“Có... Có phải ba cho Văn Lê tiền đúng không?”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Không có.”
Tô Bối ngây ngốc nhìn chằm chằm đôi mắt Văn Quốc Đống:
“Ba có biết anh ta làm gì ở bên ngoài không?”
Bụng Văn Quốc Đống bị cái bụng phồng lên của Tô Bối chạm vào, vừa định mở miệng, đứa bé trong bụng Tô Bối đột nhiên đá một cái.
“Ba... Cục cưng đều đang cảnh cáo ba đừng nói dối...”
Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn bụng, trầm giọng nói:
“Hiện giờ là thời gian của một nhà ba người chúng ta, đừng nói chuyện liên quan tới người khác.”
Sau khi nói xong, ông cúi người mút lấy núm vú của Tô Bối, Tô Bối nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ba... Đừng dùng sức mút... Đau...”
99
“Mút nhiều sẽ không đau... Không phải trướng đến khó chịu sao? Nói không chừng bên trong đã có sữa...”
"Ừm..."
Tô Bối ưỡn bụng, đôi tay ôm lấy đầu Văn Quốc Đống:
“Bác sĩ nói sữa đầu phải cho cục cưng... Bây giờ ba mút hết, cục cưng ăn cái gì đây?"
“Ăn sữa bột! Ông đây không phải không mua nổi sữa bột... Ti sữa mẹ thì buổi tối em còn muốn nghỉ ngơi nữa không?”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa xoa, miệng vẫn không ngừng nghỉ.
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói, hừ nhẹ một tiếng:
“Ừm...”
Nếu đứa bé uống sữa bột, cuối cùng tiện nghi cho ai còn chưa biết.
Thời gian mang thai cơ thể Tô Bối rất nhạy cảm, Văn Quốc Đống mới mút không lâu, cơ thể đã có phản ứng.
“Ba... Thật khó chịu.”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, một tay vươn xuống sờ mó, biết rõ còn cố hỏi nói:
“Khó chịu chỗ nào?”
Tô Bối cảm nhận được hoa huy*t bị dị vật xâm lấn, cắn môi, ấn đầu Văn Quốc Đống tới một bên núm vú khác:
“Hai bên đều mút thêm đi...”
Văn Quốc Đống cũng không vội:
“Được... Anh mút...”
"Ừm..."
Tô Bối ôm chặt lấy cổ Văn Quốc Đống, hoa huy*t phía dưới dùng sức mút lấy ngón tay của ông:
“Ba... hoa huy*t rất ngứa… Ba liếm cho người ta đi…”
Những lời này còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ của Tô Bối truyền đến từng tiếng gõ cửa.
“Tô Bối... Tôi bảo thím Vương nấu canh gà cho cô, dậy uống đi...”
Cơ thể Tô Bối trần trụi cau mày, đang định mở miệng từ chối.
Thì nghe Lâm Quyên ở ngoài cửa dặn dò người bên ngoài:
“Có lẽ đã ngủ, đi... Lấy chìa khóa dự phòng tới đây...”
Tô Bối bị lời nói của Lâm Quyên dọa giật mình, vội vàng đẩy Văn Quốc Đống trên người:
“Ba... Ba mau đứng dậy...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống tức giận, cố nén lời thô tục tới bên miệng.
“Bảo bà ta cút đi.”
“Mẹ... Con không đói... Con ngủ rồi, ngày mai con uống...”
Lâm Quyên lạnh lùng nói:
“Không được! Buổi tối cô ăn không nhiều... Bây giờ cô là hai người một cơ thể, cô muốn đi làm cũng được, sau này mỗi ngày tôi đều đưa canh tới cho cô…”
Bên ngoài truyền tới âm thanh sột soạt tiến vào.
Tô Bối thấy Lâm Quyên quyết tâm muốn vào, sợ tới mức tim đập nhanh hơn:
“Ba… Ba, ba nhanh trốn đi...”
Hai người trần trụi nằm trên cùng một giường, bụng cô con to.
Ai biết Lâm Quyên phát điên có thể làm ra chuyện gì, hơn nữa bây giờ trong nhà nhiều người như vậy.
Cô không muốn chuyện ba chồng con dâu loạn luân bị mẹ chồng bắt gian, truyền ra ngoài như vậy…
Văn Quốc Đống không ngờ thực sự Lâm Quyên dám trực tiếp mở cửa bước vào, bây giờ cho dù ông trốn trong phòng vệ sinh hay là trốn vào tủ quần áo đều đã muộn.
Tô Bối cuống quýt kéo váy, kéo chăn:
“Nằm dưới người con! Nhanh lên...”
Hai người trên cùng một giường, hai người to như vậy, cho dù là nằm thẳng nằm nghiêng đều khiến người ta nhìn ra, chi bằng hai người nằm chồng lên nhau.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống xoay người nhặt quần áo trên đất lên, rồi kéo Tô Bối chui vào trong chăn.
Tô Bối ngồi trên bụng Văn Quốc Đống, lót hai gối mềm che kín mít phần trên của Văn Quốc Đống, hai chân thì cong lên che chân của ông.
Cũng may tuy Văn Quốc Đống vừa cao lại rắn chắc, nhưng không vạm vỡ như Diệp Liệt Thanh, nếu không thực sự không che giấu được.
Hai chân của Văn Quốc Đống dán sát vào chân của Tô Bối, gậy th*t nóng bỏng cũng chọc thẳng tắp ở giữa hai chân cô.
Tô Bối chỉnh chăn, xác nhận chăn hoàn toàn che khuất hai người.
Mới làm xong mọi chuyện, Lâm Quyên lập tức đẩy cửa phòng ra.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Bối hoảng loạn, cong chân thở dốc nằm trên giường.
Lâm Quyên nhìn giường của Tô Bối phồng lên, lông mày nhíu chặt lại:
“Cô ở trong phòng lén lút làm gì? Gọi một lúc lâu mà cô không mở cửa?”
“Mẹ... Chân con không thoải mái... Mẹ bảo dì Vương đặt canh ở đó... Lát nữa con sẽ uống.”
Tô Bối ngồi trên người Văn Quốc Đống dưới tầm mắt của Lâm Quyên, trên đùi còn dán sát gậy th*t nóng bỏng của ông.
Cảnh này kích thích hoa huy*t của Tô Bối trào nước d/â/m ra, cô xoa chân trước mặt Lâm Quyên yếu ớt nói:
“Có lẽ là ban ngày đi bộ nhiều... Buổi tối chân bị chuột rút, đau không cử động được... Tư thế này vừa vặn không đau...”
Sau khi nói xong, Tô Bối nương theo lực xoa chân, dùng hoa huy*t ướt đẫm dán sát gậy th*t của Văn Quốc Đống cọ một lát.
Lâm Quyên không biết gì liếc mắt nhìn Tô Bối, không nghĩ nhiều châm chọc:
“Không có mệnh công chúa còn có bệnh công chúa, đi mấy bước như thế mà chuột rút... Tương lai sinh con cô tính thế nào?”
Mới nói xong, bảo mẫu bên cạnh Lâm Quyên bưng canh gà tới:
“Canh gà đại bổ... Trước khi ngủ uống một bát an thần và bổ cơ thể.”