Huỳnh Hoa ngồi nghe con gái kể chuyện xong thì tức giận đập tay lên bàn đánh rầm một tiếng, gằn giọng nói:
- Thật không ngờ chỉ qua hai mươi mấy năm, cái tiêu cục đó lại trở nên tác tệ như vậy!
Tứ Bình nhún vai nói:
- Mấy năm qua họ bành trướng và lộng hành khắp mọi nơi chỉ còn việc cướp của là chưa làm. Nhưng cũng may nơi này vẫn là nơi bất khả xâm phạm, bởi nếu họ xâm phạm nhất định không thể đến chữa thương, đại phu khác thì đa phần không tinh, giá lại cao, thương thế hay bệnh khó không chữa được. Họ còn vác mặt tới thì còn phải nể mặt ta, chúng biết làm loạn ở đây nhất định được chết rất khó coi.
Huỳnh Hoa nhếch môi hỏi:
- Huynh cũng ra tay giết người sao?
- Hai mươi mấy năm qua ta cũng tiễn vài người đáng chết ra đi rồi.
- Anh thay đổi rồi.
- Ai rồi cũng phải đổi thay thôi!
Hoài Tuyết nghe hai người nói chuyện thì tò mò hỏi:
- Mẹ, mẹ và Hoàng đại phu có quen nhau sao?
Huỳnh Hoa mỉm cười nói:
- Y thuật của mẹ và ông ấy từ một nguồn gốc mà ra, nói đúng hơn ông ấy chính là sư huynh của mẹ. Y thuật của ông ấy cao hơn mẹ một bậc. Mấy đứa gọi một tiếng sư bá đi là vừa…
- Sư bá.
- Sư bá. Thì ra ông ấy là sư bá. Vậy mà hôm trước lúc sư bá gặp chúng con lại hỏi mẹ có phải họ Hồ hay Tống tên Lệ Quyên… nên con nói không phải…
Dương Long cười nói:
- Đó là tên thật của mẹ mấy đứa!
Tứ Bình cau mày hỏi:
- Sư muội lại thay tên đổi họ nữa rồi à?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Mấy năm qua em lấy tạm tên Bạch Hoa để giao thương mới mọi người, còn Long ca vẫn gọi em là Huỳnh Hoa. Cái tên Lệ Quyên kể từ ngày đó không dùng nữa…
- Ra là vậy.
Sau đó, Hoài Tuyết như chợt nhớ ra điều gì kêu lên:
- Mẹ, tình trạng của nhị ca và lục muội bây giờ chắc là rất nguy hiểm, cha mẹ mau cứu hai người họ ra đi. Mấy ngày qua con tìm đủ mọi cách vẫn không thể thâm nhập vào tìm hiểu tình hình của bọn họ…
Huỳnh Hoa mỉm cười trấn an:
- Mẹ với cha con đã đến đó rồi, cũng dàn xếp êm xuôi chuyện của Tín nhi và Linh nhi, con không cần phải lo.
Huỳnh Hoa nói rồi Dương Long bồi thêm một câu:
- Thật ra người gây khó dễ cho mấy đứa cũng không phải ai xa lạ, người đó chính là đại cửu phụ của mấy đứa đấy…
Hoài Tuyết và cả Thiên An đều ngoác mồm kinh ngạc. Huỳnh Hoa vội giải thích:
- Tổng tiêu đầu Hồ Kỳ tiêu cục bây giờ chính là đại cửu phụ của mấy đứa, tên ông ấy là Hồ Tuấn Kiệt. Tổng tiêu đầu tiền nhiệm chính là ngoại tổ phụ của mấy đứa, ông ấy tên Hồ Kỳ. Tín nhi và Linh nhi đã biết chuyện rồi, cửu phụ con cũng nhận lỗi rồi. Vài hôm nữa mẹ đưa mấy đứa đến Hồ Kỳ tiêu cục ra mắt nội ngoại tổ cùng các thúc bá, cô di…
Hoài Tuyết đáp ỉu xìu:
- Vâng ạ.
- Thật ra cha mẹ đến tận đây tìm hai đứa chính là muốn hai đứa phụ cha mẹ tìm Khanh nhi.
- Đệ ấy làm sao?
- Hôm qua khi cha mẹ đến Hồ Kỳ tiêu cục thằng bé ở quán trọ một mình chả biết chạy ra ngoài thế nào mất dạng luôn. A Phúc cũng không tìm được, cha mẹ cũng sắp lật tung cái thị trấn này lên cũng chẳng thấy người đâu… Không ngờ đến đây lại biết chuyện con và An nhi thế này…
- Chuyện tìm ngũ đệ là cấp thiết, tam ca cứ ở đây dưỡng thương việc tìm ngũ đệ cứ để muội lo. Mẹ, con đi trước nha.
- Tìm thấy Khanh nhi đưa nó về quán trọ Việt Xuân Yên, không thấy A Phúc thì nói với bà chủ con là con của cha mẹ, bà ấy sẽ đưa con lên phòng của cha mẹ và Khanh nhi. Nhớ chú ý an toàn…
- Vâng ạ.
- Mẹ cũng bảo Tín nhi và Linh nhi cùng tìm Khanh nhi rồi, tìm được người rồi mấy đứa về quán trọ đợi cha mẹ.
- Con biết rồi.
Hoài Tuyết chạy đi thì bé con tên Vân của Tứ Bình chạy đến gọi to:
- Cha, thì ra người ở đây, mẹ hỏi khách đâu?
Tứ Bình mỉm cười nói:
- Vân nhi lại đây.
- Dạ…
- Tinh nhi, Vân nhi, cha giới thiệu với hai đứa vị này là sư thúc của mấy đứa tên bà ấy là…
Tứ Bình loay hoay không biết nên nói thế nào. Huỳnh Hoa nhoẻn miệng cười nói thay:
- Tên của ta là Lệ Quyên, nhưng nếu nghe ai gọi ta là Huỳnh Hoa thì đó cũng là tên ta.
- Chúng con chào sư thúc ạ.
Tứ Bình cười hiền chỉ vào Dương Long nói:
- Còn đây là Trần thúc phụ, tên đầy đủ của ông ấy là Trần Dương Long, năm xưa là bằng hữu thân nhất của cha.
- Chúng con chào Trần thúc phụ.
- Ngoan lắm.
Dương Long mỉm cười đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ. Tứ Bình nói:
- Đứa lớn là con thứ hai của ta, Hoàng Thiên Tinh năm nay mười bốn tuổi. Con bé này là con gái út của ta, Hoàng Thiên Vân vừa tròn tám tuổi. Còn đứa con gái lớn của ta tên Hoàng Cẩm Tú năm nay mười bảy tuổi, lát nữa ta giới thiệu con bé và thê tử cho hai người biết mặt. Vân nhi, con ra nói với mẹ con, chút nữa ta đưa họ đến. Rồi con đi tìm Cẩm Tú nói với đại tỷ đến sảnh phòng gấp cha cần dạy việc.
- Vâng ạ.
Tứ Bình quay sang Long Hoa hai người nói:
- Hai người ở lại uống vài chén trà với ta rồi hãy về quán trọ, thằng bé con hai người chắc ham chơi đâu đó nên chưa về thôi, nơi này tuy thế lực Hồ Kỳ tiêu cục có chút áp đảo cũng không phải gặp ai liền lấy mạng người đó.
Huỳnh Hoa gật đầu:
- Cũng được, anh đã nói vậy chúng em ở lại hàn huyên thêm chút nữa. Chỉ là Khanh nhi của muội rất yếu, thằng bé ra ngoài một mình muội thấy không yên tâm.
- Thế à, vậy lát nữa ta cho vài người quen trong trấn phụ hai người tìm đứa nhỏ kia. Tinh nhi ở lại chăm sóc cho Thiên An ca ca, cha đưa sư thúc đến gặp mẹ con…
- Vâng ạ.
- Hai người cùng ta đến sảnh phòng uống chút trà nhé.
- Dẫn đường.
- Lâu ngày gặp lại giọng điệu lạnh tanh, quả nhiên người anh này đã không còn quan trọng nữa rồi.
- Giận muội sao?
- Giận muội mà làm gì? Mấy năm qua hai người sống thế nào? Dương Long đã giải độc và hoàn toàn hồi phục rồi à?
Dương Long cười hiền đáp:
- Hai mươi lăm năm trải muôn vạn thăng trầm… Độc đã được giải, tất cả đều nhờ công lao của nàng ấy.
Ông vừa nói vừa đưa ánh mắt thâm tình nhìn vợ.
- Vừa rồi khi mới gặp thấy cậu nhắm mắt, hít hít mũi cứ tưởng bệnh cũ vẫn chưa hồi phục, ta liền thấy lo cho sư muội suốt mấy năm qua chịu khổ giờ thì yên tâm rồi. Vừa rồi cậu như vậy là dùng Truy Hồn hương để tìm hai đứa nhỏ đúng không?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Bị anh nhìn ra rồi…
- Thực ra mấy thứ như vậy không nên sử dụng rất có hại cho mũi.
- Chỉ vì cấp thiết thôi.
Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa cho trượng phu hai lọ thuốc nói:
- Chàng hủy truy hương đi, đã tìm được cả bốn đứa rồi, giờ chỉ còn Khanh nhi.
Dương Long nhận lấy uống vào. Tứ Bình nói tiếp:
- Ta dám chắc hai người không đoán được thê tử của ta là ai đâu.
- Là người tôi và Huỳnh Hoa đều quen sao?
- Ta chỉ có thể nói khi gặp mặt hai người nhất định ngạc nhiên.
Huỳnh Hoa và Dương Long đưa mắt nhìn nhau không thể đoán ra được người kia là ai. Tứ Bình cười nói:
- Không đoán được đúng không? Ta không biết hai người có tin vào thứ gọi là duyên phận hay không nhưng ta tin rằng thứ đó tồn tại, chính là gặp nhau rồi thì không thể tách rời nhau…
Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:
- Tin hay không quan trọng sao? Rốt lại cũng chỉ là kết thành phu phụ, sinh ra mấy đứa con, chăm chút cho chúng lớn khôn, dựng vợ gả chồng, chăm cháu rồi buông tay nhau về thế giới bên kia…
Tứ Bình cười nhạt:
- Nói như vậy cũng không sai. Đến rồi!
Tứ Bình dừng chân trước sảnh phòng chìa tay mời khách:
- Mời.
Huỳnh Hoa cùng Dương Long vừa bước vào liền nhìn thấy thiếu phụ trung niên đang ngồi đợi trong phòng, thiếu phụ ngước mắt nhìn, Huỳnh Hoa lập tức sững người bật thốt:
- Hạ Vũ…
Dung mạo đó, ánh mắt đó, y phục vàng rực rỡ đó… Huỳnh Hoa cả đời không thể quên, người kia chính là kẻ thù của mình, từng cùng mình sống máy một trận. Sau đó nàng bất tỉnh tận mười ngày khi tỉnh dậy Tứ Bình nói nữ nhân áo vàng Hạ Vũ kia đã chết… bây giờ người ngồi kia lại giống kẻ năm xua y đúc. Chuyện gì đang xảy ra, Huỳnh Hoa và cả Dương Long đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tứ Bình bước vào cười nói:
- Nàng ấy bây giờ là Dạ Vũ, ta đã cứu nàng ấy sau trận chiến đó, trải qua giấc ngủ dài suốt mấy năm nàng ấy đã quên hết những chuyện trước kia, trong lòng của nàng ấy bây giờ chỉ còn lại những ngày tháng êm đềm giữa hai người chúng ta!
Huỳnh Hoa kinh nghi lập lại:
- Dạ Vũ…
Tứ Bình cười tươi:
- Giới thiệu với hai người Dạ Vũ chính là thê tử của ta. Hai người sao đứng ngẩn người ra vậy, vào đây ngồi uống tách trà đi nào rồi chúng ta cùng nói chuyện…
Huỳnh Hoa và Dương Long cùng ngồi vào bàn. Dạ Vũ mỉm cười chào:
- Xin chào, hai người chắc là hai người bạn thân của Bình ca tên Dương Long và Lệ Quyên có phải không?
Huỳnh Hoa mỉm cười gật đầu, cung tay đáp:
- Vâng ạ, sư tẩu, hạnh hội.
- Hửm?
Dạ Vũ dường như hơi ngạc nhiên, Tứ Bình vội nói chen vào:
- Lệ Quyên cũng chính là sư muội đồng môn của ta, lúc trước ta có lần nói với nàng rồi đấy.
- A, thiếp nhớ rồi. Sư muội trước đây dường như cũng quen biết ta có phải không?
Huỳnh Hoa cười hiền đáp:
- Muội đã từng gặp sư tẩu chỉ có điều không ngờ hai người lại có thể đến với nhau.
Dạ Vũ nghe nói vậy liền cười nói:
- Thật ra chính là ta bám theo chàng ấy mãi không buông nên mới thành đôi. Lúc đó sau khi tỉnh dậy chàng ấy nói ta bất tỉnh vì giao chiến với kẻ thù, kẻ đó tên Thiên Cầm nhưng ta không nhớ gì cả. Chàng nói chàng sẽ giúp ta nhớ lại chuyện cũ vì chàng là đại phu nhưng mãi vẫn không giúp ích được gì… Còn ta sau khi tỉnh dậy chỉ còn biết chàng ấy từng quen mình, những người khác không nhớ ra nên vô tình xem chàng là người thân bám lấy không buông… Đến nay cũng gần hai mươi năm rồi nhưng ta vẫn chưa thể nhớ ra trước kia mình là ai chỉ biết ta bây giờ đã là mẫu thân của ba đứa trẻ, chuyện cũ có lẽ cũng không cần phải nhớ để làm gì… Trượng phu ta còn bảo, trước kia mục đích tồn tại của ta chính là báo thù, sau trận chiến đó kẻ thù kia đã chết, có lẽ chính vì vậy bản thân ta không còn muốn lưu giữ những ký ức đau thương trước đó nên làm cách nào đi nữa cũng không thể nhớ…
Huỳnh Hoa quay sang Tứ Bình, chớp mắt hỏi:
- Kẻ thù của sư tẩu đã chết rồi à?
Tứ Bình mím môi một cái rồi khẽ nhún vai đáp:
- Đúng vậy, hắn ta đã chết rồi, ngày đó chính tay ta chôn hắn để hắn không phơi xác nơi đồng không hoang lạnh.
Dạ Vũ tiếp lời:
- Chàng ấy rất thiện lương, con vật nhỏ chết trước mặt chàng, chàng đều tự tay chôn chúng. Chàng cũng rất tốt với mọi người, ai bệnh dù nặng đến đâu nhưng không có tiền, chàng sẽ chữa trị đến khỏi hẳn mà không lấy của họ bất kỳ văn tiền nào. Chàng chăm sóc ta lại càng ân cần chu đáo, lúc đó ta đã nghĩ người đàn ông tốt như vậy ta biết đi đâu tìm, ta tự nguyện không cần nhớ về quá khứ chỉ nguyện được kề cận bên chàng mãi mãi… Ơn cứu tử kia càng không dễ gì báo đáp nên ta quyết định dùng cả quãng đời còn lại để trả ân nợ cho chàng ấy…
Tứ Bình nghe vậy trách yêu:
- Nàng cứ nói mấy lời như vậy hoài, ta đã nói rồi ta cứu nàng vì thấy mình nên làm vậy không cần nàng báo đáp. Nàng thật sự vì báo đáp ơn mà chấp nhận làm thê tử ta sao, ta nghe nàng nói thấy trong lòng thật buồn…
- Thiếp xin lỗi. Thiếp chỉ nói lời thật lòng, thật lòng mang ơn chàng đấy nhưng không phải vì mang ơn mà thiếp gả cho chàng. Mà vì thiếp thấy chàng là người đàn ông quá tốt nên không dám buông bỏ chỉ muốn chiếm làm của riêng, và thiếp đã làm được rồi…
Dạ Vũ nói và nở nụ cười viên mãn. Tứ Bình lắc đầu thán:
- Nàng nói không chừa lại một chút được à, dù sao nhà cũng đang có khách.
Dạ Vũ không để ý lời trách yêu của chồng mà quay sang Huỳnh Hoa và Dương Long nói:
- Hai người cũng thấy rồi đó, chàng ta suốt mấy năm qua cứ như vậy, bản thân tốt lại không chịu thừa nhận… cũng chính vì vậy ta biết rằng cả đời này ta không thể rời xa chàng ấy!
Tứ Bình nghe thê tử nói vậy chỉ cười hiền. Huỳnh Hoa quay sang trượng phu lạnh lùng nói:
- Chàng nghe thấy chưa, vợ chồng người ta phu xướng phụ tùy, ân ân ái ái ngọt ngào biết bao nhiêu, chàng nhìn lại mình xem…
Dương Long kinh ngạc hỏi lại:
- Ta thế nào?
- Còn thế nào, chàng chính là loại người vô tình vô nghĩa. Chẳng phải lần này cùng thiếp về chỉ để chứng minh cho ông ta thấy chúng ta không thua trong lần cược đó sao? Gặp thì cũng đã gặp rồi, chàng cũng không cần giả vờ ân ân ái ái nữa đâu…
- Nàng nói vậy mà nghe được à? Dù không được như người ta cũng có với nhau bốn mặt con, ta biết ta không tốt nhưng cũng chưa đến nỗi làm chồng làm cha vô trách nhiệm. Nàng bỗng dưng nổi nóng với ta làm gì?
Huỳnh Hoa khoát tay:
- Thôi bỏ đi, chỉ là thấy sư huynh sư tẩu hạnh phúc như vậy cảm thấy có chút tủi thân.
Tứ Bình cau mày hỏi:
- Mấy năm qua hai người sống không tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì à?
- Là tôi có lỗi với cô ấy.
- Cậu vừa nói gì, vẫn còn thích làm tổn thương tiểu sư muội của ta sao? Hai mươi mấy năm qua có phải lại giở cái thói đó ra không? Nói đi xem tôi có dần cậu một trận tại đây không?
Dương Long kinh ngạc:
- Cái gì? Đang nói chuyện vui vẻ tự dưng hai người muốn trở mặt với tôi là sao? Từng tuổi này rồi còn muốn đánh nhau loạn bậy lên à? Còn ra thể thống gì nữa…
Tứ Bình lạnh giọng:
- Tôi nói cho cậu biết tiểu sư muội của tôi, tôi nâng niu như hoa như ngọc. Giao qua tay cậu, cậu lại hành hạ không thương tiếc, cậu có biết tôi cảm thấy đau lòng thế nào không? Cậu nói đi, mấy năm qua đối với muội ấy thế nào, có câu nào không lọt tai tôi liền vật cậu ra dạy dỗ. Còn nữa, thê tử của tôi tuy không nhớ chuyện cũ nhưng võ công thì không quên, cậu đừng mong thoát được…
Tứ Bình và Dương Long dợm xuất chiến Huỳnh Hoa bật cười:
- Hóa ra, xa cách bao năm sư huynh vẫn còn quan tâm đến bọn muội như vậy.
Tứ Bình nghe xong liền như cánh hoa tàn rủ xuống.
- Hóa ra hai người đùa ta à. Không đúng, Dương Long vừa rồi cậu có nói cậu có lỗi với sư muội là sao?
Dương Long quay nhìn vợ rồi dịu giọng:
- Chính là tôi không tốt khiến nàng ấy cứ bị ủy khuất và rơi lệ, có điều…
Huỳnh Hoa bình thản nói chen vào:
- Có điều cứ như vậy riết cũng thành quen, muội chẳng còn cái tâm để giận để trách nữa, cứ lờ đi là xong… sau đó sẽ có người tự động chạy đến năn nỉ van xin tha thứ làm hòa…
Tứ Bình cau mày:
- Mấy năm qua cậu ta đã đối với muội tệ bạc thế nào, muội nói đi, ta và sư tẩu của muội sẽ làm chủ cho.
Huỳnh Hoa quay lại Dương Long nhướn mày hỏi:
- Chàng có muốn tiếp nhận dạy dỗ không?
- Nàng muốn ta tiếp nhận thì ta tiếp nhận, chỉ có điều nếu ta chẳng may gãy tay gãy chân hay thủng đầu mẻ trán không phải nàng là người phải chăm sóc ta sao?
- Ừ nhỉ, thôi thì hôm nay thiếp bỏ qua cho chàng vậy.
Tứ Bình bật cười:
- Hai người cũng thật là, từng tuổi này mà vẫn còn đùa cợt như trẻ con vậy.
- Huynh cũng nhiệt tình phụ họa đấy thôi.
Tất cả cùng cười. Con gái út của Tứ Bình vừa lúc từ ngoài chạy vào báo:
- Cha ơi, đại tỷ lại ra ngoài hay gì rồi con tìm không thấy.
- Vậy à, cũng không sao hôm khác ta cho con bé đến ra mắt hai người sau vậy.
- Nãy giờ trò chuyện cũng lâu rồi, bọn muội xin phép về trước, hôm khác sẽ đưa bọn trẻ đến ra mắt sư huynh sư tẩu.
Tứ Bình cười hiền:
- Cũng được, ta tiễn hai người.
Dọc đường trở ra, Huỳnh Hoa nhìn thấy y quán cũng khá đông người thì cảm thán:
- Mấy năm qua có vẻ việc làm ăn của anh cũng rất được.
- Đúng vậy. Lúc mới bắt đầu thì vất vả một chút, sau đó nhận một vài đệ tử. Bây giờ những đệ tử đó và thê tử của ta đều có thể tự mình khám bệnh kê đơn. Chỉ có những bệnh nặng, thương thế nghiêm trọng họ không thể tự mình chữa trị mới chuyển qua cho ta nên công việc của ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều… Tinh nhi cũng một lòng muốn học y, thằng bé cũng rất có khiếu.
- Còn đám con của muội thì chẳng đứa nào chịu học, chỉ biết một ít thuốc chữa ngoại thương và cảm mạo thông thường, tất cả chỉ là một lũ ham chơi. Chỉ có đứa lớn là ham tiền hơn mạng, suốt ngày vùi đầu vào kinh doanh… Nghề y của muội chẳng đứa nào nối nghiệp cả…
- Nghề y phải có khiếu mới mong học được còn phải có cái tâm cứu người…
- Thôi bọn muội xin phép, hôm khác gặp lại chúng ta trò chuyện nhiều hơn.
- Được.
Tứ Bình tiễn khách xong trở vào thấy Dạ Vũ đứng nơi cửa đợi mình.
- Sao vậy, sắc mặt nàng không tốt, lại đau đầu sao?
- Không. Chỉ là khi nãy nhìn sư muội của chàng thiếp thấy như có quen từ trước, có một cảm xúc rất lạ…
- Lạ thế nào?
- Thiếp không biết.
- Thì ta cũng đã nói với nàng rồi, trước kia nàng và muội ấy từng quen biết. Gặp lại người quen cũ nàng tuy không nhớ nhưng tiềm thức vẫn có cảm xúc riêng là chuyện bình thường. Theo ta vào trong ta giúp nàng trị liệu xem có nhớ ra được gì không, nhé!
Dạ Vũ theo trượng phu vào phòng, những lời nói của Tứ Bình như say như mê ru nàng chìm vào cảm giác nửa mộng nửa tỉnh, mọi thứ miên man giữa thực và ảo, giữa cảm giác miên man đó là giọng nói ấm áp của trượng phu nàng. Khi nàng thấy buồn, thấy hận hay thấy đau thương lời nói kia liền xoa dịu đi, như con dao bén cắt gọt đi tất cả những muộn phiền. Sau đó nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Tứ Bình ngồi bên cạnh dịu giọng nói với nàng nhưng chỉ để mình nghe:
- Dạ Vũ, ta xin lỗi. Những ký ức đó ta sẽ không bao giờ để nàng nhớ lại, vì nó không hề vui vẻ. Nàng hãy ngủ một giấc thật say rồi khi tỉnh lại sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, nàng chỉ cần biết bên cạnh nàng luôn có ta là đủ rồi.
***
Huỳnh Hoa và Dương Long về quán trọ thì gặp Kiệt. Ông nghe nói có đứa cháu đi lạc tìm cả ngày hôm trước không được thì lo lắng đến hỏi sự tình. Huỳnh Hoa kể lại vụ việc, miêu tả những đặc điểm của Thiếu Khanh cho Kiệt giúp huy động các thủ hạ trong tiêu cục của mình chia nhau ra tìm.
Sau đó, Bình An trấn gần như bị xới tung lên nhưng tung tích Thiếu Khanh vẫn chẳng thấy đâu. Huỳnh Hoa không hề biết đứa con của mình hiện giờ lại đang yên yên ấm ấm trong Phù Sinh y quán. Thiếu Khanh đang bị cô bé Cẩm Tú quấn lấy.
- Ngươi tỉnh rồi.
- Bây giờ là lúc nào rồi?
- Đã qua giờ ngọ rồi, cha ta nói ngươi cứ ở lại uống thêm vài thang thuốc của ông rồi hãy về như vậy ngươi sẽ cảm thấy đỡ hơn. Mấy ngày qua ta làm ngươi kinh sợ nhiều rồi nên cha ta bắt ta chăm sóc cho ngươi xem như tạ tội…
Thiếu Khanh rất muốn nói "Đại tiểu thư cô tha cho ta nhờ…" nhưng rốt lại vẫn im lặng đưa mắt nhìn tiểu cô nương đang không ngừng huyên thuyên kia.
- Lúc nãy khi ngươi ngủ ta đã nhớ lại một chuyện, hôm qua lúc ta gặp ngươi là ngươi đang đứng. Ngươi chống đôi nạng gỗ, bởi vì ta va vào ngươi mới té xuống… Nói xem, chỉ cần có đôi nạng gỗ là ngươi có thể tự mình đi được, đúng không?
Thiếu Khanh không trả lời chỉ gật đầu xem như xác nhận.
- Ta cũng nghĩ vậy. Hôm đó ta vác ngươi chạy vội quá nên không để ý, hôm nay nghĩ lại ta tin chắc là cái đó vẫn còn ở chỗ cũ nên chạy ra tìm. Không ngờ tìm thế nào cũng không thấy, ngươi nói xem ta phải làm thế nào? Thứ đó mất rồi làm sao ngươi có thể đi đây?
- Không sao, cái đó mất rồi chỉ cần làm lại cái khác là ta có thể đi.
Cô bé chợt reo lên:
- Đúng ha, vậy sao ta không nghĩ ra. Để ta làm trả lại ngươi cái khác, phía sau nhà ta gỗ nhiều lắm. Ta đưa ngươi ra sau nhà, ngươi nói cho ta biết làm thế nào thì được thứ có thể giúp ngươi tự đi được nhé.
- Đợi đã.
Thiếu Khanh còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị cô bé cõng lên vai đem đi. Vài phút sau, Thiếu Khanh được yên vị trên chiếc chõng phía sau hậu viên y quán. Anh ngồi dựa lưng vào vách nhà thở dốc, lòng thầm than: "Ở gần tiểu a đầu này thêm vài ngày nữa chắc mình không sống nổi mất!"
Khi anh mở mắt liền thấy đôi mắt trong veo của cô bé đang nhìn mình đầy lo lắng, giọng cũng trở nên êm như ru:
- Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ta đã rất nhẹ nhàng rồi đấy. Ngươi cũng thật yếu quá đi, động một chút là mệt cứ như sắp thăng thiên vậy…
Thấy cô bé như vậy Thiếu Khanh liền không thấy bực bội nữa, anh nở nụ nhẹ nụ cười trấn an:
- Ta không sao. Ngồi nghỉ một lúc là khỏe lại thôi. Từ khi sinh ra ta đã như vậy rồi ta đâu biết phải làm sao, sau này cô nương có muốn làm gì thì cũng phải nói trước cho ta chuẩn bị tinh thần một chút, đừng cứ dọa ta thế này, có ngày ta mất mạng thiệt đó.
- Ồ…
Sau đó cô bé bắt tay vào việc làm trả lại cho Thiếu Khanh đôi nạng gỗ. Cô bé làm việc rất nhiệt tình, bắt Thiếu Khanh nằm vật ra để đo. Theo lời chỉ dẫn của anh cô bé quả nhiên làm được. Mặc cho mồ hôi nhễ nhại, dùng cả buổi chiều để làm, cô bé cũng không quên gọi người làm mang đồ ăn ra cho cả hai ăn trưa và ăn chiều ngoài đó. Còn mang cả bếp lò, vừa bào vừa gọt gỗ lại vừa nấu thuốc cho Thiếu Khanh ngay tại chỗ. Cô bé nói nào là người khác nấu cô bé không yên tâm, nào là mình đắc tội với anh nhiều rồi không thể đắc tội thêm nữa…
Thiếu Khanh phải công nhận đứa em thứ sáu của mình là Phương Linh là người nói nhiều cũng không qua cô bé Cẩm Tú này. Cô bé có thể nói cả buổi không biết chán, nói về cả những việc cô thích làm, chính là sưu tầm những vật bé bé xinh xinh không chút giá trị rồi cất giữ. Cha cô bé thấy thì rầy la, mẹ thì chẳng để tâm… nên những người đó chung quy ra không thể cùng thế giới với cô bé. Thiếu Khanh có chút tò mò với những thứ đồ cô bé thích, nghe vậy cô bé lấy trong người ra mấy mươi thứ đồ to nhỏ bỏ lên chõng cho anh xem.
Sau đó cô bé kể thường bị phụ thân mắng thế nào, ham chơi nhưng bị cấm ra ngoài làm sao. Còn nói có những chuyện, những suy nghĩ cô chưa bao giờ nói ra với người khác… Nhưng sao cô ta lại nói với anh nhỉ, Thiếu Khanh không thể không thắc mắc. Sau đó cô bé cũng ngẩn người một lúc mới nói:
- Có lẽ ta đã xem ngươi là bạn, lại thấy ngươi suốt ngày im lặng nên mới dám trải lòng, ta tin ngươi không nói những chuyện này với người khác. Ta không biết chuyện của ta người khác biết có để tâm hay xem trọng hay không nhưng chúng là bí mật của ta, ngươi biết không trong lòng ta mâu thuẫn lắm, ta muốn mình có bí mật và chúng chính là bí mật nhưng sau khi có chúng ta muốn nói ra cho một ai đó biết…
Linh ta linh tinh đủ thứ chuyện trên đời, có những chuyện Thiếu Khanh nghe hiểu có những chuyện anh nghe không hiểu. Có mấy lúc anh bị thuốc làm cho buồn ngủ cô bé để anh ngủ không đánh thức. Cô bé tẩn mẩn tiếp tục công việc cho xong trong chiều hôm ấy. Khi cô bé trao đôi nạng gỗ cho Thiếu Khanh thì trời cũng vừa chạng vạng. Đôi nạng không quá cầu kỳ nhưng được chuốc gọt rất công phu và vừa tay. Thiếu Khanh chống đôi nạng đứng lên đi thử vài bước theo yêu cầu của cô bé.
Dưới thứ ánh sáng nhập nhoạng của ánh dương tàn cô bé cứ thế đứng nhìn người trước mặt đến ngẩn người. Thiếu Khanh cũng đứng im cho cô bé muốn nhìn bao lâu cũng được. Mãi lúc sau cô bé mới nở nụ cười nói:
- Ngươi đứng lên nhìn cũng không tệ.
- Hả?
- Chính là không quá cao không quá thấp, không quá béo không quá gầy…
- Cô nương có thể đưa ta về quán trọ Việt Xuân Yên không?
- Bây giờ trời cũng tối rồi, ngươi cứ ở lại đây thêm đêm nữa đi, mai ta đưa ngươi về nơi đó.
- Nhưng ta sợ cha mẹ ta tìm ta không thấy họ sẽ lo lắng.
- Hôm qua đến nay đã không thấy ngươi rồi ngươi nghĩ họ không lo lắng à? Nhưng mà lo cũng lo rồi thêm đêm nữa chắc cũng không sao đâu. Ngươi là người mới nên không biết đó thôi, ban đêm ở thị trấn này vô cùng nguy hiểm đấy, tốt nhất ngươi đừng có ra ngoài, cha ta cũng cấm ta không cho ra ngoài. Ngươi yên tâm, ta hứa là sáng mai sẽ đưa ngươi về nhất định sẽ đưa ngươi về đến nơi đến chốn…
- Nhưng…
Không để Thiếu Khanh nói hết cô bé đã chen lời:
- Ngươi dám nói không bằng lòng ở lại đây đêm nay xem ta có dần ngươi nằm bẹp nơi đây không cho biết… ngươi nói xem!
Thiếu Khanh im lặng. Biết nhau hai ngày Thiếu Khanh đã nhận ra cô bé này là dạng người gì rồi, chính là người không cần nói lý lẽ. Mới bảo đắc tội nhiều rồi không muốn đắc tội thêm nữa vậy mà ngay sau đó liền trở mặt, anh chỉ cần nói không chịu ở lại cô bé dám vật anh ra dần cho một trận cũng nên. Thiếu Khanh chỉ còn biết thở dài.
Trời cũng sắp tối nên cả hai sánh bước trở vào, nói là sánh bước chứ thực ra cô bé tung tăng đi trước rồi sau đó đứng lại đợi anh từ từ đi đến. Bởi khi nãy cô bé có đòi cõng anh vào cho nhanh nhưng Thiếu Khanh nhất quyết không chịu, nên cuối cùng chính là cảnh tượng này. Cô bé nhìn anh bước từng bước khó nhọc thì đôi mày cau tít lại, lúc lâu mới giãn ra sau đó chốc chốc vẫn cau lại, chả biết cô bé nghĩ gì nhưng điều đó có lẽ sẽ là bí mật mà cô bé không bao giờ chịu nói với anh.
Từ khi sinh ra, đôi chân anh đã như vậy, không cảm giác không thể bước. Chỉ là sau khi được mẫu thân điều trị rất nhiều lần mới có chút cảm giác, có thể nương vào đôi nạng gỗ lê từng bước chân chậm chạp. Nên lúc này đây dù có muốn bước nhanh cũng không được đành để cô bé kia đợi.
Không biết có phải vì đứng đợi phát chán hay không cô bé đến đi song đôi với anh. Cũng bước từng bước như rùa bò để có thể đi ngang nhau. Hậu viện lên đèn. Dưới ánh sáng lung linh của những ngọn đèn, Thiếu Khanh bước từng bước, vừa lắng nghe câu chuyện huyên thuyên của cô bé đang đi bên cạnh, chốc chốc anh quay nhìn vào gương mặt non tơ của cô bé. Cô bé tuy còn nét trẻ con nhưng từng đường từng nét thoát lên sự thanh tú, nụ cười rất duyên và đặc biệt đôi mắt to tròn trông rất ưa nhìn, rất đáng yêu.
***
Sáng hôm sau. Tiếng huyên náo làm Thiếu Khanh bừng tỉnh, định thần nghe kỹ dường như có người bệnh nào đó chuyển vào hậu viện này ở để điều trị lâu dài. Anh chống tay ngồi dậy nhìn quanh, cô bé nói nhiều cũng không có ở đây. Rõ ràng nói sáng nay sẽ đưa anh về quán trọ mà lúc này lại biến đâu mất. Thiếu Khanh đưa mắt nhìn quanh lần nữa, đôi nạng cũng không có trong phòng. Chuyện gì thế này, cô bé lại muốn giở trò gì sao?
Thiếu Khanh còn đang ngẩn người cô bé từ ngoài chạy vào cười hỏi:
- Dậy rồi à?
Và sau đó cô bé lại bắt đầu nói không ngừng.
- Ban nãy ta đến tìm ngươi thấy ngươi còn ngủ nên không đánh thức ngươi dậy. Ngươi không biết đâu khi nãy ta ngồi nhìn ngươi ngủ rất lâu đó, khi ngươi ngủ vẻ mặt trông rất được chứ không phải bộ mặt khó đăm đăm thế này…
- Tôi…
Cô bé chìa đôi nạng gỗ ra trước mặt anh hỏi:
- Có thấy gì không? Ta sợ ngươi dùng thứ cây cứng ngắc này lâu ngày sẽ đau tay, chai tay nên mang đi buộc thêm vào miếng vải nhung, sau này đảm bảo ngươi dùng sẽ thoải mái. Không bị đau tay nữa. Thứ này ta buộc chặt không lo bị tuột ra đâu, mở ra để giặt cũng rất dễ, ngươi xem… Cách buộc này ta học từ cha ta đấy, ngươi thấy cha ta có giỏi không?
Cô bé lại nói không ngừng, đến khi xong câu chuyện Thiếu Khanh mới dám nói chen vào:
- Tấm lòng của cô nương… ta cảm ơn nhé!
- Không có gì.
- Vậy bây giờ cô có thể đưa ta về chưa?
- Ngươi yên tâm, ta nói rồi thì nhất định giữ lời. Ngươi đợi một chút, ta ra kêu người làm chuẩn bị xe ngựa. Từ đây đến đó mà để ngươi đi bộ thì chắc tới mai mới về đến, còn nếu để ta cõng… ta nghĩ ngươi sẽ không mấy thích thú đâu ha…
Thiếu Khanh kêu thầm: "Tôi chính là đang sợ cô vác lên vai rồi chạy bay bay đấy! Nếu không đi xe ngựa tôi tự mình lội bộ về cũng chả sao…"
Cô bé nhoẻn miệng cười nói:
- Im lặng chính là không phản đối, ta đi kêu người chuẩn bị đây.
