Mục lục
Ham Muốn - Đông Trúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như bây giờ bên tai còn có tiếng rên rỉ quyến rũ của Tô Bối, cùng với một câu “ba” hớp hồn kia... 

Văn Quốc Đống ở trong phòng tắm tắm nước lạnh hơn nửa tiếng, mới rửa sạch mùi hương thuộc về Tô Bối.

Nhưng mà nghĩ tới Tô Bối, dường như côn th*t dưới người có thể khiến ông nhớ tới tiểu huyệt nhỏ hẹp ướt đẫm của Tô Bối, nhìn côn th*t dưới người mơ hồ có xu thế ngẩng đầu.

Tung hoành quan trường mười mấy năm, khôn khéo một đời, vậy mà hồ đồ nhất thời bị con dâu mình dụ dỗ lên giường.

Bỗng nhiên Văn Quốc Đống mở mắt ra, như nhớ tới gì đó xoay người xuống giường, đi nhanh tới phòng ngủ của Tô Bối. 

“Ừm… Ba... Tiểu dâm phụ còn muốn... Ừm...”

Văn Quốc Đống đẩy cửa mà vào, lọt vào tầm mắt là Tô Bối cong chân, một tay xoa đầu v*, một tay cắm vào trong tiểu huyệt.

Âm môi tiểu huyệt trắng hồng đang bị ngón tay thon dài của Tô Bối tách ra, lộ ra mị thịt đang hàm chứa tinh dịch của ông.

Cảnh tượng trước mắt dâm mĩ như thế, côn th*t dưới người Văn Quốc Đống lại có phản ứng.

“A… Ba... Ừm... Còn muốn... Ô... Rất muốn bị ba đụ…”

Tô Bối ở trên giường đắm chìm trong thế giới của mình, không hề phát hiện sự xuất hiện của Văn Quốc Đống. 

Trong căn phòng đều là tiếng rên rỉ của Tô Bối, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm tiến lên trước, thấy rõ ngón tay thon dài của Tô Bối cắm vào trong huyệt thịt. 

Ngón cái không ngừng chà đạp hạt đậu nhỏ sưng đỏ kia, khi ngón tay ra vào, mang ra từng luồng dịch nhầy trong suốt.

Văn Quốc Đống đứng trên giường, nhìn chằm chằm lỗ nhỏ trắng hồng giữa hai chân của Tô Bối. 

Nửa tiếng trước côn th*t của ông mới thăm dò, nơi đó nhỏ hẹp cỡ nào mất hồn cỡ nào, ông biết rõ nhất…

Hình như Tô Bối phát hiện ra nên mở mắt, thì thấy Văn Quốc Đống nói không có lần sau đi qua đứng trước giường cô, đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô.

“Ừm… Ba... Đẹp không?”

Tô Bối thẹn thùng nhìn côn th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống, chậm rãi rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt, hai chân mở rộng trước mặt  Văn Quốc Đống.

“Con... Con Muốn bị ba ** thêm lần nữa... Ừm...”

Còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã tiến lên trước, tách hai chân Tô Bối ra, ngón tay thô to cắm vào tiểu huyệt hơi sưng lên.

Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, đôi mắt sắc bén nhìn Tô Bối từ đầu tới chân một lần: “Dâm đãng... Cố ý quyến rũ ba?”

“Ừm... Không... Không có.”

Tô Bối đỏ mặt không ngừng lắc đầu phủ nhận, nhưng động tác nâng eo hùa theo ngón tay Văn Quốc Đống cắm vào rút ra, có vẻ khẩu thị tâm phi.

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn động tác của Tô Bối, bàn tay thô to tiến thêm một ngón tay vào trong tiểu huyệt, ba ngón tay bị mị thịt trong tiểu huyệt của cô mút chặt: “Dâm như vậy... Văn Lê không thỏa mãn được con, ra ngoài tìm đàn ông sao?”

“Ừm... Sẽ... Sẽ không.” 

Đôi mắt Tô Bối nhiễm sương mù, cắn môi: “Con... Con có thể tìm ba... A!”

Văn Quốc Đống nghe Tô Bối ngây thơ cợt nhả, ngón tay véo mạnh lấy hạt đậu nhỏ sưng to kia: “Dâm đãng!” 

“Ừm... Ngón tay của ba cắm vào người ta cũng thật thoải mái...”

Một chân của Tô Bối vô lực giẫm lên người Văn Quốc Đống, sâu trong tiểu huyệt tràn ra dịch nhầy xen lẫn tinh dịch của ông.

Ngón tay của Văn Quốc Đống bị dịch dâm tưới, nhìn tiểu huyệt chảy ra tinh dịch, mới kịp phản ứng vì sao ông tới phòng Tô Bối.

Đột nhiên, Tô Bối thấy Văn Quốc Đống thất thần, khó nhịn nâng eo: “Ba… Ba mau tiến vào đi... Tiểu huyệt... Thật khó chịu... Rất muốn côn th*t to của ba cắm vào.”

Văn Quốc Đống nhìn tiểu huyệt đã bị ** một lần, đôi mắt thâm trầm: “Trong nhà có thuốc không?”

"Dạ?"

Tô Bối ngẩn người, thấy Văn Quốc Đống không có phản ứng, một chân từ bụng ông trượt xuống, dễ dàng đẩy đai áo ngủ bên eo của ông.

Văn Quốc Đống nắm lấy cái chân làm loạn của Tô Bối, trầm giọng nói: “Vừa rồi ba bắn vào... Trong nhà có thuốc tránh thai khẩn cấp không?”

Tô Bối nhìn chằm chằm côn th*t sung huyết dưới người Văn Quốc Đống, nhìn hộp thuốc rỗng trên tủ đầu giường: “Con đã uống.”

Cô đã sớm biết Văn Quốc Đống trời sinh đa nghi, mới đầu chưa kịp phản ứng, xong việc chắc chắn ép cô uống thuốc.

Thuốc này, còn có vết thương trước ngực đều là chuẩn bị cho ngày mai…

Ai biết nửa đêm Văn Quốc Đống lại trở về, nên buổi biểu diễn ngày mai của cô được đẩy lên trước.

Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn hộp thuốc, cùng với ly nước đã uống một nửa.

Ông đột nhiên kéo Tô Bối, côn th*t bốp một tiếng vỗ lên gương mặt Tô Bối, trầm giọng nói: “Thích nó như vậy à?"

Tô Bối nhìn côn th*t thô cứng trước mắt, tiểu huyệt không tự giác chảy ra dâm dịch, mắc cỡ đỏ mặt gật đầu: “Vâng, rất thích.”

Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, ép mình không nhìn mặt Tô Bối đang ở dưới người, ấn côn th*t sát vào mặt cô: “Thích thì liếm đi... Liếm cho ông đây thoải mái, ông đây sẽ ** con…”

Tô Bối hạ mắt xuống, trong mắt hiện lên ý cười: “Nhưng mà… Ba... côn th*t của ba quá to... Miệng nhỏ ăn không nổi... Ừm.”

Văn Quốc Đống không cho Tô Bối đường hối hận, ấn đầu Tô Bối ngậm côn th*t vào trong cái miệng nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK