Tô Bối nghe những lời không hợp tuổi của Văn Uyển, nhíu mày: “Em còn nhỏ tuổi mà sao lời nói giống y như người già trải qua muôn vàn trắc trở như vậy?”
“Ở Văn gia... Không một người trẻ tuổi nào có tâm tư đơn thuần.”
Văn Uyển thở dài đầy thâm ý: “Chị cảm thấy vì sao bác cả em sẽ mở một mắt nhắm một mắt với quan hệ của em và Diệp Liệt Thanh? Văn gia ấy à... Không có một ai là người tốt!”
Nghe thấy thế Tô Bối im lặng, nhớ tới khoảng thời gian ăn tết ở biệt viện của Văn gia.
Quan hệ giữa đàn ông Văn gia thế nào cô không rõ lắm, nhưng mấy chị em dâu, quan hệ giữa họ đúng là căng thẳng với mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhưng mà hiện giờ, những chuyện này không phải chuyện cô nên nhọc lòng.
Bây giờ cô chỉ có suy nghĩ nên bảo vệ đứa bé trong bụng trước.
Từ tối đó Văn Quốc Đống đóng sầm cửa rời đi xong.
Vì muốn tránh đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau Tô Bối đã dọn ra ngoài.
Để đảm bảo, Tô Bối không nói cho Văn Uyển cô ở đâu.
…
Tô Bối dọn ra đã nửa tháng, nhưng Văn Quốc Đống cũng không gọi một cuộc, nhắn một tin.
Mãi đến khi phản ứng khi mới mang thai biến mất, Tô Bối vẫn luôn không liên lạc được với Văn Lê.
Di động tắt máy, nhắn tin wechat không trả lời, gửi tin nhắn đi thì như đá chìm trong biển.
Văn Uyển nghe được tin tức từ bệnh viện cũng là sau khi Lâm Quyên nằm viện, Văn Lê chưa từng đến bệnh viện. Gần như là từ lúc cô ầm ĩ với Văn Quốc Đống xong, Văn Lê cũng mất tích theo.
Ngày càng kéo dài, sẽ càng bất lợi đối với cô.
Trong lòng Tô Bối hạ quyết tâm, khi di động của Văn Lê lại vang lên giọng nói chuyển lời nhắn vào hộp thư thoại của anh ta, lạnh lùng nói:
“Văn Lê, em cho anh nửa ngày! Nếu không gọi lại, em sẽ lập tức chuẩn bị giấy tờ ly hôn!”
Tô Bối nói câu này xong thì cúp điện thoại.
Quả nhiên chưa tới hai tiếng, Văn Lê đã gọi điện thoại tới.
Tô Bối lạnh lùng nhìn di động, sau đó tắt máy.
Văn Lê gọi bao nhiêu cuộc thì Tô Bối tắt từng ấy cuộc, cuối cùng để chế độ yên lặng, chuẩn bị giấy tờ ly hôn.
Tô Bối nhìn tập tài liệu trên tay, đương nhiên là cô sẽ không thực sự ly hôn.
Nhưng mà người Văn gia... Tự mình cảm thấy mình ưu việt hơn người, cô không thích loại cảm giác bị người ta nắm mũi dắt đi.
[Vợ, anh ở xa mà di động bị hỏng... Nên không mở máy.]
[Vợ em đừng giận! Tối nay anh sẽ về thành phố Lâm!]
[Vợ, em nghe máy có được không?]
[Vợ yêu...]
[Vợ, không phải lúc trước em vẫn luôn nói muốn nghỉ phép để đi hải đảo à, mấy ngày tới chồng có thời gian, chúng ta cùng nhau đi được không?]
Văn Lê giống như thấy nhắn tin nhắn không mất tiền, liên tục gửi tới, tạo sự đối lập rõ ràng với nửa tháng trước.
Tô Bối nhìn đến đây, đôi mắt lạnh hơn.
Buổi chiều gần giờ tan làm.
Giám đốc vẫn luôn không thấy bóng dáng, đột nhiên nói với mọi người:
“Mới nhận được tin tức, ngày mai cục trưởng Văn mới nhậm chức của chúng ta, muốn tới đây chỉ đạo công tác, tối nay mọi người chịu khó tăng ca nhé…”
Sau khi nói xong, đột nhiên giám đốc nói với Tô Bối đang thất thần: “Tiểu Tô, cô lại đây...”
Tô Bối đoán được giám đốc đánh chủ ý gì, nhíu mày: “Giám đốc... Tôi không…”
“Haizz... Tôi biết, tôi biết...”
Không đợi Tô Bối nói xong, giám đốc đã ngắt lời:
“Ngày mai cũng không có chuyện gì khác, chỉ là chịu khó tới giúp một chút, chuyện khác không cần cô nhọc lòng.”
Tô Bối hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Giám đốc, gần đây cơ thể tôi không thoải mái lắm, hay là để chị Tôn đi... Chị ấy thích hợp hơn tôi...”
Cô và Tôn Lôi đều là trợ lý của Nghiêm Cẩn, từ lần trước Văn Quốc Đống tới đón cô, thái độ của người trong công ty luật đối với cô đều thay đổi.
Tôn Lôi ở trong tối ngoài sáng châm chọc mỉa mai cô không ít, nếu bây giờ có cơ hội “tốt” như vậy, có lẽ đối phương sẽ cảm thấy có hứng thú mới đúng.
Giám đốc nhìn Tô Bối với hàm ý sâu xa: “Thực sự không thoải mái à?”
Tô Bối gật đầu, nhìn Nghiêm Cẩn mới về công ty: “Tôi đã xin anh Nghiêm nghỉ ngày mai đến bệnh viện... Thực sự không được.”
Đột nhiên Nghiêm Cẩn bị điểm danh ngẩn người: “Ồ... Đúng vậy! Tiểu Tô đã nói với tôi chuyện này...”
“Haizz... Tiểu Tô, cơ thể không khỏe thì đừng cố... Nhìn gương mặt nhỏ gầy này của cô đi... Trước đây gương mặt còn giống trứng ngỗng, bây giờ đã nhọn hoắt chọc được người ta...”
Tôn Lôi vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này đứng dậy, nói: “Giám đốc, Tô Bối không tiện thì để tôi.”
Người trong công ty luật có ai không phải là yêu tinh ngàn năm, yêu quái vạn năm.
Người nào mà không biết chút tâm tư nhỏ này.
Tô Bối cười với Tôn Lôi: “Vậy nhờ cả vào cô, tôi còn chút việc.”
Đối với Văn Quốc Đống cô sẽ không từ bỏ, nhưng không phải bây giờ...
Khi tan làm, Tô Bối cố ý tan làm muộn hơn thường ngày.