Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đi chậm, cuối cùng cũng về đến nhà.
Mới vừa vào cửa, Văn Uyển bưng một bát canh nóng đi tới. “Chị dâu, mau, uống đi, xua tan cái lạnh…”
Văn Quốc Đống đặt Tô Bối xuống đợi một lát, cũng không thấy ai bưng canh cho hắn.
Văn Uyển nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông với vẻ ghét bỏ: “Bác cả, bác là đàn ông tráng niên, uống canh xua lạnh cái gì... Làm ra vẻ!”
“Văn.”
Còn chưa kịp nói xong, Tô Bối đã nhét một nửa bát canh còn lại vào tay hắn.
“Nhanh uống đi, em đi lên tắm rửa một lát...”
Đôi mắt Văn Quốc Đống khẽ đảo, trực tiếp uống sạch nửa bát canh còn dư lại, theo sát Tô Bối lên lầu.
“Chậc chậc... Đàn ông ấy à…”
Không biết Diệp Liệt Thanh chui từ đâu ra, xách cổ áo Văn Uyển: “Mau đi ngủ... Ngày mai dậy sớm...”
Tô Bối vừa mới chui vào trong bồn tắm, Văn Quốc Đống đã trần truồng xông thẳng vào phòng tắm.
Giữa hai chân thon dài có lực của người đàn ông, cự vật đáng kiêu ngạo khiến người ta không thể bỏ qua.
“Văn Quốc Đống... Anh có biết xấu hổ hay không?”
Cho dù Tô Bối đã thấy nhiều lần, cũng dùng gần một năm, nhưng vẫn không dám nhìn chằm chằm ở giữa hai chân Văn Quốc Đống.
Cự côn kia vừa thô vừa dài, lực kéo dài còn mạnh…
Văn Quốc Đống thấy thế cố ý đẩy hông, cự côn phía dưới lắc lư theo động tác của hắn: “Đều đã sinh con còn thẹn thùng? Thường ngày nó hầu hạ em khó chịu sao?”
“Lưu manh.”
Vừa dứt lời, Văn Quốc Đống lập tức đẩy hông tiến tới trước mặt Tô Bối.
“Anh... Làm gì thế...”
Bàn tay của Văn Quốc Đống đặt lên cự côn tuốt hai cái, cười mà như không cười nhìn Tô Bối: “Hôm nay mùng một đầu năm, thiếu nợ năm trước, hiện giờ qua năm mới, nên tính cả gốc lẫn lãi...”
Vẻ mặt Tô Bối mờ mịt nhìn Văn Quốc Đống, không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của người đàn ông. Thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm: “Sao thế? Những lời nói vào đêm trước ngày đăng ký kết hôn, là vẽ một cái bánh nướng to cho anh? Lừa anh sao?”
Tô Bối trầm tư rất lâu mới nhớ tới chuyện đêm đó, gương mặt đỏ bừng nhìn cự côn trước mặt: “Buổi tối ngày đó không khiến anh thoải mái sao?”
“Việc nào ra việc đó... Nợ lâu như vậy...”
Văn Quốc Đống vừa nói, cự côn vừa đẩy tới bên môi đỏ của Tô Bối: “Bà xã... Thiếu nợ thì trả tiền... Đây là chuyện hiển nhiên... Cùng lắm thì anh thu lãi ít một chút...”
“Không biết xấu hổ... Ừm...”
Miệng của Tô Bối vừa mới há ra, Văn Quốc Đống tận dụng cơ hội nhét quy đầu của cự côn vào: “Miệng nhỏ của bà xã thật thoải mái...”
Tô Bối mở miệng mắng thì mắng, nhưng vẫn ngậm cự côn trước mặt vào.
“Ahh... Bà xã tốt quá...”
Văn Quốc Đống kìm nén xúc động muốn nhét toàn bộ vào, vỗ về gương mặt nhỏ của Tô Bối, khàn giọng nói: “Bà xã của anh thật xinh đẹp.”
Tô Bối nhả ra nuốt vào cự côn trong miệng: “Ừm... Thật... Khó... Ừm... Chịu…”
“Bà xã cắn thoải mái quá... ah... Thật sự muốn mỗi ngày đều được ăn sinh nhật.”
Đêm tiệc sinh nhật ở đảo Phù Dung, mỗi khi nhớ tới Văn Quốc Đống sẽ không nhịn được hồi tưởng lại dư vị. Nhưng Tô Bối không mở miệng, hắn cũng không dám nhắc tới chuyện này…
Tay Tô Bối tuốt nửa căn nhục côn khác, nghe thấy thế hàm răng nhẹ nhàng cắn lên cự côn, lưỡi thơm cọ qua đầu nấm nhạy cảm, nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ hay quá! Mỗi ngày ăn sinh nhật... Một năm qua đi sẽ thành lão yêu quái mấy trăm tuổi!”
‘’Ahss... Tiểu tao hóa, cắn nhẹ một chút... Cắn hỏng, nửa đời sau em dùng thế nào...”
Nghe Văn Quốc Đống nhắc chuyện này, Tô Bối đột nhiên nhả cự côn ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ qua mắt ngựa trên đầu nấm, kích thích cả người Văn Quốc Đống run rẩy. “Bà xã...”
Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn Tô Bối, trong đôi mắt tràn ngập tình sắc chưa hòa tan: “Liếm hẳn hoi... Được không...”
“Được...”
Tô Bối đáp mơ hồ không rõ, đầu lưỡi không mạnh không nhẹ cọ xung quanh đầu nấm.
Đôi tay của cô cũng thường cọ qua hai viên tinh hoàn nặng trĩu, khiến cơ thể Văn Quốc Đống căng cứng.
“Ừm... Bà... Bà xã... Thật khó chịu...”
Trực giác của Văn Quốc Đống nói cho hắn Tô Bối còn có đoạn sau, nhưng không dám mở miệng thúc giục.
“Vậy anh thành thật nói cho em... Thứ này, phía trước em... có mấy phu nhân từng dùng?”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế đại não nhanh chóng xoay mấy giây, mới định mở miệng.
Giọng nói lạnh lùng của Tô Bối truyền từ dưới người tới: “Đừng nghĩ dùng bộ đáp án tiêu chuẩn trên mạng để lừa gạt em..."
Lời nói của Văn Quốc Đống đến bên miệng lập tức sửa lại: “Em yên tâm, nó giống như anh, tám phần mới...”
Nghe thấy thế, gương mặt Tô Bối lạnh lẽo: “Tám người phụ nữ?”
Văn Quốc Đống đột nhiên hít sâu một hơi: “Sao có chuyện đó được?”
“Sao không có khả năng?”
Gương mặt Tô Bối lạnh lùng buông cự côn trên tay ra, nằm trở về bồn tắm.
“Anh thề, thực sự không có người phụ nữ khác…”
Văn Quốc Đống vội vàng chen vào trong bồn tắm, ôm chặt lấy Tô Bối.
Bồn tắm ở biệt viện không to, đột nhiên nhét vào hai người, nước rơi đầy đất.
“Nhiều năm như vậy ngoại trừ Lâm Quyên, cũng chỉ có em...”
“Kiểu mẫu trên mạng, đáp án đều không thay đổi một chút sao?”
Tô Bối vừa mới nói xong, không hiểu sao Văn Quốc Đống cảm thấy độ ấm quanh mình giảm đi mấy độ.
“Em không tin anh, vậy em đi hỏi Diệp Liệt Thanh..”
“Các anh cùng mặc chung một cái quần, bảo em hỏi ông ta?”
Văn Quốc Đống nghẹn lời: “....”
“Diệp Liệt Thanh em đều không tin... Người khác em càng không tin...”
“Ồ... Nếu chỉ có em và Lâm Quyên, vừa rồi anh chần chừ cái gì?”
Đôi tay của Văn Quốc Đống ôm chặt lấy eo Tô Bối, thở dài: “Chuyện anh và Lâm Quyên kết hôn hai mươi năm, em hơi tí là ăn dấm bậy bạ. Nếu biết trong sạch hai mươi mấy năm của anh đều cho bà ta... em tức giận bắt anh ngủ phòng chứa củi thì sao?”
Cũng may đầu năm nay đã không còn phòng chứa củi, nếu không với tính tình của Tô Bối, thực sự có thể làm ra được loại chuyện này.
“Nhiều năm như vậy... Trong vạn bụi hoa chỉ chạm vào mình bà ta... Đây gọi là không tình cảm mà anh nói sao?”
...
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật, hắn biết ngay là Tô Bối sẽ hỏi như vậy mà.
“Bối Nhi... Em đổi sang tự hỏi... Em đã bị vu oan ở chỗ này, còn bị vu oan lần nữa ở chỗ đó sao?”
Cơ thể trần trụi của Tô Bối được Văn Quốc Đống ôm ngồi lên đùi, phía dưới mông là cự côn nóng bỏng của người đàn ông.
Nghe thấy thế, đôi mắt hạnh của người phụ nữ giật giật, nghiêng đầu nhìn về phía Văn Quốc Đống: “Vậy anh còn lên giường của em, sao thế... Cảm thấy em không phải là đối thủ của anh? Có thể tùy ý đo nắn...”
Tay Văn Quốc Đống đang ôm eo cô, chuyển sang véo nhẹ đùi Tô Bối: “Câu phía trước là thật, nhưng câu sau không phải...”
Gương mặt Tô Bối thành công âm trầm lại, thấy vậy tay Văn Quốc Đống từ đùi cô chậm rãi tiến tới giữa hai chân cô.
“Bối Nhi... Trước khi em kết hôn với Văn Lê... Anh đã biết em là dạng người gì…
Nghe thấy thế cơ thể Tô Bối đột nhiên cứng đờ: “Anh... Có ý gì…”
Một tay của Văn Quốc Đống vỗ nhẹ sau lưng Tô Bối, một tay vẫn lượn lờ giữa hai chân cô: “Anh không thích Văn Lê, nhưng nó muốn kết hôn, em muốn vào cửa Văn gia... Đương nhiên là anh phải điều tra em.......”
“Chẳng lẽ em thực sự cho rằng không có anh gật đầu ngầm đồng ý, Văn Lê có thể dễ dàng kết hôn với em như vậy sao..”
Văn Quốc Đống biết nói chuyện này ra, sẽ tăng thêm ngăn cách giữa hắn và Tô Bối.
Nhưng nếu không nói ra, không thể nghi ngờ là chôn mìn cho ngày sau, trong lòng Tô Bối đã có mìn đối với hắn, còn là hắn tự mình gieo ra, chỉ có thể tập trung tất cả mìn ở bên nhau. Đây cũng là lý do con rận nhiều không sợ ngứa.
Quả nhiên Tô Bối nghe xong những lời này cười mỉa một tiếng, kéo tay Văn Quốc Đống ra đứng dậy muốn đi. Văn Quốc Đống lanh tay lẹ mắt kéo cô lại: “Bà xã... Tức giận thì tức giận, đừng tức giận hỏng cơ thể.”
“Văn, Quốc, Đống!”
Tô Bối nghiến răng nghiến lợi trừng người đàn ông vô liêm sỉ tới cực hạn trước mặt cô, sao lúc trước cô mắt mù rơi vào trong hố của người ta.
“Anh ở đây...”
“Lúc ấy anh đồng ý để em kết hôn với Văn Lê... Rốt cuộc là tìm con dâu cho mình, hay là tìm tình nhân cho mình?”
Nếu lúc ấy Văn Quốc Đống đang tìm tình nhân, kết hôn hai năm Văn Quốc Đống chưa bao giờ liếc mắt nhìn cô, nếu không phải cô “quyến rũ” cố tình thuận lợi một cách kỳ lạ.
Từ ăn tết năm ngoái cô quyết định quyến rũ Văn Quốc Đống, qua năm mới trở lại Văn gia, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi… Có khả năng còn chưa tới, Văn Quốc Đống đã dễ dàng lên giường cô.
Mới đầu cô cho rằng Văn Quốc Đống là “bị sắc làm choáng váng”, nhưng bây giờ xem ra… Trên người cẩu nam nhân này căn bản không tồn tại khả năng từ bị sắc làm cho choáng váng!
Câu hỏi này của Tô Bối, Văn Quốc Đống không trả lời thẳng, mà đè Tô Bối ở rìa bồn tắm, cự côn cắm vào giữa hai chân cô: “Câu hỏi này, anh cho rằng một năm qua đi, em đã tự thể nghiệm câu trả lời...”
“Văn Quốc Đống...”
Tô Bối nhấc chân muốn đá hắn, kết quả hai chân bị hắn đè chặt lên bồn tắm: “Anh buông em ra! Văn Quốc Đống... Em... Chúng ta... Ly... Ừm...”
Nóng bỏng trong đôi mắt Văn Quốc Đống tan đi một chút, dùng sức cắn lên môi Tô Bối một cái. “Bối Nhi ngoan... Đừng mơ giấc mơ này…”
Tô Bối tức giận trừng người đàn ông trên người: “Dựa vào cái gì?”
Hai chân của Văn Quốc Đống tách hai chân của Tô Bối ra, đẩy cự côn không cho phân trần thao vào hoa huy*t, mới nói: “Chỉ dựa vào lúc trước là tự em cầu anh thao... mà không phải anh buộc em lên giường của ông đây.”
“Ừm... Văn... Ưm.. Cầm thú!”
Đôi tay của Tô Bối cào ra từng vết máu đỏ thẫm lên lưng Văn Quốc Đống.
“Anh không cầm thú.”
Văn Quốc Đống cúi đầu thưởng thức nhục côn to lớn của mình bị hoa huy*t của Tô Bối cắn chặt, vừa thay Tô Bối hồi ức nói: “Lúc trước... là cái miệng nhỏ đói khát này cắn nhục côn của anh... muốn anh thao nó... muốn anh thương nó.”
“Đêm đầu tiên, nó đã bắn vào bé sò của Bối Nhi ba lần...”
“Một năm này, miệng nhỏ của Bối Nhi được nó đút no... Bối Nhi thực sự nỡ không cần nó sao?”
“Câm miệng.”