Văn Ngọc đang ngủ say nghe thấy giọng Lâm Quyên, lập tức gào khóc.
Văn Quốc Đống thấy thế, lạnh lùng sắc bén quát Lâm Quyên: “Cô dọa Tiểu Ngọc đấy! Cút cho tôi!”
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống rống, kinh ngạc nhảy dựng lên: “Quốc Đống?”
Tô Bối dỗ Văn Ngọc, không thèm liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái.
“Văn Quốc Đống... Nó là cháu nội của anh! Tôi là bà xã của anh! Hiện giờ anh chỉ cần cháu nội không cần bà xã sao? Anh có biết anh đang làm gì không?”
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói hai chữ “bà xã”, đôi mắt âm trầm.
“Đi ra ngoài!” Văn Quốc Đống đau đầu, xoa giữa mày: “Nếu cô muốn... Chúng ta có thể tới cục dân chính bất cứ lúc nào!”
“Tôi không đi! Tôi chết cũng không đi! Tôi không đi đâu cả! Anh đừng mơ ném tôi đi...”
Lâm Quyên điên lên, người nào cũng không có biện pháp. Tô Bối thấy Lâm Quyên quyết tâm muốn ở lại “chữa trị quan hệ vợ chồng” với Văn Quốc Đống thì xoay người ra cửa.
…
Không lâu sau, bảo mẫu trong nhà đưa cơm tới.
“Văn tiên sinh... Đây là canh đặc biệt nấu cho ngài...”
Lâm Quyên nhìn hộp giữ nhiệt đặt trước mặt Văn Quốc Đống, trong lòng lóe lên chút khác thường.
Không đợi bà ta phát hiện có chỗ nào không thích hợp, thím Vương xách một hộp giữ nhiệt khác đi tới bên cạnh Lâm Quyên.
“Phu nhân... Đây là cho bà...”
Đột nhiên bị người ta cắt ngang, Lâm Quyên kìm nén nghi ngờ trong lòng, uống một ngụm canh xong không nhịn được nhíu mày.
“Canh này... Sao đắng như vậy?”
Nghe thấy thế, thím Vương thản nhiên nói: “Nghĩ tới buổi tối phu nhân ở bệnh viện mệt mỏi, trong canh này cố ý thêm trung dược để bà bồi bổ cơ thể.”
Lâm Quyên ném hộp giữ nhiệt với vẻ ghét bỏ:
“Thím Vương, bà ở Văn gia cũng đã mười mấy năm, mấy thứ lung tung rối loạn như vậy có thể cho tôi uống sao?” Thím Vương thấy thế, nói nhỏ mấy câu bên tai Lâm Quyên.
Gương mặt Lâm Quyên đỏ bừng mất tự nhiên, làm như không có việc gì cầm hộp giữ nhiệt, không để thừa một giọt uống sạch sẽ.
“Được rồi... Lần sau không cần như vậy...”
Thím Vương không dám nhìn vẻ mặt Văn Quốc Đống, cúi đầu thu dọn đồ sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Tô Bối vẫn luôn đứng ở cửa, thấy người đi ra.
“Uống rồi à?”
Thím Vương gật đầu: “Nói với bà ta những lời mà cô nói xong, bà ta lập tức uống hết sạch...”
Tô Bối nhếch miệng: “Ngây thơ đáng yêu.”
“Tô tiểu thư... Như vậy... Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?”
Thấy vẻ mặt bảo mẫu vô cùng lo lắng, khóe mắt Tô Bối giật giật: “Đó chỉ là thuốc ngủ.”
“Nhưng liều thuốc nhiều một chút mới đắng, tôi không phát rồ như nhà mẹ đẻ bà ta... Vì mưu tài đi sát hại tính mạng người khác...”
Mấy bảo mẫu của Văn gia Tô Bối vẫn luôn giữ, mấy người này biết rõ mọi chuyện của Văn gia, cô biết rõ bọn họ…
Như vậy là đủ.
Tô Bối tính thời gian, đợi thuốc có tác dụng mới chậm rãi tiến vào.
Khi Lâm Quyên mở miệng, Văn Quốc Đống đã sớm nhận thấy không đúng, mà hiện giờ Lâm Quyên hôn mê không bò lên nổi giường ông.
Ông càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng.
