ông Tôn.

Nhìn ông ta rời đi, tôi và ông Tôn bỗng thấy hoang mang.

“Sao tôi không hiểu, rốt cuộc là Liễu Chấn Quốc có quan tâm tới con gái ông ta không vậy?”

Tôi ôm kệ thờ, không nói gì.

Với tính cách của Liễu Chấn Quốc, chắc chắn ông ta sẽ không làm chuyện thua thiệt cho nhà họ Liễu. Thay vì nói ông ta quan tâm tới Liễu Nguyệt Như, nói ông ta quan tâm tới cả nhà họ Liễu thì đúng hơn.

Nhưng dù Liễu Chấn Quốc đã đồng ý điều kiện gì với nhà họ Uy thì việc tìm thấy phần hồn của Liễu Nguyệt Như vẫn là chuyện tốt.

Người sống hoàn hồn, đối với ông Tôn thì đây là chuyện quá đối dễ dàng.

Phần hồn có cảm ứng mạnh mẽ với phần thể xác. Chỉ cần gọi tên của Liễu Nguyệt Như để triệu hoán phần hồn thì nó sẽ tự động quay về nơi nó thuộc về.

Sợ Liễu Nguyệt Như bất giác tỉnh lại không nhìn thấy người quen lại bị kinh động nên tôi cố tình ở bên cạnh cô ấy.

Ông Tôn niệm chú, hóa giả Ngũ lôi thần phù trên năm Huyệt vàng của Liễu Nguyệt Như, sau đó đưa tay như đưa bút viết nhanh ba chữ lên trán cô ấy.

Sau đó, ông ấy hô lớn ba chữ: “Liễu Nguyệt Như”.

Tôi nhìn thấy rõ, khi ông Tôn vừa hét lên ba từ thì có một đường sáng màu trắng xanh bay ra từ kệ thờ và đâm xuyên vào giữa ấn đường của Liễu Nguyệt Như.

Giống như mưa rơi mặt nước.

Vụt một cái đã biến mất vào trong.

Đồng thời, ông Tôn dùng bàn tay đập mạnh vào trán của Liễu Nguyệt Như.

Liễu Nguyệt Như trước đó luôn trong tình trạng đờ đẫn, ngây dại thì lúc này giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mơ hồ chớp mắt.

Nhìn bộ dạng của cô ấy, tôi biết là phần hồn đã về đúng vị trí của nó bèn vội vàng sà tới nói giọng dịu dàng.

“Nguyệt Như? Tôi là Trương Ly, còn nhớ không?”

Một câu nói ra mà đến tôi cũng không ngờ mình là run như vậy.

Bởi vì phần hồn của Liễu Nguyệt Như rời khỏi cơ thể đã quá lâu, hơn nữa suýt nữa còn bị cho nhập vào cơ thể của Uy Chính Thiên nên ký ức của cô ấy có còn nguyên vẹn hay không thì tôi không nắm rõ.

“Trương…Trương Ly?”

Đã mấy ngày không nói chuyện nên lưỡi của Liễu Nguyệt Như bị cứng, thế nhưng phản ứng vẫn còn nhanh nhạy. Cô ấy nhanh chóng phản hồi lại câu hỏi của tôi.

Tôi căng thẳng gật đầu, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô ấy.

“Không nhận ra nữa sao? Cậu ấy là chồng chưa cưới của cô, hai ngày nữa sẽ về thôn nhà họ Trương để kết hôn đấy”.

Ông Tôn hóng hớt nhiều chuyện, lại thấy tôi lắp bắp quá nên sà tới làm nóng bầu không khí.

Thấy ông Tôn nói vậy, khuôn mặt khi nãy còn hoang mang của Liễu Nguyệt Như bỗng đỏ ửng.

Cô ấy chớp đôi mắt xinh đẹp, xấu hổ nhìn tôi và nói với vẻ lắp bắp.

“Sao, sao tôi không nhớ là hứa sẽ quay về kết hôn với anh trong hai ngày nữa nhỉ?”

Nghe thấy câu trả lời, tôi lập tức cảm thấy vui mừng. Tôi vui tới mức miệng gần ngoác rộng tới tận mang tai.

Xem ra ký ức của Liễu Nguyệt Như vẫn còn. Chỉ có phần ký ức của những ngày hồn rời khỏi cơ thể là không có mà thôi.

Liễu Nguyệt Như hồi phục bình thường khiến tôi nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng.

Như vậy thì tôi có thể yên tâm quay về thôn nhà họ Trương được rồi.

Sau khi Liễu Nguyệt Như tỉnh lại thì mặc kệ sự ngăn cản của tôi cứ thế thực hiện nhiệm vụ chăm sóc cho tôi.

Mấy ngày tiếp theo, cô ấy đã cho tôi được cảm nhận cái gọi là hạnh phúc ngọt ngào.

Nằm ngoài dự đoán của tôi, đó là tôi tưởng Liễu Nguyệt Như từ nhỏ được sống sung túc thì có lẽ sẽ là một cô tiểu thư kiêu kỳ nhưng thực tế là cô ấy không chỉ nấu ăn ngon mà còn chăm sóc tôi vô cùng chu đáo.

“Có một người vợ như vậy thì người chồng còn cần gì nữa chứ!’

Nhìn bóng dáng bận rộn của Liễu Nguyệt Như ở trong bếp, ông Tôn ngồi bên cạnh tôi để lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

“Nhóc con, khi nào thì cậu định đưa cô ấy về thôn nhà họ Trương?”

Tôi đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc và kiêu hãnh thì câu nói của ông Tôn khiến tâm trạng của tôi trùng xuống.

“Tôi đang phiền muộn về chuyện này đây. Đã nhiều ngày trôi qua mà chân tôi chẳng đỡ chút nào, không thể nào chống gậy trở về mà?”

Tôi nhăn nhó mặt mày nhìn cái chân băng bó xưng vù như cái bánh ú của mình.

Không nằm ngoài dự đoán, có lẽ cái cổ chân này đã bị đám tàn thi bẻ gãy xương mất rồi. Nhưng không biết có phải do bị cả âm khí xâm nhập hay không mà cái chân của tôi chẳng hề có biến chuyển, chỉ sưng to như cái bánh bao.

Ông Tôn vuốt cằm như đúng rồi và nhìn chăm chăm vào cái chân tôi một lúc.

“Tôi kém y thuật nhất. Nhưng tôi có một ứng tuyển rất khá cho cậu, có thể giúp chân cậu khỏi nhanh hơn. Lát nữa tôi đi gọi người đó tới, nếu không có gì thay đổi thì tầm mười ngày là cậu có thể chạy nhảy được rồi”

“Sư phụ, có cả đại sư như vậy sao? Sao sư phụ không sớm đưa người đó tới chứ?”

Nghe thấy vậy, tôi bỗng cảm thấy tức hộc máu.

Ông Tôn trợn ngược mắt: “Cậu cũng có hỏi tôi đâu. Hơn nữa, cậu hay làm càn nên cũng đáng phải chịu khổ đôi chút, nếu không làm sao mà rút kinh nghiệm cho được?”

Tôi bị ông ấy bật lại tới mức cứng họng, chỉ biết tức giận trừng mắt.

Trước khi đi mời người kia, ông Tôn cũng đã nói sơ với tôi.

Nói rằng người mà ông ấy đi mời là một cao nhân khí công.

Giờ đây khí công đã bị các thể loại tạp giáo tuyên truyền muôn hình vạn trạng, nào là biến ra rắn, giấy cháy biến về nguyên dạng, xách nước bay trên không trung, vân vân…chẳng khác gì trò tạp kỹ.

Còn khí công chính thống và nhiều người biết đến thì chính là Thái cực khí công.

Khí công của Đạo gia mà tu luyện được hẳn hoi thì không những có thể nâng cao sức khỏe mà còn có thể tẩy tủy kinh dịch, kéo dài tuổi thọ.

“Đó đã là gì, khí công mà luyện tới trình độ cao nhất thì không những có thể tạo thành nội đan mà còn có thể hồi sinh, tái sinh tạo hóa. Tôi đoán người mà mình mời tới chưa luyện tới mức đó nhưng trị liệu vết thương thì có lẽ không thành vấn đề”.

Đừng tưởng ông Tôn không hiểu gì, vì miệng ông ấy hiểu biết hơn bất kỳ ai.

Nhưng tôi cũng biết ông ấy không phải là người khoác lác. Những gì ông ấy nói ra đều có phần chắc chắn, vì vậy tôi bắt đầu cảm thấy kỳ vọng vào người kia.

Ông Tôn nhanh chóng mời người đó tới.

Khi tôi nhìn thấy người này thì tôi chẳng khác gì bị tạt cả một chậu nước lạnh lên đầu.

Hóa ra là cái gã lừa đảo ở Vọng Tiên Các.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK