Tô Bối nhếch miệng:
“Đương nhiên là trốn đến khi đứa bé trong bụng từ phôi thai thành thai nhi... Nếu có thể, tốt nhất là sau ba tháng...”
Văn Uyển nghe ra được hàm ý của Tô Bối: “Chậc chậc... Nếu nói tàn nhẫn thì vẫn là chị tàn nhẫn...”
Tô Bối vươn tay sờ bụng:
“Nếu chị không tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng bị Lâm Quyên nuốt.”
Ba tháng sau thai nhi đã thành hình, giám định giới tính của thai nhi sẽ không còn là vấn đề.
Nếu là con trai, sau này ở Văn gia đọ sức với Lâm Quyên, Văn Quốc Đống không có khả năng khoanh tay đứng nhìn như bây giờ.
Dù sao Văn Lê đã vô dụng, văn không được võ cũng chẳng xong.
Văn Quốc Đống ngoại trừ điền lỗ thủng thì vẫn là điền lỗ thủng cho anh ta.
Nếu là con gái, cho dù Văn Quốc Đống có thích hay không, đứa bé đều thành hình, bóp mũi cũng phải nhận đứa “cháu gái” này.
Dựa theo tính cách của Lâm Quyên, nói không chừng sẽ thúc giục cô mang thai đứa thứ hai.
Đến lúc đó trong tay cô có con gái làm ràng buộc, tiếp cận Văn Quốc Đống còn đơn giản hơn hiện giờ.
Đương nhiên là Văn Uyển cũng hiểu rõ tầng đạo lý này, cho nên mới nói Tô Bối tàn nhẫn.
Vì thượng vị, không từ thủ đoạn.
Nhưng mà tính tình này, đủ độc ác!
“Dưỡng thai thật tốt! Tốt nhất là nuôi cháu em trắng trẻo mập mạp!”
Tô Bối nhìn di động, vẫn luôn có tin nhắn nhắc nhở có cuộc gọi tới.
“Không nói nữa, chị tới sẽ đổi số liên lạc với em, nhìn chằm chằm đám lão nam nhân kia...”
Cô không muốn thất bại trong gang tác.
Tô Bối cúp điện thoại, lập tức thiết lập chuyển tiếp cuộc gọi cho Văn Lê.
Tắt máy thay sim khác.
Trước khi chuẩn bị mượn hạt giống của Văn Quốc Đống, cô đã sắp xếp tất cả đường lui.
Văn Quốc Đống gọi cho Tô Bối vô số lần, lần đầu tiên điện thoại bị cúp, sau đó là không thể gọi được.
Văn Quốc Đống nhận thấy có điều không đúng, lập tức liên lạc với giám đốc của công ty luật chỗ Tô Bối.
“Đi công tác sao? Sáng hôm nay... Đột nhiên đi công tác à?”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống hơi híp lại, nghĩ tới một loạt động tác khác thường của Tô Bối sáng nay.
Quả nhiên... Khác thường là có mờ ám.
Tô Bối chưa từng giống như hôm nay, nói lời cợt nhả hết lần này tới lần khác... Lời ngon tiếng ngọt dỗ người ta đầu óc choáng váng.
“Ồ... Tô Bối... Cánh cứng…”
Sáng sớm Tô Bối lăn lộn đến giữa trưa, xách theo túi to túi nhỏ xóc nảy một đường.
Khi về đến nhà, trời đã tối đen.
Trên con đường nhỏ ở nông thôn, chỉ có một đường chính nhỏ hẹp, xung quanh đều là đồng ruộng.
Đang xuân hạ luân phiên, đất trồng rau trên bờ ruộng khắp nơi đều mọc hoa dại.
Nhưng không hợp với cảnh đẹp này, là phía xa có mấy người đang tụ tập nói chuyện phiếm.
Có người mắt sắc thấy Tô Bối xách theo túi lớn túi nhỏ trở về, cách từ xa đã chào hỏi.
“Đại luật sư nhà Tô lão nhị đã trở về rồi sao?”
“Sao chỉ có mình Bối Nhi trở về? Không phải kết hôn hai năm...”
Những lời này vang lên, thì có một phu nhân đang đóng đế giày khinh thường mở miệng.
“Kết hôn hai năm... Mấy năm nay các bà có ai gặp người nhà nhà trai không? Nói là kết hôn, chỉ mời đám thân thích chúng tôi đến huyện ăn bữa cơm rồi trở về…”
“Chúng tôi ngay cả người nhà chồng nó cũng chưa từng gặp... Nói là cha mẹ trong nhà làm quan... Xì... Người ta làm quan có thể nhìn trúng nó sao?”
Người phụ nữ dứt lời, mấy người thấy Tô Bối tới gần thì câm miệng.
Ai ngờ Tô Bối đến gần xong, trực tiếp đứng trước mặt người phụ nữ nói lúc trước, vẻ mặt kinh ngạc nói:
“Cô cả? Sao cô còn ở đây vậy?”
Người phụ nữ trung niên đang nói về Tô Bối thì bị Tô Bối điểm danh, nghe thấy tiếng lập tức xù lông:
“Cháu nói cái gì đấy? Sao cô không thể ở đây?”.
Tô Bối ngẩn người, cầm lấy di động lật một lát, giọng nói đột nhiên nhỏ xuống:
“Cháu thấy anh họ đăng lên mạng nói cả nhà ra nước ngoài du lịch, còn tưởng là cô cũng đi theo...”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi sắc mặt:
“Cái gì mà ra nước ngoài du lịch? Sao cô không biết? Đừng nói linh tinh, anh cháu còn đang làm việc đấy!”
Tô Bối mở ảnh chụp, vẻ mặt vô tội đưa tới trước mặt mọi người.
“Cô cả... Cháu thực sự không lừa cô... Cô xem... Bọn họ đang ở hải đảo... Nơi đó đi một lần không rẻ.”
“Haiz, đây là nước ngoài à… Đúng là rất đẹp…”
“Haizz... Người phụ nữ này là nàng dâu của Tiểu Phong đúng không? Trông thật thanh tú!”
“Đứa bé Tiểu Phong ôm trong lòng là con gái Tiểu Phong à? Đã lớn như vậy ư?”
“Tiểu Lệ, bà đã ôm cháu, sao không nghe bà nhắc tới? Con dâu ở cữ cũng không gọi bà tới hầu hạ sao?”
Người phụ nữ trung niên nghe mấy người nói, gương mặt già nghẹn đến đỏ bừng, nhưng vẫn phải cố nở nụ cười:
“Nó ở cữ tôi hầu hạ cái gì? Trong nhà có tiền đều mời giúp việc...”
Tô Bối cất di động nhếch miệng nói:
“Cháu thấy anh họ dẫn cả nhà ba vợ đi nước ngoài, còn tưởng là cô cả và dượng cũng đi cùng...”
Nói câu này xong, Tô Bối kéo hành lý rời đi.