Bát canh kia có vấn đề... Còn người bỏ thuốc…
Tô Bối dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống, cùng với Văn Quốc Đống tránh bị tình nghi mà giơ cao tay lên.
“Quốc Đống... Chúng ta trở lại quá khứ được không..”
Nghe thấy thế, cơ thể Văn Quốc Đống không nhịn được run rẩy: “Anh không đồng ý với bà ta...”
"Hở?"
“Bà xã...” Văn Quốc Đống hạ giọng: “Đưa bà ta đi được không.”
“Cục trưởng Văn đúng là vô tình lại vô nghĩa... Văn phu nhân khóc như hoa lê dính mưa thành người nước mắt... Cục trưởng Văn đều không đau lòng chút nào sao?”
Biểu cảm trên mặt Văn Quốc Đống thay đổi, cuối cùng cười nói: “Văn phu nhân khác thế nào anh không biết, anh chỉ biết hiện giờ trong phòng bệnh đều ngửi được mùi vị ghen tuông của Văn phu nhân nhà anh...”
“Ồ.....”
Tô Bối tiến lên kéo Lâm Quyên tới giường bên cạnh, tiện tay ném một cái, không thèm để ý bà ta sống hay chết, càng khỏi phải nói đắp chăn cho bà ta.
“Em vốn định ngủ trên cái giường kia... Bây giờ bị bà ta ngủ, đen đủi!”
Văn Quốc Đống xê dịch người, nhường nửa giường của mình: “Giường của Văn tiên sinh cho Văn phu nhân một nửa...”
“Không biết xấu hổ.
Tuy Tô Bối mắng như vậy, nhưng vẫn cởi quần áo nằm bên cạnh Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống ngửi mùi hương trên người Tô Bối, khàn giọng nói: “Văn phu nhân... Con trai đâu?”
“Ngủ, thím Trương ở bên cạnh trông coi...”
Tô Bối đánh bay cái tay không thành thật của Văn Quốc Đống: “Chân còn chưa khỏi, đừng sờ loạn...”
“Bà xã...”
Tô Bối thờ ơ.
“Văn phu nhân.”
Tô Bối nghiêng người quay lưng về phía Văn Quốc Đống, nhìn về phía Lâm Quyên, không hiểu sao trong lòng tràn ngập lửa giận, không kìm nén nổi bùng nổ lên.
“Văn Quốc Đống...”
Văn Quốc Đống không dám nghiêng người, một tay để trên eo Tô Bối, nghe Tô Bối gọi cả họ lẫn tên của ông, không khỏi ngẩn người:
"Hửm?"
“Em... Thôi.”
Tô Bối mới nói hai chữ, lập tức nuốt những lời muốn nói vào.
“Văn phu nhân ghen... Văn tiên sinh rất vui vẻ...” Sau khi Văn Quốc Đống nói xong kéo tay Tô Bối đặt trong lòng bàn tay: “Văn phu nhân phải hiểu một chuyện... Em là Tô Bối... Từ nay về sau Văn Quốc Đống đều là của Tô Bối...”
Nghe thấy thế, cơ thể Tô Bối run lên: “Buồn nôn.”
“Văn Lê không hổ là con trai ruột của anh... Công phu miệng di truyền khá tốt…”
Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối, đặt ở bên môi hôn một lát: “Văn Ngọc cũng là con trai của anh...”
“Nếu thằng bé khẩu phật tâm xà lừa gạt con gái khác như các anh, em sẽ là người đầu tiên đập chết thằng bé...”
“Tiểu Ngọc không giống với anh trai... Có em ở đây, thằng bé không dám...”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống nắm chặt tay Tô Bối vươn xuống dưới.
“Văn phu nhân... Tiểu Văn tiên sinh nhớ em…”
Tô Bối liếc mắt nhìn Lâm Quyên bên cạnh, sức lực trên tay mạnh hơn: “Anh không hỏi em bỏ thuốc gì cho bà ta ư? Nhỡ đâu em ra tay nặng quá thì làm sao bây giờ?”
“Văn phu nhân muốn làm gì thì làm thế đó, cứ yên tâm lớn mật đi làm, Văn phu nhân có người chống lưng... Đừng sợ...”
Tô Bối nghe thấy thế, xoay người đối diện Văn Quốc Đống: “Em muốn làm đại Văn phu nhân trên pháp luật…”
Thấy vẻ mặt Tô Bối nghiêm túc nói ra câu “muốn làm Văn phu nhân trên pháp luật”.
Không phải Văn phu nhân, mà là đại Văn phu nhân...
Ý cười trong mắt Văn Quốc Đống sâu hơn, hỏi ngược lại: “Em muốn khi nào trở thành đại Văn phu nhân? Hửm?”
Nghe thấy thế, Tô Bối ngây ngốc mấy giây: “Anh...”
“Anh giữ Lâm Quyên không phải vì còn tình cảm vợ chồng đối với bà ta, giữa anh và bà ta không có thứ này...”
Từ đầu tới cuối Văn Quốc Đống đều không liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái, trầm giọng nói: “Hơn hai mươi năm tình cảm vợ chồng, đó chỉ là mình bà ta ngộ nhận”.
Nếu ông thực sự coi Lâm Quyên là “bà xã”, nếu thực sự có “tình cảm”, ông sẽ không dung túng Văn Lê rơi vào tình cảnh hiện giờ.
“Cho dù thế nào hai người đều ở bên nhau hơn hai mươi năm...”
Tô Bối véo cự côn trên tay mang ý trả thù: “Hơn hai mươi năm này, anh không có một chút động lòng nào đối với Lâm Quyên sao?”
“Nếu năm đó Lâm Quyên trông xấu xí, Văn Tuyết đã không chọn bà ta…”
Tuy tướng mạo hiện giờ của Lâm Quyên dữ tợn một chút, nhưng khi còn trẻ vẫn có chút khí chất trên người. Huống chi khi đó Văn Quốc Đống ở bộ đội ăn chay thủ giới, còn đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, đối với cải trắng trắng nõn mập mạp như vậy, sao có thể không động lòng…
Văn Quốc Đống nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong đầu không khỏi nhớ lại ở bộ đội năm đó, các anh em tụ tập lại một chỗ “oán giận” bị bạn gái nhắc tới tình sử trong quá khứ.
Năm đó khi bọn họ nghiên cứu những “đề tài toi mạng”... ông đang làm gì
Năm đó ông không rõ, vì sao tình cảm quá khứ đương nhiệm phải để ý như vậy.
Hiện giờ mình thành đương sự, bây giờ xem như hiểu rõ tâm lý của đám anh em đó…
“Không nói lời nào sao?”
Một tay của Tô Bối cách quần bệnh nhân mỏng manh, ngón cái ấn nhẹ lên mắt ngựa trên đầu nấm:
“Từng động lòng thì từng động lòng... Có gì phải lòng vòng... Hửm?”
“Tê...” Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, vội vàng mở miệng phủ nhận: “Anh không có...”
“Không có gì?”
“Chưa từng động lòng với bà ta...” Văn Quốc Đống không nhìn Tô Bối, trầm giọng nói: “Giống như khi em biết Văn Lê cưới em là có mục đích riêng... Em còn tiếp tục yêu nó sao?”
Đương nhiên sẽ không.
Tô Bối nhìn sườn mặt của Văn Quốc Đống, hồi tưởng đủ chuyện quá khứ…
Lúc trước quyến rũ Văn Quốc Đống, chỉ vì trả thù Lâm Quyên nhục nhã, trả thù Văn Lê yếu đuối không dám làm gì…
Nhưng hôm nay xem ra... Cô và Văn Quốc Đống đúng là đôi “uyên ương mệnh khổ” vận mệnh chú định sẽ trở thành đôi.
Cùng gặp phải người không tốt…
Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối mãi mà không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ: “Sao thế... Chẳng lẽ trong lòng em vẫn còn Văn Lê?”
Tô Bối liếc mắt nhìn lão nam nhân sinh sự từ việc không đâu, xoay người khóa ngồi trên bụng Văn Quốc Đống:
“Ghen sao?”
Đôi mắt Văn Quốc Đống nóng bỏng nhìn chằm chằm người phụ nữ trên người, thành thật gật đầu: “Ừ...”
Tô Bối đột nhiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi của người đàn ông, cái tay rảnh rỗi của Văn Quốc Đống vội vàng ôm lấy eo cô.
Động tác trên tay theo nụ hôn dần sâu hơn của Tô Bối, không thành thật từ sau lưng cô di chuyển tới nộn nhũ trước người cô.
"Um..."
Núm vú của Tô Bối bị Văn Quốc Đống cách váy véo, không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Văn Quốc Đống đưa đẩy phía dưới một lát, khàn giọng nói: “Núm vú của Văn phu nhân cứng.”
"Ùm..."
Tô Bối ngồi dậy, cởi váy trên người đến bên eo trước mặt Văn Quốc Đống, lộ ra đôi nộn nhũ trắng nõn đáng kiêu ngạo.
Văn Quốc Đống gấp không đợi nổi vươn tay véo lên nộn nhũ: “Lại to hơn.”
Tô Bối nhếch miệng, cúi người đưa nộn nhũ tới bên miệng Văn Quốc Đống:
“Lão Văn tiên sinh... Văn phu nhân nhà anh còn trẻ... Sinh con xong khôi phục rất tốt... Ngực phát dục lần hai...”
“Lão... Văn tiên sinh?”
Văn Quốc Đống ngậm lấy núm vú phấn hồng, hàm răng nhẹ nhàng cọ xát, tay có thể cử động vuốt ve qua lại đùi Tô Bối.
“Ừm hừ...” Tô Bối ôm đầu Văn Quốc Đống, ấn lên trên nhũ thịt, nhẹ giọng nói: “Trước tiệc 100 ngày của Văn Ngọc... Em phải làm bà xã danh chính ngôn thuận của Văn Quốc Đống...”
Văn Quốc Đống cắn núm vú của Tô Bối, không có một chút do dự trực tiếp đồng ý: “Được.”
Hiện giờ cách tiệc 100 ngày của Văn Ngọc chưa tới 2 tuần, cho dù là ly hôn, dựa theo tình huống điên cuồng này của Lâm Quyên đều mất một thời gian.
Văn Quốc Đống lại đồng ý nhẹ nhàng như vậy, đôi mắt Tô Bối nheo lại: “Anh dám nói có lệ với em thử xem?”
Văn Quốc Đống nhả ra ngậm lấy núm vú bên kia:
“Không dám có lệ Văn phu nhân... Nhỡ đâu ngày nào đó cô ấy không vui, muốn rút ống dưỡng khí của anh, sao anh dám chọc cô ấy?”
Sau khi nói xong, thấy sắc mặt Tô Bối khá hơn không ít, lại bổ sung:
“Ngày mai anh cho người làm thủ tục ly hôn trước...”
“Đợi anh ra viện, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn...”
Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối đã hôn người đàn ông.
Cố kỵ vết thương trên người Văn Quốc Đống, động tác không dám quá mạnh…
Đến lúc này, Văn Quốc Đống không chịu nổi.
“Bà xã... Đau...”
Nghe thấy thế sắc mặt Tô Bối thay đổi, muốn xoay người xuống giường nhưng bị Văn Quốc Đống nắm lấy. “Là côn th*t phía dưới đau... Nó nghẹn lâu rồi.”
Tô Bối đập mạnh vào ngực Văn Quốc Đống: “Đau chết anh đi! Già mà không đứng đắn!”
“Anh là đàn ông... Bà xã của anh ở trên người anh cởi sạch như vậy... Sao nó có thể không có phản ứng?”
Tô Bối dùng tay tuốt cự côn nóng bỏng kia: “Em dùng tay làm nó ra cho anh nhé?”
Đôi mắt Văn Quốc Đống đỏ bừng lắc đầu. “Không được... Nó muốn tiến vào tiểu tao huyệt vừa ướt vừa trơn của Văn phu nhân.”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng hắn một cái: “Chân không đau nữa à?”
“Bó thạch cao... Không sợ...
Văn Quốc Đống giơ tay dùng sức xoa tô nhũ của Tô Bối: “Bà xã... Đi lên được không.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Lâm Quyên bên cạnh, giống như nhớ tới gì đó vươn tay nâng cằm Văn Quốc Đống lên:
“Văn Quốc Đống...”
“Hửm?” Văn Quốc Đống nghe Tô Bối đột nhiên đổi giọng, lông tơ sau lưng không tự giác được dựng lên:
“Văn phu nhân làm sao vậy?”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống với vẻ nặng nề: “Lần trước khi làm bên cạnh Lâm Quyên...”
Ở trong lòng Văn Quốc Đống cô cũng không phải là người được đề cử cho vị trí Văn phu nhân.
“Anh sai rồi.”
Đầu óc Văn Quốc Đống thông suốt một cách kỳ lạ, gặp chuyện cho dù đúng hay sai, đều phải xin lỗi trước.