Còn đối với ma quỷ thì tam hỏa trên vai con người cũng giống như cổ, là nơi yếu nhất trên toàn cơ thể.
Nếu để bọn chúng áp sát thì chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị chúng dập tắt tam hỏa.
Người không chạy đua được với sói, lại càng không chạy đua được với quỷ.
Hơn nữa trước mặt còn có một đàn quỷ đông như tổ ong vò vẽ đang lao tới.
Cho nên tôi và Tam Thanh đều không dám quay người lại.
Hơn nữa với tình trạng hiện giờ, nếu đám quỷ này ùa lên thì chúng tôi có giỏi đến đâu cũng không thể nguyên vẹn rời khỏi đây.
Thậm chí lúc này, chúng tôi di chuyển bình thường thôi còn khó khăn.
"Sư thúc, giờ phải làm sao đây? Nếu cứ đi lùi thế này thì chúng ta cũng không thoát được".
Tốc độ của chúng tôi đã nhanh nhưng đám quỷ kia còn nhanh hơn.
Thấy đoàn người đông như đàn quạ đen đang cách chúng tôi ngày càng gần, tôi toát mồ hôi lạnh.
"Sư thúc, thúc có chắc tất cả đám người trước mặt đều là hồn thể không?"
Đại họa sắp ập xuống đầu đến nơi nhưng trong lòng tôi vẫn ôm mộng tưởng.
Mặc dù khả năng nó xảy ra còn chưa tới một phần một trăm.
"Nói thế nào nhỉ? Nếu nói là hồn thể thì cũng không hoàn toàn đúng.
Hồn thể sẽ không hiện trong gương nhưng đám người này lại xuất hiện trong gương.
Hơn nữa chúng còn di chuyển tự do dưới ánh mặt trời thế này".
"Nhưng nếu bảo chúng không phải hồn thể thì cũng không được, vì đám người này chắc chắn là đã chết rồi".
Tam Thanh cau mày.
"Tôi đang lo lắng có kẻ đã mở một con đường thông giữa âm dương, khiến âm dương đảo lộn!"
Nghe Tam Thanh nói vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
Mở một con đường âm dương?
Cái này nói ra thì dễ nhưng muốn làm được thì còn khó hơn lên trời.
Hơn nữa việc như thế này thì mình nhà họ Uy không thể làm được.
Tôi bất giác nghiến răng.
"Cháu trai, sư thúc lần này quả thực là bó tay rồi, tiếp theo chỉ có thể trông đợi vào cậu thôi".
Tam Thanh lúc này cũng đã vã mồ hôi.
Rõ ràng câu nói này của Tam Thanh không phải đang giả vờ khiêm tốn..
Danh Sách Chương: