“Có khả năng mẹ sẽ không muốn nhìn thấy em... Anh thăm bà ấy xong thì đưa em về nhà được không?”
Lâm Quyên nằm viện này nửa tháng, cô không chỉ không tới thăm, ngay cả hỏi cũng không hỏi.
Cô còn chưa thể nói chuyện mang thai, tới bệnh viện chỉ có thể chịu đựng nghe mắng chửi.
Nghe thấy thế, Văn Lê hơi do dự: “Ba còn ở đây... Mẹ sẽ không quá đáng.”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống đi tít đằng trước, đè thấp giọng nói: “Em hơi sợ ba...”
Hiện giờ cô sợ không phải là Lâm Quyên, mà người cô sợ là Văn Quốc Đống!
Lần trước khi Văn Quốc Đống cắm cô dưới mí mắt của Văn Lê thì đáng nhẽ cô nên ý thức được Văn Quốc Đống là người điên.
Hôm nay vừa ra về xong, cô không biết Văn Quốc Đống sẽ điên tới mức độ nào.
Văn Lê vỗ sau lưng Tô Bối trấn an:
“Ba là mặt lạnh tim nóng, đừng nhìn ông ấy mắng anh, hung dữ với anh, quay đầu lại không phải là cho anh tiền...”
Sau khi nói xong Văn Lê dừng một lát, mới nói: “Hôm nay em không đi nổi, không phải là ba còn tự mình ôm em lên xe sao... Đừng sợ…”
Tô Bối không được tự nhiên nín thở, vẻ mặt phức tạp nhìn Văn Lê vẻ mặt ngốc bạch ngọt.
Hiện giờ trong lúc nhất thời, vậy mà cô không biết rốt cuộc là Văn Lê khờ thật hay giả ngu.
Lâm Quyên đang ở bệnh viện mà Văn Tuyết ở lúc trước, phòng bệnh VIP phục vụ mọi thứ bệnh nhân cần.
Cho dù là như vậy, khi Tô Bối vừa mới bước ra khỏi thang máy, lập tức nghe thấy được giọng nói hùng hùng hổ hổ của Lâm Quyên.
“Các người không liên lạc được với Văn Quốc Đống sao? Ông ta ở đâu? Rốt cuộc là ông ta ở đâu?”
“Văn phu nhân... Hiện giờ cảm xúc của bà không thể quá kích động.”
“Các người tìm Văn Quốc Đống tới cho tôi! Nhanh lên!”
Lâm Quyên tức tới mức sắp hộc máu, ném loạn đồ đạc trong phòng một trận:
“Được lắm... Văn Quốc Đống, ông được lắm! Nhốt tôi từ biệt viện đến nơi này, còn ông ta thì ở bên ngoài tiêu dao sung sướng! Ông giỏi lắm!”
“Văn phu nhân.”
“Cút! Đều cút hết cho tôi!”
Phòng bệnh VIP cao cấp của viện điều dưỡng, một tầng chỉ có hai phòng, phòng còn lại đều làm thành không gian giải trí.
Hành lang yên tĩnh, âm thanh Lâm Quyên điên cuồng truyền vào tai ba người.
Văn Lê nghe Lâm Quyên chửi bậy, nhíu mày, có chút do dự nhìn Tô Bối:
“Ba, hay là... Bối Nhi không đi vào.”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối đang do dự ở cửa: “Mẹ con là mẹ chồng nó... Mẹ chồng nằm viện nửa tháng con dâu không tới thăm một lần sao được?”
Tô Bối véo tay Văn Lê: “Được rồi, vào đi...”
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống nhốt ở biệt viện, nghe được tin Diệp Liệt Thanh ngoại tình, trong lòng trước sau vẫn không yên lòng với Văn Quốc Đống.
Mới mượn cớ sinh bệnh từ biệt viện về Văn gia, kết quả náo loạn một lúc lâu, tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, lại trực tiếp bị Văn Quốc Đống đưa vào viện điều dưỡng.
Sớm biết sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, lúc trước sẽ không vì mặt mũi mà dẫn Tô Bối đến biệt viện!
“Tô Bối là đồ sao chổi! Vì cô ta mà năm nay không có một chuyện nào tốt!”
Lâm Quyên vừa mắng xong, Văn Quốc Đống lạnh lùng dẫn Tô Bối và Văn Lê vào cửa: “Còn có sức lực chửi người, xem ra đã khỏi bệnh rồi nhỉ.”
“Quốc... Quốc Đống... Sao anh lại tới đây?”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn bà ta một cái không nói, Văn Lê tiến vào xong lập tức nói:
“Mẹ... Sao mẹ có chuyện gì cũng đổ cho Bối Nhi như vậy?”
Lúc này Lâm Quyên mới thấy Tô Bối ở bên cạnh Văn Lê:
“Sao không thể trách cô ta? Nếu không vì cô ta mà mẹ có thể ở bệnh viện à? Cô ta chính là đồ sao chổi! Đợi xem! Sớm muộn gì đồ sao chổi này sẽ khiến Văn gia gà chó không yên!”
Tô Bối nghe xong lời Lâm Quyên nói hơi cúi thấp đầu.
Tuy Lâm Quyên nói khó nghe thật, nhưng bà ta đã nói trúng nửa câu sau.
Văn Lê nắm tay Tô Bối, nghe thấy thế nhíu mày: “Mẹ... Mẹ...”
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như vậy! Từ khi kết hôn không làm được chuyện nào khiến tôi thoải mái!”
Ánh mắt Lâm Quyên nhìn Tô Bối với vẻ ghét bỏ:
“Hơn hai năm, tôi nuôi gà mái già trong nhà, bây giờ nó đều biết đẻ trứng cho tôi!”
“Con xem con cưới phải loại gì? Còn không bằng con gà!”
Nghe thấy thế, đột nhiên Tô Bối căng thẳng, tay nắm Văn Lê, trong mắt hiện lên tức giận.
Trên mặt Văn Lê nhanh chóng hiện lên chút lúng túng: “Mẹ! Là con không muốn sinh con! Không liên quan tới Bối Nhi!”
“Con không muốn sinh con? Chẳng lẽ không phải vì cô ta không sinh được à? Nhà chúng ta chỉ có mình con, trong nhà mấy chú con có ai không mấy anh chị em! Con không có con tương lai đối với con sẽ không tốt!”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên lại chĩa mũi khoan về phía Văn Quốc Đống: “Anh là chủ cái nhà này, anh nói một câu đi!"
“Tùy bọn nó đi...”
Vừa nghe thấy những lời này, Lâm Quyên lập tức nổi giận:
“Tùy bọn nó? Năm đó nếu không phải anh không chịu sinh đứa thứ hai... Tôi đâu đến nỗi mỗi ngày trông chừng Văn Lê như bây giờ?”
“Được lắm. Tôi tận tâm tận lực bảo vệ cái nhà này, đến miệng các người thì thành kẻ ác!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống bực bội liếc mắt nhìn bàn tay mười ngón đan xen của Tô Bối và Văn Lê, không kiên nhẫn muốn buông lỏng cổ áo, tay mới vươn ra được nửa đường thì đột nhiên dừng lại.