Ngày thường buổi sáng Huỳnh Hoa thường đến phòng Dương Long từ rất sớm, sáng này cũng vậy, vừa tờ mờ sáng cô đã đến nhưng vừa đến cô giật mình khi nhìn thấy cửa phòng anh mở toang. Huỳnh Hoa phóng nhanh vào bên trong, anh không có trong phòng, giường chiếu hôm qua cô xếp thế nào bây giờ nó vẫn vậy, lại lạnh lẽo.
Huỳnh Hoa khựng người nhớ lại, hôm qua anh có hỏi cô: "Nếu là sinh ly, là tử biệt hay khoảng cách thời gian, cô sẽ quên anh và có chồng hay không….”
Huỳnh Hoa biết ngay là có chuyện, cô quát to lên:
- Người đâu.
Một số người hầu thức sớm làm việc gần đó vội vàng chạy lại.
- Tiểu thư, có chuyện gì…
- Gọi tất cả người trong sơn trang này dậy cho ta.
Tiểu thư nổi giận! Không cần biết cô ta còn võ công hay mất võ công, cô ta là con gái cưng của lão trang chủ đó! Cô ta giận, không đích thân đập gãy chân người hầu thì đại lão gia cũng vì ả mà đập gãy chân bọn họ. Hồ Kỳ tiêu cục sáng hôm ấy nháo nhào cả lên.
Tứ Bình là người đầu tiên chạy đến, hỏi nhanh:
- Huỳnh Hoa, có chuyện gì?
- Dương Long biến mất rồi, chăn chiếu cũng lạnh tanh.
- Cả đêm không có trong phòng, cậu ta có thể đi đâu được chứ.
- Giúp em tìm anh ấy.
- Được.
Nghe người hầu nói con gái có chuyện, Nhật Lan chẳng biết có chuyện gì chỉ kịp hỏi “Quyên nhi đang ở đâu?” rồi vội vã đi về phía hậu viện.
- Quyên nhi xảy ra chuyện gì?
Bà hỏi ngay khi gặp mặt con gái. Huỳnh Hoa quay lại nhìn bà, bất chợt lạnh lùng hỏi:
- Có phải mẹ đã nói gì với Dương Long rồi không?
- Mẹ… không có. Có chuyện gì sao?
- Dương Long biến mất rồi. Mẹ hãy nói thật cho con biết đi, mẹ đã nói gì với Dương Long rồi phải không?
- Mẹ…
- Mẹ không nói con cũng biết. Nhưng con cũng nói cho mẹ biết, nếu Dương Long xảy ra bất cứ chuyện gì… con sẽ không thiết sống nữa.
Một vài người hầu còn đứng lớ ngớ bị Huỳnh Hoa quát lên:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, đi tìm người ngay cho ta.
- Dạ.
Người hầu chạy mau đi, họ không ngờ nhị tiểu thư nổi giận còn kinh khủng hơn cả lão gia. Ai bảo cô ta mất võ công chứ, hét to như sấm, muốn điếc cả tai. Bọn người hầu chạy đi hết rồi Huỳnh Hoa mới hừ giọng rồi quay đi, không để ý gì đến mẹ mình nữa. Nhật Lan vội gọi theo:
- Quyên nhi.
Huỳnh Hoa dừng chân lại.
- Con giận mẹ sao?
Huỳnh Hoa quay lại dịu giọng:
- Con không giận mẹ, có lẽ con đoán sai. Trời còn sớm, mẹ hãy nghỉ ngơi đi. Vừa rồi do con nóng lòng làm cho cha và mẹ phải lo lắng. Đó là lỗi của con.
- Con muốn đi đâu?
- Con tìm anh ấy. Nếu trong hôm nay không tìm được người, con sẽ rời khỏi đây.
- Quyên nhi, con nói vậy là có ý gì?
Huỳnh Hoa không đáp quay người đi nhanh. Nhật Lan hơi run giọng:
- Đó là lỗi của mẹ.
Huỳnh Hoa hơi khựng người lại một chút rồi tiếp tục bước. Nhật Lan quát lên:
- Con đứng lại đó cho mẹ.
Huỳnh Hoa quay người lại:
- Mẹ con điều gì muốn nói sao?
- Thái độ của con như vậy là sao, dù sao mẹ cũng là mẹ của con. Mẹ làm mọi thứ cũng chỉ vì con. Mẹ đã nói hàng trăm hàng ngàn lần rồi, có lần nào con chịu nghe mẹ hay không? Con về làm vợ Dương Long, nó sẽ không mang lại gì cho con ngoài khổ cực, nó không làm cho con hạnh phúc, vui vẻ. Mẹ làm vậy có gì sai, mẹ nhận lỗi vì đã làm điều trái với ý con. Nhưng mẹ không hối hận với những việc mình làm. Nhìn thấy con lao khổ, mẹ không cam tâm.
- Nhưng con cam tâm.
- Con…. Quyên nhi, con nên nhớ con là con gái, con cần được yêu thương chăm sóc chứ không nên là người phải dang tay ra lo lắng chăm sóc cho người khác.
Huỳnh Hoa lắc đầu:
- Không, bên anh ấy con không nghĩ mình sẽ khổ sở hay không hạnh phúc. Trên thế gian này không có con đường nào mà con người chỉ có đi qua mà không thể đi ngược lại, con đường nào cũng thông với hai nơi, có qua và có lại. Cũng như con bên anh ấy, con lo cho anh ấy cũng có nghĩa là con đang nhận, con đang cảm thấy hạnh phúc chứ không hề đau khổ như mẹ nghĩ. Còn nếu con làm theo lời mẹ, rũ bỏ anh ấy trong lúc này, trọn đời này lương tâm của con sẽ ray rứt. Thì dù cho con có ở bên cạnh hoàng đế, vật chất đủ đầy, con cũng không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Con người ta sẽ mãi mãi không hạnh phúc vui vẻ nếu lương tâm mình không thanh thản. Có phải mẹ cũng nghĩ như con không?
- Nhưng Long nhi nó không như con, nó hiểu những gì mẹ nói. Nó cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con nên mới tự mình bỏ đi, con nên trân trọng sự hy sinh đó.
- Con không tin.
- Quyên nhi.
- Con phải đi tìm anh ấy.
- Con đứng lại cho mẹ.
Huỳnh Hoa khựng người lại.
- Mẹ.
- Con nói đi, đến bao giờ con mới chịu hiểu những gì mẹ nói?
- Không, con không hiểu, con sẽ không hiểu, con không muốn hiểu.
- Quyên nhi.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Được rồi, nếu mẹ muốn con hiểu. Mẹ hãy nói thật lòng cho con biết…
- Hả?
- Nếu một ngày nào đó cha cũng biến thành một người như Long ca bây giờ, mẹ sẽ buông bỏ ông ấy phải không?
- Mẹ… mẹ đang nói chuyện của con.
- Nhưng con muốn nghe suy nghĩ của mẹ về thí dụ của con.
- Mẹ…
- Mẹ không buông bỏ được phải không?
- Chuyện của mẹ và con không giống nhau.
- Giống nhau.
- Quyên nhi.
- Con đã là người của anh ấy, con không bỏ anh ấy được.
Nhật Lan lặng người. Có người hầu tất tả chạy đến báo:
- Bẩm tiểu thư, đã tìm được người.
Huỳnh Hoa vội hỏi:
- Anh ấy ở đâu?
Vừa lúc ấy Tứ Bình đi vội về phía cô, trên lưng anh cõng một người. Tứ Bình bước nhanh vào phòng đặt Dương Long nằm xuống. Huỳnh Hoa lao nhanh vào:
- Anh ấy thế nào?
Tứ Bình vội trấn an:
- Đừng quá lo, cậu ấy chỉ bị ngất đi, có lẽ do độc phát. Và…
Huỳnh Hoa đưa tay chạm vào cánh tay Dương Long nhưng cô rụt lại ngay:
- Nóng quá.
- Cậu ấy đang phát sốt, có lẽ đã đi dưới trời đêm thời gian lâu, trúng sương. Em ở đây trông chừng cậu ấy, anh đi lấy thuốc.
Tứ Bình đi rồi Nhật Lan mới bước vào ngồi xuống bên cạnh con gái. Bà nhìn thấy nét lo lắng trên khuôn mặt của cô. Nhật Lan dịu giọng:
- Quyên nhi, những gì con nói là thật sao?
- Thật.
Tuy được Tứ Bình cho uống thuốc hạ sốt nhưng đến tận chiều hôm đó Dương Long mới tỉnh dậy. Cả ngày hôm sau Huỳnh Hoa ở suốt bên cạnh Dương Long không rời nửa bước. Hồ Kỳ biết chuyện cũng đến, lo lắng han hỏi. Dương Long thú nhận mình muốn bỏ đi, anh không muốn trở thành gánh nặng cho Huỳnh Hoa. Nhưng anh tuyệt nhiên không nhắc đến cuộc gặp trước đó giữa mình và Nhật Lan. Hồ Kỳ rầy “con rể” từ nay không được có ý nghĩ đó nữa, căn dặn Long chú ý giữ gìn sức khỏe. Sau đó ông rời khỏi, vừa ra đến ngoài ông chạm mặt vợ, ngay lập tức ông trầm giọng xuống:
- Bà đi theo tôi.
Hồ Kỳ đi dọc dãy hành lang rồi bước vào phòng, Nhật Lan cũng bước vào theo.
- Bà nói đi.
- Nói gì?
- Tất cả do bà làm ra?
- Đúng vậy.
- Tại sao bà lại hấp tấp như vậy?
- Ai bảo lâu như vậy ông không nghĩ ra được cách gì.
- Bà đang trách tôi sao?
- Đúng vậy, ông suốt ngay chỉ luôn miệng tìm thuốc giải cho chàng rể quý. Nhưng điều đó vốn dĩ không thể, tôi thương con gái mình, tôi không thể im lặng.
- Nhưng đâu phải bà không biết tính của Quyên nhi.
- Biết thì biết nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Còn ông nữa, không chịu nghĩ ra cách gì đi, ở đó chất vấn tôi, hay ông không thương con gái của mình.
- Thương con tôi cũng thương nhưng…
- Ông lại sợ thiên hạ cười chê mình là người bất nghĩa bất nhân sao? Từ đầu ông vốn là người vô tình vô nghĩa thì còn sợ gì nữa.
- Bà lại muốn nói gì nữa đây?
- Ông từng bỏ mặc tôi và Hạnh Nguyên tỷ, cả Kiệt nhi và Quyên nhi suốt hai mươi mấy năm không ngó ngàng tới, ông đã bất nghĩa bao nhiêu đó rồi thì thêm một chút nữa cũng có sao.
- Bà lại nữa rồi.
- Tôi nói cho ông biết, Quyên nhi từ nhỏ đã chịu mất mát nhiều rồi, tôi không muốn nhìn thấy nó khổ thêm nữa.
- Tôi cũng vậy, có khác gì bà đâu.
- Vậy thì ông mau nghĩ cách gì đi. Hay ông không nỡ?
- Phu nhân bà ngồi xuống từ từ nghe tôi nói đã…
***
Trưa ngày hôm sau đó, không rõ vô tình hay cố ý Nhật Lan đã đến trước cửa phòng Dương Long. Cánh cửa không đóng, con gái cũng không có bên trong đó, không hiểu sao bà do dự.
- Là ai vậy?
- Là ta.
Dương Long bất ngờ hỏi và Nhật Lan buộc miệng trả lời. Trả lời xong bà mới giật mình, bây giờ đã lên tiếng rồi không vào cũng không được. Nhật Lan bước vào, dịu giọng:
- Con thật khỏe chưa? Quyên nhi đâu?
- Con… đã khỏe rồi. Cô ấy bảo đi nấu thức ăn… bá mẫu, con xin lỗi. Con thật sự không muốn mình trở thành gánh nặng của mọi người, con muốn rời khỏi đây, như vậy cô ấy sẽ không phải lo lắng cho con nữa. Nhưng con thật vô dụng, đã làm mọi chuyện ra thế này. Con xin lỗi bá mẫu vì đã không làm tròn lời kí thác của người.
Nhật Lan đưa tay chạm vào vòng băng nơi trán Long, dịu giọng:
- Con không có lỗi, lỗi là ở ta, có lẽ ta không nên nói những lời như vậy. Khi ta nói với con những lời đó điều ta mong không phải là con rời bỏ nơi này. Ta chỉ mong con có thể khuyên Quyên nhi… mà thôi không nhắc chuyện này nữa. Dù là như thế nào thì việc làm đó của ta cũng thật quá đáng, ta xin lỗi, con hãy xem như ta chưa từng nói gì với con, cũng đừng bao giờ nghĩ đến việc rời bỏ nơi này. Sau chuyện vừa rồi ta đã nhận ra một điều, nếu con ở đây, Quyên nhi rất vui vẻ, không có con nó vô cùng lo lắng và nếu con thật sự biến mất với nó hẳn là một sự tổn thương rất lớn.
- Bá mẫu…
- Gọi ta là nhạc mẫu.
- Con…
Sau sự việc ấy Nhật Lan và Hồ Kỳ không ai nhắc đến chuyện của Dương Long và Huỳnh Hoa nữa. Huỳnh Hoa nghĩ có lẽ bà đã chấp nhận cho hai người bọn họ khi Huỳnh Hoa nói mình đã thuộc về anh.
***
Một tháng sau đó, Huỳnh Hoa nhận được chiếc thiệp hồng. Chiếc thiệp hồng đó do một người làm của quán trọ Việt Xuân Yên ở Nam Sơn trấn mang đến, kẻ đó là người của Hắc Phong trại trước đây. Cái thiệp được đưa tận tay cho Huỳnh Hoa theo mệnh lệnh của Thập Toàn.
Huỳnh Hoa mở chiếc thiệp ra xem chợt bật cười. Đó là thiệp cưới, nhưng nếu nói một cách chính xác đó là một bức thư, Thập Toàn cho nhị tỷ biết là mình sắp cưới vợ. Anh nhờ nhị tỷ trao thiệp cưới đến cho mọi người trong nhà, chỉ trừ Hồ Kỳ ra. Tuy đám cưới là hỷ sự nhưng Thập Toàn vẫn còn giận Hồ Kỳ, trong thư Thập Toàn căn dặn chị mình không được mời Hồ Kỳ đến hôn lễ của mình, với lý do ông sẽ lại phá nát hôn lễ.
Huỳnh Hoa đọc thư xong khẽ cau mày, không ngờ tam đệ lại thù dai đến như vậy. Sau khi Huỳnh Hoa đọc xong bức thư, thủ hạ của Thập Toàn sai đi đưa cô thêm một túi thiệp hồng. Huỳnh Hoa đón lấy, gọi hai người đó vào nhà, cho thủ hạ dọn phòng cho họ nghỉ lại.
Huỳnh Hoa đứng ngẩn người ngẫm nghĩ một lúc cô đi tìm cha mình. Huỳnh Hoa quyết định cho ông biết tin Thập Toàn cưới vợ trước hết, cô trao cho ông bức thư Thập Toàn gửi cho mình. Xem xong bức thư Hồ Kỳ bật cười:
- Cái thằng nhỏ này, cứ nghĩ ta hồ đồ mãi sao. Nghĩ lại chuyện trước kia ta thật sự thấy có lỗi, cứ tưởng thằng nhỏ giận ta bỏ luôn cả một thời tuổi trẻ, như vậy ta ân hận biết chừng nào. Cuối cùng nó cũng tìm được ý trung nhân, như thế thật tốt.
Huỳnh Hoa dịu giọng:
- Cha liệu sao? Sẽ đến dự hôn lễ của tam đệ chứ?
- Toàn nhi thành hôn là hỷ sự, là chuyện đáng chúc mừng. Nhưng nó còn giận ta, nó không muốn gặp ta trong ngày cưới, thôi thì ta tôn trọng quyết định của nó vậy. Biết đâu ta đến đó lại phá hỏng hôn lễ của nó theo lời trong thư thì sao…
Hồ Kỳ cười khà khà xem như điều đó không là gì cả.
- Quyên nhi, con cho mọi người biết tin đi. Từ đây đến mồng chín tháng tám không còn xa nữa, bây giờ đã là hai mươi tháng bảy. Đoạn đường từ đây đến Nam Sơn cũng gần nửa tháng…
- Con biết rồi, để con cho mọi người biết và chuẩn bị.
- Chuyển lời chúc phúc của ta đến em con.
- Dạ.
***
Sau đó ba ngày, Huỳnh Hoa, Kim Cúc, Minh Minh và những người trong tiêu cục cùng nhau đến Nam Sơn. Hồ Kỳ ở lại nhà vì trong thư con trai không muốn gặp ông. Dương Long cũng không đi cùng vì sức khỏe anh không cho phép anh đi xa như vậy chỉ với thời gian mười lăm ngày.
Sau khi mọi người đi dự hôn lễ của Thập Toàn thì Bình An trấn chìm ngập trong những chuỗi ngày mưa bất tận. Nếu không mưa to cũng mưa phùn, hết mưa phùn lại mưa to. Trong những ngày đó tiêu cục tạm đóng cửa không làm việc, vì trong nhà chỉ còn mỗi mình Hồ Kỳ, ông không quán xuyến nổi. Con gái lại giao "chồng" lại cho ông chăm sóc, ông cũng không muốn chúi đầu vào công việc mà "phụ lòng" con gái.
Cả Huỳnh Hoa và Tứ Bình đều đã đến Nam Sơn, cả ngày trời lại mưa âm ĩ. Dương Long thẩn thờ ngồi trong phòng lắng nghe tiếng mưa rơi, giữa không gian tăm tối chỉ có tiếng mưa rơi không ngờ lại buồn thảm đến như vậy. Cũng may trong những lúc như vậy "nhạc phụ" Hồ Kỳ thường đến trò chuyện khiến anh không thấy quá cô đơn.
Hồ Kỳ nói với anh từ ngày anh phát độc đến nay ông tăng lượng người người dò hỏi khắp nơi tìm người có thể giải độc Mai Hoa châm giúp Long. Ông nói mấy tháng trước có chút tin tức, người đó họ Hạ là sư huynh của Kỳ Vân và Hạnh Bạch - người hạ độc Dương Long trong chuyến đi về kinh thành mấy năm trước. Tuy nhiên đó chỉ là lời đồn đãi nên hiện giờ Hồ Kỳ cho người tìm đến đó để xác nhận lại. Vì người họ Hạ đó ở bên kia bờ Bảo Định giang nên thủ hạ của ông đi cũng được hơn tháng rồi.
Nghe Hồ Kỳ nói vậy Dương Long cũng thoáng mừng, nếu tìm được người giải được độc châm, độc trong người anh được giải thì may ra anh có thể bình phục. Như vậy anh có thể chăm sóc cho người anh yêu thương chứ không còn là gánh nặng như bây giờ nữa. Sau đó vài hôm, Hồ Kỳ đến nói với anh có tin tức chính xác về người họ Hạ đó. Ông ta quả thật có thể giải độc châm nhưng ông ta ở sâu trong rừng núi, bình thường không chịu đi đâu, ai muốn được giải độc thì đích thân tìm đến ông ta. Ông ta không phải là một đại phu mà chỉ là người biết giải đa số các loại độc trên đời nên rất ít người biết đến.
Hồ Kỳ báo tin mừng cho Dương Long hay rồi bảo anh nghỉ ngơi cho thật khỏe, hứa vài hôm nữa ông đích thân đưa anh đến gặp người họ Hạ kia. Từ bé đến giờ chưa bao giờ Dương Long cảm thấy hy vọng vào một điều gì đó như hôm nay, anh muốn nhìn thấy lại ánh sáng, anh hoảng sợ trước bóng đêm bất tận đã trùm phủ lấy anh suốt mấy tháng qua. Nhưng anh không biết phía sau những lời dịu dàng, ngọt ngào ấm áp của Hồ Kỳ lại chứa đựng một bí mật mà anh không bao giờ ngờ tới.
Buổi sáng hai ngày sau đó, hôm ấy là một ngày đẹp trời sau những chuỗi ngày mưa triền miên không dứt. Chim chóc lại tiếp tục khúc hát tìm nhau trên những cành cây. Cảnh vật vui tươi và lòng một người cũng rộn ràng niềm háo hức. Khi bình minh vừa lên mang theo những tia nắng ấm áp, như lời đã hứa hôm trước, Hồ Kỳ đến gõ cửa phòng Dương Long khẽ gọi:
- Long nhi, con dậy chưa, trời sáng rồi, đến giờ lên đường rồi.
- Dạ, bá phụ.
Hồ Kỳ đẩy cửa bước vào, nhìn sơ qua có vẻ Dương Long đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Ông đến sửa lại cổ áo cho Long rồi dịu giọng:
- Được rồi, con chờ ta thu dọn hành lý cho con một tí.
- Dạ.
- À, hôm qua ta định sẽ đi cùng con đến đó nhưng hôm nay tiêu cục lại xảy ra một vài chuyện, tam đệ và phu nhân lại chưa về, trong nhà không có ai đáng tin để ta giao phó công việc nên ta đành ở lại không đi cùng con được. Nhưng con yên tâm, Nhất Hùng sẽ đi cùng con, đó là thủ hạ thân tín nhất của ta, ta cũng đã căn dặn đủ mọi chuyện rồi. Ít hôm nữa Quyên nhi về ta và nó sẽ đến đó với con, không đi cùng con được, ta thật có lỗi.
- Không sao, nếu công việc quan trọng thì người cứ ở lại.
- Đây là hành lý ta vừa thu dọn cho con, đi đường nhớ chú ý sức khỏe. Nếu cần gì hay cảm thấy khó chịu thì nói với Nhất Hùng. Đừng để quá mệt hay quá lạnh.
- Dạ.
Hồ Kỳ mang túi vải đeo lên vai cho Dương Long.
- Được rồi, chúng ta đi. Nhất Hùng đang ở ngoài đợi chúng ta đó.
Hồ Kỳ dẫn anh ra cửa rồi trao tay sang cho một người khác. Dương Long được dẫn đi ra bằng cửa sau cốt để không bại lộ hành tung. Anh hoàn toàn không nhận ra điều gì khác lạ vì khi nãy ngoài mấy câu dặn dò ra Hồ Kỳ còn máy mắt một cái và kẻ kia đã gật đầu. Những điều đó Dương Long không nhìn thấy nhưng anh biết lối mình đi ra là cửa sau. Ra khỏi cửa sau người kia đưa anh đi một đoạn nữa trên con đường dẫn ra thị trấn.
Đang đi Nhất Hùng chợt dừng lại nói với Long:
- Long huynh đứng đây đợi đệ một lát, đệ đi lấy xe ngựa đến đây rồi chúng ta lên đường. Nhớ là đứng yên đừng đi đâu nhé!
Dương Long gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Người kia đi rồi, Dương Long đứng chờ, chỉ nghe tiếng bước chân ngày một xa dần. Dương Long nghiêng tai lắng nghe một lúc thì không còn nghe gì ngoài tiếng gió nên đành đứng yên để đợi.
Bởi vì anh không nhìn thấy nên không phát hiện ra điều lạ là Nhất Hùng vừa rồi rời khỏi anh một đoạn liền dụng khinh công phóng đi. Làm cho Dương Long tưởng rằng y đi xa lắm nhưng thật ra nếu Dương Long có thể nhìn hẳn thấy y cùng một người nữa đứng phía xa xa tụm đầu vào nhau bàn bạc. Vì khoảng cách khá xa, họ lại nói nhỏ nên Dương Long hoàn toàn không nghe thấy.
Người đứng đối mặt với Nhất Hùng khẽ giọng:
- Đại ca thấy sao, chứ đệ thật tình không nỡ ra tay. Trông anh ta đã thành như vậy rồi… đệ không nhẫn tâm.
- Ta cũng có khác gì đệ đâu, cậu ta cũng đâu làm lỗi gì với chúng ta và Hồ gia.
- Vậy tại sao Hồ lão gia lại bảo chúng ta hạ sát cậu ta, còn phải phi tan nữa, như vậy quá ư tàn ác.
- Nhưng chúng ta trót nhận lệnh rồi, biết là nhẫn tâm nhưng nếu không giết cậu ta, Hồ lão gia sẽ giết chúng ta.
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao đại ca. Hay là chúng ta đừng ra tay…
- Đệ muốn chống lại lệnh Hồ lão gia sao?
- Theo đệ, lỗi của cậu ta là bị tiểu thư yêu và cậu ta cũng yêu tiểu thư nhưng mắt lại mù nên mới bị Hồ lão gia…
- Đệ nói vậy chẳng khác nào Hồ lão gia là người đã mất hết nhân tính.
- Đệ không biết, nhưng đệ còn nhân tính. Hôm nay đệ nhất quyết không giết cậu ta.
- Đệ muốn thế nào?
- Đệ không biết nên làm thế nào… nhưng có một điều đệ biết, trước kia chúng ta thân sơ thất sở phiêu bạt khắp nơi, chính vì được cậu ta giới thiệu vào làm nơi đây mới có nơi ăn chốn ở. Tuy gặp mặt chỉ một lần đó sau đó đệ không gặp lại nhưng đệ nhớ mặt, nhớ tên cậu ta là Dương Long, là người của tiêu cục. Đệ không ra tay được.
- Ta thì được tiểu thư mang vào đây, ta không biết giết người cô ấy yêu là sai hay đúng nữa. Thật lòng ta cũng không muốn xuống tay.
- Đệ nghĩ chúng ta nên làm thế này…
Người kia thấp giọng hơn nữa nói ra kế hoạch, Nhất Hùng gật gật đầu, sau đó cả hai dắt cương con ngựa kéo một cỗ xe quay lại chỗ Dương Long đứng. Dương Long đợi nãy giờ cũng khá lâu có lẽ anh lo lắng nên hai tay nắm chặt vào chiếc gậy tre. Khi nghe tiếng xe ngựa đến gần nét mặt anh mới hơi giãn ra. Chiếc xe dừng lại có một người lên tiếng:
- Dương Long, chúng tôi có chuyện này muốn nói với cậu, mong cậu bình tĩnh lắng nghe.
Dương Long hơi cau mày:
- Anh không phải là người khi nãy, không phải Nhất Hùng.
- Tôi tên là Hữu Tâm.
- Vậy…
Biết Dương Long đang thắc mắc vì sao người khi nãy lại biến mất, Nhất Hùng lên tiếng:
- Tôi cũng đang ở đây. Nhưng chúng tôi là ai không quan trọng vì chuyện chúng tôi sắp nói với cậu quan trọng hơn nhiều.
- Là chuyện gì?
Dương Long lo lắng chờ đợi. Hữu Tâm nhẹ giọng:
- Hôm nay… lệnh mà chúng tôi nhận được từ lão gia không phải đưa cậu đi trị bệnh mà là giết chết và phi tan.
Dương Long kinh ngạc đến thẫn thờ. Hữu Tâm tiếp luôn:
- Hồ lão gia không muốn cậu làm vướng víu tiểu thư, chỉ cần cậu chết tiểu thư sẽ bị ép lấy người chồng khác. Trong chuyến đi này, Nhất Hùng được lệnh đưa cậu rời khỏi nơi này một quãng xa, tôi sẽ đóng vai một tên cướp chặn đường hạ sát cậu. Như vậy dù cậu có làm ma cũng không biết chủ mưu trong chuyện này là Hồ lão gia.
Chiếc gậy trên tay Dương Long ngay lập tức rơi xuống. Phải một lúc lâu anh mới thấp giọng:
- Tôi hiểu rồi, vậy thì hai vị đại ca cứ ra tay, hoàn thành mệnh lệnh được giao. Tôi không oán trách gì hai người hết, có trách chỉ trách tôi bạc mệnh…
Nhất Hùng và Hữu Tâm nhìn nhau. Nhất Hùng thở dài:
- Chúng tôi đã quyết định không làm theo mệnh lệnh mới nói hết mọi chuyện cho cậu biết. Vì trước đây dẫu sao cậu và tiểu thư cũng là người ân của hai chúng tôi nên chúng tôi sẽ để cho cậu được sống. Nhưng khi cậu rời khỏi nơi này rồi thì đừng bao giờ trở về nữa, quay lại chẳng những có hại cho cậu mà chúng tôi cũng bị liên lụy.
Dương Long im lặng, anh còn bàng hoàng với những gì mình vừa được nghe thấy. Nhất Hùng tiếp luôn:
- Còn nữa, chuyện người nào đó có thể chữa được bệnh cho cậu cũng hoàn toàn không có thật, chỉ là do Hồ lão gia bịa ra để cho cậu ngoan ngoãn rời khỏi tiêu cục và chúng tôi dễ hành sự. Vì vậy cậu cũng không cần tìm đến nơi đó làm gì. Cậu hãy đi tìm cho mình một cuộc sống yên bình, trên bước đường đó biết đâu sẽ gặp được người có thể chữa bệnh cho cậu. Đừng bao giờ lưu luyến chốn hôi tanh, dơ bẩn này, cả Hồ tộc máu lạnh kia. Cậu đi rồi chúng tôi cũng sẽ rời khỏi đây.
Dương Long thở dài:
- Nhưng thân tôi mù lòa tật nguyền, nếu phải đi tôi đâu biết đi đâu. Hai vị đại ca nếu đã có lòng sao không một kiếm giết chết tôi đi cho tôi thoát kiếp sống này. Như thế tôi sẽ mang ơn hai người nhiều hơn nữa.
- Không, chúng tôi không giết cậu. Chúng tôi không mong người tốt như cậu lại đoản mạng như thế này, như vậy thì còn gì là công đạo ở đời nữa.
Dương Long buồn giọng:
- Nếu hai vị vì nghĩa tình mà không thể xuống tay, thôi thì… vì hạnh phúc của cô ấy, tôi tự kết liễu đời mình vậy. Như vậy hợp ý Hồ lão gia, hai người cũng không trái lệnh hay phải ray rứt trong lòng.
Dương Long vừa nói vừa luồn tay vào ngực áo lấy ra thanh đoản kiếm, trước khi ra đi, Hồ Kỳ đã đưa cho anh làm vật phòng thân. Dương Long rút lưỡi kiếm ra khỏi bao vừa vung tay ra thì hai người kia chụp lấy tay anh, làm Dương Long không thể thu tay lại tự đâm mình được. Nhất Hùng thở dài:
- Chúng tôi thật lòng không muốn giết cậu, cậu lại ngoan cố muốn hủy hoại mình… đã vậy, anh em chúng tôi xin lỗi…
Nhất Hùng nói rồi, giật lấy thanh kiếm trên tay Long. Hữu Tâm hơi hoảng:
- Đại ca định ra tay thật sao?
Ngay sau đó Dương Long nghe cổ mình đau nhói như có thứ gì đó đập vào, anh ngất lịm đi. Nhất Hùng đưa tay ra đỡ lấy cơ thể Dương Long. Lạnh giọng:
- Chúng ta đi.
Sau đó Dương Long bị quăng lên xe, hai gã kia cùng nhảy lên xe quất vào mông ngựa mấy roi. Con ngựa hí lên mấy tiếng rồi chiếc xe từ từ lăn bánh.
***
Chẳng biết thời gian đã qua bao lâu rồi, Dương Long mơ màng tỉnh dậy. Anh chống tay ngồi dậy, cảm giác cổ mình đau buốt, đưa tay xoa xoa, cảm giác đau khiến anh phải nhăn mặt. Dương Long định thần, nghiêng tai lắng nghe, gần đó có tiếng người xôn xao náo nhiệt dường như là một lễ hội hay một khu chợ nào đó. Sờ tay sang hai bên, tay anh chỉ chạm vào đất lạnh, đây là đâu, anh không biết. Anh cất tiếng gọi:
- Có ai không? Có ai ở đây không?
Không ai trả lời anh, quanh đây có lẽ không có người nào. Dương Long gượng đứng lên mò mẫm đi về phía có tiếng người huyên náo. Khi đến gần hơn, anh biết tiếng huyên náo đó là tiếng mời hàng và trả giá, tiếng người trò chuyện có cả cãi nhau, nơi này hẳn là một khu chợ. Nhưng là khu chợ nào ở đâu thì anh không biết.
Dương Long tiếp tục mò mẫm đi về phía trước:
- Có ai không, làm ơn cho hỏi đây là đâu vậy?
Dương Long biết mình đang đi dần vào khu chợ náo nhiệt, vừa rồi có người đi ngang qua anh nhưng không ai trả lời câu hỏi của anh. Đi thêm mươi bước nữa dường như anh rơi vào một dòng người đang chen chúc. Ai đó va mạnh vào người khiến anh suýt chút té nào. Có tiếng gắt:
- Đi đứng kiểu gì kì cục vậy?
- Xin lỗi, tôi xin lỗi… xin lỗi, làm ơn cho tôi biết đây là đâu có được không?
Người kia dường như đã đi rồi, vẫn không ai trả lời câu hỏi của anh. Dương Long lại va vào ai đó, có người gắt gỏng có người không nói gì có lẽ họ nhận ra sự khác thường của anh. Cứ va hết người này đến người khác khiến Dương Long càng lúc càng thấy luống cuống không biết phải làm sao. Từ lúc mất đi ánh sáng đến giờ có khi nào anh phải một mình đứng giữa nơi đông người như thế này đâu. Dương Long muốn rời khỏi nơi náo nhiệt này nhưng bây giờ dường như cũng không thể nữa rồi, âm thanh nơi này ồn ào náo nhiệt, anh không phân biệt được đâu là lối ra. Bây giờ anh không bước đi cũng bị dòng người họp chợ xô đẩy đi.
Tiếng người có vẻ như ngày một thưa dần, ít người va vào anh hơn. Dương Long vẫn mò mẫm bước, thật ra đây là đâu, anh hỏi nhưng không ai chịu trả lời. Chợ đã thưa người nên người họp chợ cũng đi vội vã hơn thì phải. Dương Long còn đang đứng lớ ngớ thì có người đâm sầm vào anh khiến anh té ngửa. Người kia quát lên:
- Nè, không có mắt hả, đi kiểu gì vậy. Đang gấp và lại…
Có người đáp:
- Hắn bị mù, thôi bỏ đi…
Người ta kéo nhau bỏ đi. Dương Long phải mất một lúc mới định thần lại gượng đứng lên, anh tiếp tục bước về phía trước mặc dù anh không biết cứ đi như vậy sẽ đến được đâu. Trong đầu anh thoáng thoáng nhớ lại lời của Hồ Kỳ, anh không bao giờ ngờ được những lời nói dịu dàng ấm áp đầy yêu thương đó chỉ là giả dối. Thực tại bây giờ anh đang lạc giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, càng nghĩ Long nghe ngực mình đau buốt, anh đưa tay lên ôm ngực, anh cảm thấy tay chân mình sắp rời rã đến nơi.
Có ai đó chạm vào bên vai anh, Dương Long không gượng được ngã nhào sang bên. Không biết khi ngã anh va vào thứ gì, nhưng một đống đồ gì đó đã đổ ập lên người anh. Dương Long hốt hoảng lồm cồm bò dậy, chưa kịp thì có bàn tay nắm anh nhấc lên ném ra ngoài đất. Tiếng người đàn ông quát lên:
- Mẹ kiếp, đổ hết đồ rồi. Tiểu quỷ kia, đui hay sao mà giữa đường không đi lại nhào vô đây, làm đổ hết đồ của lão tử rồi. Đền đi…
Dương Long gượng dậy, kêu lên:
- Tôi xin lỗi… tôi.. tôi không cố ý…. Tại… tôi…
- Cố ý hay không tao không cần biết, làm đổ đồ thì phải đền, từ sáng tới giờ toàn gặp chuyện bực mình…
Dương Long run giọng:
- Tôi… tôi không có tiền…
Vừa rồi khi tỉnh dậy, gói hành lý anh mang theo lúc trước đã biến đâu mất, cả chiếc gậy anh cũng không tìm thấy. Người đàn ông quát lên:
- Không có tiền, đáng ghét, vậy tao cho mày chết…
Dương Long còn chưa hết bàng hoàng thì có thứ gì đó đập mạnh vào chân anh đau điếng. Đó là chiếc đòn gánh gánh hàng của người đàn ông bán hàng vừa bị Long té vào làm đổ đồ. Dương Long chỉ kịp kêu lên:
- Đừng mà… tôi không cố ý… tôi… a…
Đòn gánh trong tay người đàn ông vẫn cứ bổ xuống, khiến Dương Long cảm thấy đau buốt không thể kêu lên được tiếng nào nữa. Dương Long chỉ còn biết ôm đầu cố chịu, từng đòn của người kia trút xuống thịt xương đau buốt khiến Dương Long muốn ngất đi ngay. Có một vài người đi chợ ngang qua chột dạ kêu lên:
- Đừng đánh nữa, có án mạng bây giờ.
Tiếng lão chủ đanh giọng đáp trả:
- Án mạng thì án mạng, ai bảo lão tử đang không vui lại còn dám đến gây sự.
- Hắn làm gì lão mà lão phát điên như vậy, hả?
- Mày không thấy hả, đổ cả ra kia kìa.
Vài người cười ha hả:
- Chợ sắp tàn rồi, rau quả của lão bán còn nhiều thế chắc hôm nay ế ẩm. Đồ ế đổ bỏ là vừa.
- Lũ quỷ các ngươi, hôm nay lão tử đánh nhừ thân ba đứa rồi thêm đám người bọn mi nữa cũng không nhiều đâu.
- Có giỏi thì đuổi theo bọn ta…
Tiếng cười ha hả, tiếng chân người rượt đuổi vội vã. Dương Long nghe thấy nhưng anh không gượng dậy để rời đi được. Toàn thân anh đang đau nhói từng cơn. Buổi họp chợ đã tàn rồi chăng nên không có ai qua lại? Hay ai cũng ngán ngại người đàn ông khi nãy mà tránh xa? Lão đuổi theo nhóm người kia rồi, nếu anh không đi khỏi trước khi lão quay lại thì mạng chắc không còn. Dương Long cố nhổm người dậy nhưng vừa gượng dậy, tay chân lại đau nhói lên khiến anh nằm phục trở xuống. Thần trí cứ mơ màng muốn lịm đi.
- Ê nhóc, còn sống hay chết rồi vậy?
Có ai đó chạm vào anh, Dương Long đang mơ mơ màng màng, bị người kia chạm vào vết thương, đau quá anh rên lên. Người kia nói như reo:
- May quá, còn sống. Nè, định nằm vạ sao, còn sống thì mau bò dậy rời khỏi đây. Một lát lão quỷ kia quay lại tiểu tử ngươi chỉ có con đường chết đấy.
Dương Long nghe thấy lời người đó, không phải anh không muốn rời khỏi nhưng anh không đủ sức. Người kia lại giục, Dương Long cố gượng dậy nhưng ngay sau đó anh lại té sấp xuống mặt đất, không tài nào dậy được. Người kia hơi hoảng kêu lên:
- Bị thương nặng vậy à?
Bàn tay ai đó xốc anh đứng lên, Dương Long gượng dậy nhưng anh không đứng được, khuỵu ngay xuống. Toàn thân đau như bị ai xé thành trăm ngàn mảnh. Long rên lên thêm tiếng nữa rồi lịm đi.
***
Không biết lại qua bao lâu, Dương Long mơ hồ tỉnh dậy, dường như anh nghe được tiếng rào rào của mưa. Anh vừa định nhổm người dậy thì có bàn tay ấn anh nằm xuống. Giọng nói anh nghe được trước khi ngất đi lại cất lên:
- Ê, đừng ngồi dậy, ngươi bị thương nặng lắm đó, ta vừa băng vết thương cho ngươi xong. Cứ nằm đi, cử động máu lại chảy ra bây giờ…
Dương Long kêu khẽ:
- Nước… cho tôi nước…
- Ngươi khát nước hả, chờ chút.
Bàn tay người kia luồn ra sau đỡ Long ngồi dậy.
- Nước đây, nước đây.
Dương Long đưa tay ra sờ soạng tìm, người kia có vẻ kinh ngạc, kêu lên:
- Ủa, ngươi không thấy đường hả. Đừng có quơ lung tung, đổ nước hết.
Dương Long khẽ gật đầu thay lời xác nhận. Miệng chiếc chén kề vào môi anh, Dương Long hớp vội hớp nước. Sau những lần độc phát anh luôn rất khát nước, người kia dường như đã thở dài:
- Ngươi thật là, thân mù lòa đi đâu giữa đường giữa xá cho xảy ra chuyện như vậy không biết. Nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng không tệ, nhà ngươi ở đâu ta đưa ngươi về.
Dương Long khẽ lắc đầu, anh không nói được nhà của mình ở đâu, anh không thể nói ra nơi đó. Cái tên đó kể từ bây giờ khiến cho anh sợ hãi, cả tên những người trong ngôi nhà có nữa. Người kia lại hỏi:
- Không biết nhà ở đâu à, là ngươi bị lạc người thân à? Nè, tên ngươi là gì?
Dương Long lại lắc đầu, người kia kêu tướng lên:
- Nè, ngươi đừng nói với ta bị dần cho một trận nhừ thân xong cả tên ngươi quên luôn nhé.
Dương Long mệt mỏi lắc đầu:
- Tôi không biết mình là ai, đây là đâu, ông là ai?
Người kia kêu lên:
- Thôi rồi, thôi rồi, mất trí nhớ rồi. Thế ta gọi ngươi bằng gì đây, cả tên ngươi cũng quên làm sao ta biết mà đưa ngươi về nhà đây. Đã vậy ở lại đây nhé, làm bạn với ta…
Dương Long yếu ớt hỏi:
- Ông… là ai?
- Ta là ai à? Ngươi hỏi tên à? Lâu rồi không dùng ta cũng quên rồi, còn nghề nghiệp hả… ta làm ăn mày. Chỗ này chỗ nào hả? Nhà của ta, nói cho oai vậy thôi chứ nhà hoang! Ăn mày như ta làm gì có nhà mà ở…
Người đàn ông nói rồi cười khà khà.
- Bên ngoài đang mưa phải không?
- Ừ đang mưa, để lát nữa bớt mưa ta tìm chút gì đó cho ngươi ăn.
- Tại sao ông lại tốt với tôi như vậy?
- Tốt cũng cần có lý do à? Ta thích làm vậy… chỉ vậy thôi, nè nằm xuống nghỉ ngơi. Tốt nhất là ngủ một giấc, thức dậy nhớ cái tên, ta giúp ngươi tìm đường về nhà…
Người hành khất đỡ Dương Long nằm xuống. Dương Long lại mơ màng chìm vào cơn mê không biết gì đến những việc quanh mình nữa. Nhưng anh biết khi mình hôn mê thời gian vẫn cứ trôi đi. Không biết qua bao lâu, anh mơ màng tỉnh dậy, chung quanh im lặng quá, không có tiếng người, không có tiếng mưa. Đây là đâu? Anh không biết. Long gượng dậy nhưng cơn đau ngay lập tức quật anh nằm xuống. Dường như sau đó anh lại ngủ thiếp đi, chợt có bàn tay chạm vào anh lay nhẹ vai anh, tiếng gọi:
- Dậy, dậy, ăn chút gì cho đỡ đói nè. Vừa rồi tạnh mưa ta mới đi tìm về nè.
Người hành khất đỡ Long ngồi dậy, dúi vào tay anh thứ gì đó. Ông giục:
- Là bánh bao đó, tuy không còn nóng nhưng ăn được. Ăn nhanh đi, có cái lót bụng mới sống được, vết thương cũng mau lành.
Cùng một lúc phải đón nhận nhiều cảm xúc, bị người mình tin tưởng ném thẳng vào địa ngục tối tăm nhưng một người hoàn toàn xa lạ lại đưa tay ra nắm lấy anh lôi anh ra khỏi nơi kinh khủng đó. Dương Long cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
- Nè, không ăn đi, ngồi ngẩn ra đó làm gì. Đây là nước, ăn xong rồi uống.
Lão hành khất kéo tay Long cho anh chạm vào chén nước đặt bên cạnh.
- Tại sao ông lại đối tốt với tôi như vậy?
- Ài, lại nữa rồi.
- Đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi không xứng đáng.
- Ta không đối tốt với ngươi, ta đang đối tốt với chính mình. Kiếp này ta sinh ra không được may mắn rồi, chỉ hy vọng làm một vài chuyện tốt gọi là gieo duyên, hy vọng kiếp sau ta được sinh ra là một người bình thường.
- Ông tin vào điều đó sao?
- Ta tin chứ.
- Vì sao ông lại tin?
- Vì Kinh Phật nói như thế, ta tin như thế.
- Những điều đó đáng tin sao?
- Đáng tin hay không ta không biết, ta chỉ biết ta tin. Nói thì cho có lý do để ngươi không hỏi nữa, thật sự từ trước đến nay ta thích làm gì thì làm như thế thôi. Sau này đừng hỏi ta mấy câu ngớ ngẩn nữa, mau ăn bánh đi. Trời lại mưa rồi…
Câu cuối cùng ông cảm thán về thời tiết, ngày tháng tám trời mưa không ngớt. Dương Long nghe thấy mưa lại rơi.
- Lão bá.
- Lại chuyện gì nữa?
- Cảm ơn ông.
- Nói nhiều làm gì. À, ta biết rồi, vì sao ta muốn giúp ngươi. Bởi vì ngươi và ta giống nhau.
- Giống nhau?
- Đều là những kẻ tật nguyền, bị người đời ruồng bỏ.
- Ông…
- Không nói nữa, tối rồi, ta ngủ, ngươi cứ từ từ ăn đi nhé.
Mưa bên ngoài như trút nước. Dương Long có gọi nhưng người đàn ông không trả lời anh nữa. Một lúc sau có tiếng ngáy như sấm vang lên gần đó, lão hành khất hẳn ngủ say rồi.
Gió bên ngoài thốc vào, anh cảm thấy lạnh, hai bàn tay nắm chặt vào chiếc bánh vẫn cảm thấy run rẩy gần như không giữ được. Long cố đưa lên miệng cắn một miếng nhưng anh không tài nào nuốt xuống được, cổ họng anh nghẹn đắng. Anh cảm thấy đau, nỗi đau thể xác hòa trộn nỗi đau tận sâu trong tâm hồn. Muốn bật khóc nhưng nước mắt không chảy ra được, mọi chứ cứ nghẹn lại. Đôi mắt vô hồn của anh vẫn nhìn về khung trời xa xôi nào đó, mưa bên ngoài vẫn cứ rơi, gió vẫn vô tình thổi lạnh.
Bàn tay ai đó quơ sang chạm vào người anh, ngay sau đó Dương Long bị bàn tay đó quật nằm lăn ra đất. Dường như có ai đó ôm lấy thân thể anh, cảm giác thật ấm áp, Dương Long khép mắt chìm vào giấc ngủ. Khi cảm thấy lạnh con người thường tìm đến những thứ gì ấm áp chính là như thế.
Sáng hôm sau khi lão hành khất tỉnh dậy mới biết mình ôm tên nhóc mình lôi về hôm qua mà ngủ. Bên cạnh chén nước còn nguyên, cái bánh chỉ bị cắn đi một lổ. Nhìn thiếu niên đang cuộn tròn ngủ ngon lành ông bất giác thở dài.
Mấy ngày sau đó, Dương Long vẫn còn cảm thấy mơ hồ, vì độc trong người anh hàn độc là nhiều nên những lúc trời mưa to gió lớn độc hay phát tác khiến anh bất tri bất giác. Những đêm mùa thu mưa lạnh, lão hành khất thường ôm Dương Long vào lòng mà ngủ. Chín mười ngày sau đó, những vết thương trên người Long lành lại. Trời mưa cũng thưa dần, anh không còn bị chất độc hành hạ ngày hai ba lượt.
- Thằng nhỏ nhà ngươi cứ muốn nằm đây hoài sao, vết thương khỏi rồi cũng nên ra ngoài kiếm sống với ta.
- Làm như thế nào?
- Ngươi biết đàn hát thổi sáo hay làm gì đó cho người ta chú ý không? Tốt nhất là kèn lá hay tiêu sáo gì đó…
- Có biết một chút. Tiêu và sáo.
- Lúc trước ta có nhặt được cây tiêu nhưng ta không thổi được… để ta lấy cho ngươi.
Lão hành khất lật tung thứ gì đó phát ra tiếng ầm ầm lúc sau dúi vào tay Long chiếc ống trúc.
- Ngày mai đi với ta ra chợ. Chỉ cần ngươi thổi nó đảm bảo có ăn…
Ngày hôm sau đó người dân họp chợ nhìn thấy lão hành khất già khoèo tay và thọt chân dẫn theo một tên mù ra ngồi ở góc chợ. Cũng từ ngày hôm đó nơi góc chợ đó có tiếng tiêu âm vang sầu não cất lên. Có vài người đi ngang nhìn họ bàn tán, có vài người thấy thương ném cho họ ít bạc vụn. Dương Long không thấy ánh mắt họ nhìn mình, anh bỏ ngoài tai những lời bàn tán, anh làm theo lời của người hành khất cứu mạng anh hôm trước. Lão nói nếu ái ngại vì đã thọ ơn thì làm như vậy chính là trả ơn. Là cánh bèo giữa dòng nước chảy anh không cưỡng lại được, đành vậy anh buông xuôi mặc cho định mệnh an bày.
Những đêm mùa thu người ta cũng nghe thấy tiếng tiêu vang vọng nơi cuối chợ. Nơi đó có căn nhà bị người ta bỏ hoang từ rất lâu rồi, người ta biết, lão hành khất già và người mù kia đang sống tạm trong căn nhà đó.
Từ khi sống giữa bóng tối mịt mùng đến nay Dương Long mới cảm nhận được điều thú vị của cuộc đời khi chạm tay vào ống trúc tiêu. Có nó trong tay anh không còn cảm thấy chơi vơi giữa không gian lặng phắt, tối tăm. Không cần biết là ngày hay đêm, lúc nào thấy trong người không mệt anh lại lấy ống trúc ra mà thổi.
- Nè nhỏ, ngươi không ngủ cũng để cho người ta ngủ với chứ. Bây giờ đang là nửa đêm đó.
- Con xin lỗi.
- Được rồi, nằm xuống ngủ đi…
Danh Sách Chương: