Thấy khuôn mặt hoang mang của tôi, ông Tôn chậc lưỡi rồi lại dìu tôi đi về phía trước.
Nhưng vừa đi được hai bước thì đằng trước có động tĩnh.
Hai chúng tôi lập tức nín thở, cẩn thận lắng nghe âm thanh.
“Sư phụ, hình như có người lái xe tới”.
Tôi cảm thấy chột dạ, lẽ nào là Uy Chính Thiên?
Nhưng sau khi nghe kỹ tiếng xe thì ông Tôn lại tỏ ra khá bình thản.
“Cuối cùng cũng tới rồi, cô nhóc này lái xe không được, chậm quá!”
Ông ấy lầm bầm với vẻ không hài lòng. Chiếc xe cũng dần đập vào tầm mắt chúng tôi.
“Sư phụ, chuyến đi này xem ra sư phụ còn suy nghĩ chu toàn hơn tôi nữa. Sư phụ đã sớm dự liệu sẽ có chuyện không hay xảy ra phải không? Còn chuẩn bị cả đường rút lui nữa”.
Đợi chiếc xe tới gần tôi mới phát hiện ra hóa ra người lái xe là Phương Tuyết.
Từ sau khi chúng tôi bước vào thôn nhà họ Trương thì không biết là do bị ảnh hưởng bởi cổ thi hay là do cổng gió âm bị tế máu mà toàn bộ các thiết bị thông tin đều mất tín hiệu.
Mà lúc này Phương Tuyết lại xuất hiện ở đây thì chắc chắn là có người đã thông báo trước với cô ta và hơn nữa còn trước lúc chúng tôi xuất hiện nữa.
Người này cũng chỉ có ông Tôn mà thôi.
“Hi, đây gọi là có chuẩn bị ắt sẽ không có tai họa mà. Tôi biết là cái bà già đó sẽ không có ý tốt đưa chúng ta đi cùng nên tôi đã tính toán một giờ, bất kể cậu có ngăn cản được đám người dân thôn đó hay không thì sự việc ở đây cũng nhất định phải kết thúc trong ba tiếng đồng hồ”.
Vừa nói, ông Tôn vừa cười he he.
“Vì vậy tôi đã sắp xếp Phương Tuyết, sau khi xong việc tới đón chúng ta một chuyến”.
Nói xong, ông ấy lại đắc ý nhìn tôi và bắt đầu khoác lác.
“Thấy chưa, may mà người làm thầy như tôi có sự sắp xếp, nếu không có đi tới trời tối thì chúng ta cũng chẳng nhìn thấy chiếc xe nào đâu, nói không chừng còn bị cổ thi kia dày vò cho một trận nữa”.
Nói xong thì Phương Tuyết cũng đã dừng xe trước mặt chúng tôi.
“Tôn đại sư, Trương Ly, tôi không tới muộn chứ? Vừa nãy trên đường nhiều sương mù quá, tôi suýt nữa không đi ra nổi đấy”.
Vừa nhìn thấy chúng tôi, Phương Tuyết lập tức thở phào, sau khi đợi chúng tôi lên xe thì Phương Tuyết vội đưa cho tôi hai chai nước và còn sợ hãi vỗ vỗ ngực của mình.
“May mà sương mù tan nhanh, nếu không thì suýt nữa tôi đè chết một con chồn rồi!”
“Đè chết sao?”
Tôi bị đám chồn hành hạ tới mức sợ hãi nên nghe thấy từ chồn là lập tức dây thần kinh căng như dây đàn, vội vàng hỏi.
“Không nghe người ta nói là suýt nữa sao? Nếu như đè chết rồi thì còn có ‘suýt nữa’ hay không?”
Có lẽ vì có cứu viện tới nên ông Tôn thở phào bèn thư thái dựa vào ghế sau.
“Nào đồ đệ, giờ để sư phụ giải thích cho cậu, không phải vừa rồi cậu tò mò ngọn lửa đó là gì sao? Đó là lửa của người nuôi lửa”.
“Người nuôi lửa sao?”
Tôi sững sờ, cái tên này đúng là tôi lần đầu nghe thấy.
“Hầy, bảo cậu kiến thức nông cạn mà cậu vẫn còn không tin. Người thông thạo âm dương trong thế gian này nhiều như sao trên trời, chức nghiệp của các môn phái cũng không giống nhau, có tộc cản thi, có tộc Miêu Cương, và có cả Lê tộc quỷ thuật, còn có cả Tây dương tà thuật, những môn phái này đều có các cách trừ ma vô cùng đặc biệt”.
“Thế nhưng phần lớn các môn phái đều dựa vào việc truyền thừa để kéo dài. Cũng có những tộc thì trừ ma dựa vào sự kéo dài của huyết mạch, hơn nữa sự kéo dài này lên tới hàng nghìn năm, năng lực đương nhiên là vượt người thường”.
“Người nuôi lửa chính là một tộc người trừ ma có từ xa xưa dựa vào việc lưu truyền huyết mạch. Tôi nghe nói, người trong tộc bọn họ sau khi ra đời phải phế bỏ một đoạn xương, dùng tâm hỏa đốt đoạn xương này rồi dùng máu tinh nuôi lửa, nuôi mười mấy hai mươi năm thì ngọn lửa cũng được tạo thành”.
“Một khi ngọn lửa được tạo thành thì có thể thiêu rụi mọi hồn ma của thế gian, vô cùng lợi hại”.
Nghe ông Tôn giải thích cặn khẽ tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Mặc dù tôi cũng nghe nói tới những tộc người trừ ma dựa vào việc lưu truyền huyết mạch nhưng người nuôi lửa thì đúng là chưa bao giờ nghe thấy.
“Nhưng cũng không thể trách cậu chưa từng nghe qua được, lúc tộc người này hưng thịnh cũng không ai biết, không ai hay. Thế nhưng dù có truyền thừa bằng huyết mạch thì cũng không thể tránh khỏi sự đứt đoạn, đó chính là tàn lụi”.
Vừa nói, ông Tôn vừa liếc nhìn tôi.
“Giống như huyết mạch nhà họ Trương của cậu vậy”.
“Vì vậy đồ đệ, tôi cảm thấy giờ cậu nhanh chóng sinh ra một em bé mới là chuyện chính. Cậu xem, tình hình không hay như vậy, nhỡ đâu cậu gặp phải chuyện gì khó lường, sau khi cậu chết, thì coi như huyết mạch nhà họ Trương bị cắt đứt hoàn toàn, tới khi đó còn ai có thể phong bế được tượng người gỗ liễu chứ?”
Lời nói của ông Tôn vừa thật vừa đùa nhưng tôi nghe mà cảm thấy mắc nghẹn.
“Sư phụ, chuyện về người nuôi lửa chúng ta tạm gác qua một bên. Tôi muốn biết, rốt cuộc cổ thi muốn làm gì? Mục đích đi ra sau núi của cô ta là gì? Và cả những người dân thôn kia nữa, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ bị điều khiển đi ra sau núi giống như những người đàn ông trước đó bị dùng máu tế bái ấy”.
Thấy tâm trạng của ông Tôn khá tốt, chịu nói với tôi nhiều hơn thì tôi nhân cơ hội tung ra vấn đề mà tôi muốn ông ấy giải thích.
Ông Tôn vuốt cằm rồi mới bày ra bộ mặt nghiêm túc.
“Một lần mà hỏi nhiều câu như vậy thì cậu phải để tôi suy nghĩ đã”.
“Chúng ta nói câu đầu tiên trước nhé, trước đó tôi đã nói với cậu rồi. Mục đích của cổ thi này chính là phá giải phong ấn tương quan về huyết mạch giữa cậu và người gỗ liễu kia. Cô ta đi ra sau núi chính là vì muốn thu thập huyết linh thay thế cho người gỗ liễu. Nhưng tôi đoán lần này cô ta không thành công”.
Ông Tôn nhìn tôi bằng ánh mắt thần bí khó lường và tiếp tục trả lời.
“Nói về câu hỏi tiếp theo. Chuyện ngày hôm nay đúng là số mệnh. Bà Tư nói với cậu nhiều chuyện về ông nội cậu như vậy mà không nói những người của thôn Trương gia sớm đã chết rồi. Do ông nội cậu đã cải mệnh làm trái ý trời giúp họ tiếp tục sống sót”.
“Hả? Ông…ông có ý gì? Tại sao người của thôn Trương gia lại phải chết?”
Ông Tôn không giải thích còn đỡ, càng giải thích thì tôi càng không hiểu.
“Cậu còn nhớ bà Tư nói khu vực sau núi của là nơi như thế nào chưa?”
Tôi suy nghĩ lại và buột miệng.
“Cổng gió âm”
Ông Tôn gật đầu.
“Đúng vậy, cổng gió âm là một cái cổng có thể đi vào và vậy thì phải có người canh cửa đúng không?”
Tôi nhất thời không hiểu ý tứ của ông Tôn, chỉ cảm thấy có lý nên gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi, động gió âm cần phải có người trấn áp và người của thôn Trương gia sinh ra đã phải gánh sứ mệnh đó!”
Tôi sững sờ, người của thôn Trương gia từ khi sinh ra đã có một sứ mệnh như vậy sao? Vậy có nghĩa là thôn Trương gia xuất hiện gần sau núi không phải là một sự trùng hợp mà là sự sắp đặt sẵn có?
“Khi bọn họ còn sống thì trấn thủ cổng dương gian, còn khi chết thì trở thành âm binh trấn thủ cổng âm gian. Hai mươi năm một vòng luân hồi, vốn không hề có bất trắc gì.
“Đáng tiếc, điều này đã bị nhà họ Uy với hành động mù quáng cứ cho mình đúng làm đảo loạn từ bốn mươi năm trước. Sự bước vào của người gỗ liễu đã phá hủy luân hồi, nó đã hút toàn bộ những hồn thể vốn phải vào cõi âm vào người mình, như vậy cửa cổng âm gian không còn một ai trấn thủ nữa!”
Danh Sách Chương: