“Tô Bối!”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế cố nén tức giận, Tô Bối nhướng mày:
“Ba… Mới như vậy đã tức giận sao? Người ở bệnh viện liếm hoa huy*t của con... Không phải ba sao? A...”
Một tay của Văn Quốc Đống đẩy ngã Tô Bối lên sofa, nghiêng người tránh đè lên bụng lạnh lùng nói:
“Tô Bối!”
Tô Bối thong thả ung dung cởi cúc áo sơmi trên người Văn Quốc Đống, yêu kiều nói:
“Ba... Có nhớ lần thứ hai chúng ta làm hay không... Chính là ở chỗ này? Lúc ấy Văn Lê còn ở trên lầu… Ba đã gấp không đợi nổi cắm vào...”
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, tức giận kéo quần áo trên người Tô Bối, nhưng từ đầu tới cuối trên mặt Tô Bối không có một chút sợ hãi.
“Ba... Con từng nghe một câu như thế này, một người đàn ông thích cắm bạn, không chứng minh được là anh ta thực sự thích bạn. Nhưng nếu một người đàn ông cắm cũng không muốn cắm bạn, vậy nói lên anh ta thực sự không yêu bạn...”
“Ba… Ba nói xem đúng không?”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối một lúc lâu, im lặng một lát qua đi.
Đột nhiên ông bật cười, trầm giọng nói:
“Tô Bối... Chuyện Văn gia tôi mặc kệ em nghe được bao nhiêu và từ chỗ nào.”
“Nhưng hiện giờ... Em phải biết rõ một chuyện, ở Văn gia ăn thịt người không nhả xương, em có thể tin... Có thể ỷ lại, chỉ có tôi.”
Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn ngực Văn Quốc Đống, ngón tay nhẹ nhàng chọc ngực ông:
“Ba, con người con... Rất có lòng tham...”
“Đứa bé con muốn, nó... Con cũng muốn. Ba... Có cho hay không!”
Văn Quốc Đống nắm lấy tay Tô Bối, lạnh lùng nhìn cô: “Tô Bối... Khi em tính kế tôi.”
Không đợi ông nói xong, Tô Bối lập tức ngẩng đầu hôn lên môi Văn Quốc Đống:
“Ba... Trong chuyện chơi tâm nhãn, mười con đều không đấu lại được một người như ba... Chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, người nào cũng không trách được người nào…”
Sau khi nói xong, Tô Bối ưỡn bụng cọ Văn Quốc Đống:
“Ba... Ba có muốn biết đứa bé trong bụng con là con trai hay con gái hay không? Con muốn là con gái... Sinh áo bông nhỏ cho ba có được không?”
Văn Quốc Đống nắm lấy tay Tô Bối không nhịn được nắm chặt: “Con trai cũng được... Con gái cũng thế... Đều là con tôi.”
Thấy Văn Quốc Đống vẻ mặt bất chính trả lời, Tô Bối trở tay nắm lấy tay Văn Quốc Đống, hai người mười ngón tay đan xen.
“Ba... Con phải nói trước, nếu thai này là con gái, sau này con sẽ không sinh nữa...”
Sau khi nói xong Tô Bối trầm ngâm một lát, mới nói:
“Nếu là con trai, chúng ta lại sinh thêm đứa nữa được không? Con chỉ thích con gái... Muốn một áo bông nhỏ.”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, kìm nén tức giận trong lòng:
“Cho dù thai đầu là nam hay nữ, hai đứa nhỏ không đủ để đuổi tôi đi...”
“Ồ..."
Một tay của Tô Bối nắm lấy tay Văn Quốc Đống, một tay khác tiếp tục châm ngòi thổi gió trên người:
“Ba không tức giận sao?”
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, bế Tô Bối đi lên lầu: “Hiện giờ tôi có tức chết... Nó có thể ra khỏi bụng em sao?”
Tô Bối dựa vào vai Văn Quốc Đống:
“Ừm, vậy bảy tháng sau... Đứa bé sinh ra, ba phải làm sao bây giờ?”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối:
“Làm sao bây giờ à? Đương nhiên đứa bé sinh ra lại nhét một đứa vào bụng em.....”
“Cầm thú...”
Tô Bối mới mắng xong, đã bị Văn Quốc Đống đặt lên giường phòng ngủ chính:
“Ngày mai tôi mời hai giúp việc có kinh nghiệm ở nhà chiếu cố em... Sau này ở nhà ngoan ngoãn một chút... Đừng gây rối! Có nghe thấy không?”
“Vì sao là ngày mai?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc Tô Bối, dứt khoát cởi áo sơmi đã bị Tô Bối cởi một nửa.
“Bởi vì hôm nay ông đây muốn ở bên vợ và con!”
Sau khi nói xong, ông xoay người lên giường.
Tô Bối còn chưa kịp giãy dụa, Văn Quốc Đống ở trên người đã hôn xuống.
Khi môi lưỡi dây dưa, quần áo trên người Tô Bối không cánh mà bay, nửa người nóng bỏng dán sát lấy nhau.
“Ba... Ừm... Đừng đè nặng đứa bé...”
Văn Quốc Đống tránh bụng Tô Bối, kéo tay Tô Bối để trong lòng, nhìn chằm chằm đôi mắt phiếm hồng của cô, trầm giọng nói:
“Muốn nó... Lấy mình tới đổi...”
Tô Bối cắn môi, nhẹ nhàng gọi: “Ba...”
Một tiếng “ba” như bách chuyển thiên hồi, vũ mị lại câu người.
“Ba... Người đàn ông đầu tiên của người ta tuy không phải là ba... Nhưng đứa thứ nhất, đứa thứ hai của người ta... Có lẽ đứa thứ ba cũng là của ba... Như vậy còn chưa đủ sao?”
Văn Quốc Đống cười mà như không cười liếc Tô Bối:
“Tô Bối... Đứa bé chưa bao giờ là vũ khí sắc bén trói chặt đàn ông.”
Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối
cụp xuống.
Đương nhiên là cô biết đứa bé không phải vũ khí sắc bén trói chặt đàn ông, nhưng đứa bé là vũ khí sắc bén tranh quyền tranh tài.
Nếu không vì sao hào môn sẽ có cách nói “nhiều con nhiều phúc”.
Cũng chính là Lâm Quyên...
Tính kế Văn Quốc Đống gả vào Văn gia, chỉ vì cuộc sống áo cơm vô ưu.