Cô bé rời đi một thoáng rồi trở vào nói:
- Người nhà ta đang chuẩn bị xe. Chúng ta ngoài trước đợi một lúc… hôm nay ta đích thân đưa ngươi về.
Thiếu Khanh ngoan ngoãn đi theo cô bé.
- Ngươi nói ngươi không phải người nơi đây chỉ theo cha mẹ đến đây phải không? Vậy chắc ngươi không ở lại đây lâu dài đâu nhỉ? Sau này chắc chúng ta cũng không còn cơ hội gặp lại nhau nữa… nhỉ?
- Ta cũng không biết, có lẽ sẽ không gặp lại!
Có một chút xốn xang khi sắp phải chia xa người bạn mới quen vỏn vẹn ba ngày này. Cảm giác đó không chỉ anh mà dường như cô bé cũng vậy… cảm giác đó thật khác biệt, nó có thể là gì đây?
Thiếu Khanh không biết trong lúc anh đang nhàn tản đi từ hậu viện y quán ra phía trước để chuẩn bị quay về quán trọ thì ở quán trọ cha mẹ anh ruột đang nóng như lửa đốt. Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi họ vẫn chưa tìm thấy anh thì sao có thể không lo. Những người Kiệt đưa đến trợ giúp tìm kiếm cũng không thu được tí manh mối nào khiến Huỳnh Hoa đã lo càng thấy lo thêm. Bọn thủ hạ được lệnh tìm cả đêm không ngủ nên sáng nay Dương Long đành nói với anh vợ cho mọi người về nghỉ ngơi. Anh biết đã không tìm được người thì có cố mấy cũng sẽ không tìm được…
Giữa sảnh phòng quán trọ Việt Xuân Yên, Kiệt đi qua đi lại lẩm bẩm mấy điều khó nghĩ:
- Thằng nhỏ như vậy thì có thể đi đâu được kia chứ tại sao tìm cả ngày vẫn không tìm được?
Huỳnh Hoa không nén được tiếng thở dài. Dương Long buồn giọng:
- Chúng ta tìm khắp mọi nơi rồi vẫn không thể tìm gặp không biết hôm đó có chuyện gì xảy ra với thằng bé nữa. Không biết nó vẫn ổn hay thế nào rồi…
Kiệt lẩm nhẩm:
- Tìm khắp mọi nơi vẫn không tìm được… mọi người nghĩ xem còn sót nơi nào không? Ta nhớ ra rồi còn một nơi…
Ngay lúc đó Kiệt bất ngờ hét to làm những người trong phòng giật mình nhìn lại, anh tiếp luôn:
- Còn một nơi chúng ta chưa đến chính là…
Ngọc Kiết ngồi ngay bên cạnh kêu lên:
- Chính là Phù Sinh y quán.
Kiệt gật đầu:
- Đúng, chính là nơi đó, thủ hạ của ta có thể lật tung mọi nơi nhưng đó chính là nơi duy nhất bất khả xâm phạm. Hai mươi mấy năm nay, thủ hạ của tiêu cục ai cũng được lệnh từ cha ta, bất kỳ ai cũng không được đến đó làm nhộn.
Huỳnh Hoa vừa nghe xong liền bật dậy lao người vọt đi. Dương Long cũng bật dậy phóng người theo.
***
Phù Sinh y quán.
Với tốc độ rùa bò của mình khi Thiếu Khanh ra đến cửa y quán thì xe ngựa cũng được chuẩn bị xong từ rất lâu rồi. Tứ Bình tuy thấy con gái mình nhiệt thành như vậy vẫn không yên tâm tiếp tục căn dặn:
- Tú nhi, đưa cậu ta về phải nói chuyện lễ phép với cha mẹ cậu ta, xin lỗi về chuyện mấy ngày qua nữa…
- Vâng ạ.
- Còn mấy thang thuốc ta bốc cho cậu ấy con cũng mang theo, lát nữa đưa cho người nhà cậu ấy nói là cha quản con không tốt, đó là lễ vật tạ tội…
- Cha này, tặng đồ là được rồi sao phải nói như vậy chứ?
- Chuyện này là con sai trước.
- Vâng, vâng, vâng… là con sai, con sẽ nhận lỗi với nhị vị bá phụ bá mẫu kia…
- Nói với họ khi nào cần chữa bệnh hay bốc thuốc đến y quán chúng ta.
- Cha cũng thật biết cách câu khách nha.
- Con vừa nói gì đó? Ta nói là khám bệnh không lấy tiền của bọn họ để tạ tội thay con đó.
Cha con này gặp nhau hình như cũng nhiễm vào bệnh nói không ngừng. Thiếu Khanh tranh thủ ngồi xuống ghế nghỉ mệt, đi từ hậu viện ra đây anh cảm thấy tim mình lại đập rộn ràng nữa rồi. Đến khi cha con cô bé xong chuyện cô bé quay sang nói với anh:
- Chúng ta đi.
Cũng ngay lúc đó bên ngoài có tiếng gào ầm lên:
- Tứ Bình, Tứ Bình đâu, anh ra đây ngay cho tôi…
Tiếng vọng vào trước sau đó có là người phụ nữ trung niên lao vào. Tứ Bình kinh ngạc hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Nhưng người đó không trả lời mà nhìn vào Thiếu Khanh rồi mừng rỡ nói như reo:
- Khanh nhi. Quả nhiên con đang ở đây, tạ ơn trời đất là con không sao…
Người phụ nữ trung niên ôm chầm lấy Thiếu Khanh trước sự kinh ngạc của biết bao con mắt. Dương Long cũng từ ngoài bước vào nhìn thấy cảnh ấy cũng thở phào.
- Ta đã nói rồi, Khanh nhi phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu, nàng vẫn cứ lo cuống lên.
Thiếu Khanh lí nhí gọi:
- Cha, mẹ, con không sao. Con xin lỗi đã làm cha mẹ lo lắng.
Tứ Bình ngẩn người nhìn một màn vừa diễn ra trước mắt, lúc sau mới hỏi:
- Đứa nhỏ này là đứa con hai người đang tìm à?
- Đúng vậy.
- Vậy mà tôi nào có biết, hôm hai người đến thằng bé cũng đang ở đây nhưng tôi đâu có nghĩ nó cũng là con của hai người nên không đưa hai người đến gặp nó. Bữa mới gặp ta nhìn cách điều trị trên người nó cũng có chút ngờ ngợ nhưng ta hỏi nó về hai người nó lại nói không biết về hai người nên ta cho rằng các người không hề có quan hệ…
Huỳnh Hoa buông Thiếu Khanh ra, đưa tay vuốt ve mặt mày tóc tai của con trai, cười nói:
- Không sao thì tốt rồi, mẹ đã bảo có đi cũng đừng đi quá xa, sao lại chạy đến tận nơi này đã vậy còn ở lại tận mấy ngày… có biết là mẹ lo cho con cuống cả lên không?
Thiếu Khanh cúi đầu nhỏ giọng:
- Con xin lỗi.
Tứ Bình bất ngờ nói chen vào:
- Tất cả đều là lỗi của con gái ta. Con bé thích náo sự vô tình kinh động thằng bé nên mang thằng nhỏ về đây cho ta chữa trị. Cũng may là không có chuyện gì. Nếu không ta cũng không biết phải nói sao với hai người…
Thiếu Khanh nghe hai bên nói như vậy cũng thấy kinh ngạc hỏi:
- Mẹ và Hoàng đại phu có quen nhau sao ạ?
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Ông ấy ngày trước là sư huynh đồng môn của mẹ, y thuật của ông ấy cao hơn mẹ một ít… chỉ là lâu rồi không gặp!
Tứ Bình thở phào nói:
- Hóa ra là người nhà cả. Tú nhi, bữa trước cha có cho Vân nhi tìm con nhưng không gặp nên hôm đó sư thúc không gặp được con.
Cẩm Tú kinh nghi lập lại:
- Sư thúc…
Tứ Bình cười hiền nói:
- Người này chính là sư thúc của con, bà ấy tên Hồ Lệ Quyên. Còn người cạnh bên ngày xưa là bằng hữu chí thân của cha, tên ông ấy là Trần Dương Long. Con đến chào bọn họ đi!
- Con chào sư thúc, con chào thúc thúc.
Huỳnh Hoa mỉm cười dịu dàng hỏi:
- Con gái tên gì?
- Con tên Cẩm Tú, Huỳnh Cẩm Tú.
- Hai người đã gặp thằng bé rồi chắc không còn điều gì lo lắng nữa, hay là vào trong ngồi nghỉ uống trà cho thư thả một lúc rồi đưa thằng bé cùng về, có được không?
Huỳnh Hoa quay nhìn trượng phu. Dương Long gật đầu:
- Cũng được.
Họ vừa định dợm bước thì từ ngoài Kiệt cùng một thiếu niên đi vội vào hỏi nhanh:
- Thế nào rồi? Đã tìm thấy người chưa?
Huỳnh Hoa còn chưa kịp trả lời Kiệt thì Cẩm Tú đã nhảy nhoi nhoi, gào ầm lên:
- Tiểu tử thối, hôm trước ngươi làm bổn cô nương bị thương mà hôm nay còn dám vác mặt tới đây sao? Để xem hôm nay ta trừng trị ngươi thế nào…
Cô bé vừa nói vừa xoắn tay áo hùng hổ xông lên, người cô bé nhắm tới chính là thiếu niên đi bên cạnh Kiệt. Tứ Bình thấy vậy thì lạnh giọng quát:
- Tú nhi, vào trong.
- Cha, chính hắn hôm bữa làm con bị thương còn liên lụy đến Thiếu Khanh suýt chút mất mạng đó, sao cha không cho con xử lý hắn.
Tứ Bình biết rõ những người mới đến là ai nên không thể để con gái phát tác nộ khí được, ông gầm lên:
- Ta bảo vào trong.
- Con không vào…
Cô bé uất ức gào lên.
- Không vào thì đứng im đó cho ta, nếu còn manh động ta đánh đòn con đấy…
- Cha…
- Im lặng.
Cô bé xịu mặt. Cái vẻ mặt phụng phịu như sắp khóc kia mới thật đáng yêu làm sao. Cô bé tránh xa cha ra, nhìn nét mặt kia cô biết cha đang giận. Cẩm Tú nhích chân dần đứng sát lại chỗ của Thiếu Khanh và sư thúc.
Kiệt quay sang thiếu niên bên cạnh gằn giọng hỏi:
- Những gì Cẩm Tú nói là sao, chuyện này là như thế nào? Khiêm Tài, con nói đi…
Thiếu niên tên Tài cúi đầu nói:
- Hôm đó cô ta lại lén trộm đồ của nhà chúng ta, là chiếc bình bằng sứ cha và ông nội rất thích. Hôm đó mấy a hoàn trong tiêu cục mang ra lau chùi lúc đang phơi cô ta lẻn vào mang đi, chẳng may bị con phát hiện nên đuổi theo đòi lại. Cô ta chẳng những không trả mà còn đập vỡ nên con mới nổi giận ra tay hơi nặng…
Cẩm Tú không yên phận nói chen vào:
- Là ngươi làm quá nên ta mới vuột tay làm vỡ… chứ có phải ta đập vỡ đâu.
Tứ Bình vò trán. Cái sở thích vô cùng kỳ quá của con gái ông không phải ông không biết nhưng răn thế nào đánh thế nào cũng không từ, rốt lại ông chỉ có thể lắc đầu cho qua, cứ để việc đã rồi thì mình đứng ra giải quyết vậy. Sở thích ấy chính là thích chọc vào Hồ gia, con bé biết cha và Hồ gia không thuận mắt nhau nhưng Hồ gia phải nương vào cha mà sống nên cứ thích đến phá, bị rượt đánh thì chạy về nấp lưng cha. Cứ thế ngày qua ngày, Tứ Bình phải đứng ra dàn xếp mớ bòng bong của con gái không biết bao nhiêu lần. Lần này có vẻ như cũng là như vậy…
Người lớn im lặng để hai đứa trẻ tranh nhau đấu tố, cuối cùng cũng kết luận được mọi chuyện chính là Cẩm Tú trộm đồ, Khiêm Tài phát hiện đuổi theo, lúc cấp bách cô bé làm vỡ bình gốm. Khiêm Tài tức giận đuổi theo đến cùng để bắt cô bé về cho cha xử lý. Nhưng giữa chừng gặp Thiếu Khanh, cô bé bị đánh té vào người Thiếu Khanh. Sau đó vì muốn thủ thắng nhanh chóng, Khiêm Tài chuyển sang tấn công kẻ xui xẻo bên cạnh cầu may xem cô bé có vì cứu người kia mà lơi tay hay không. Cứu người chính là tâm lý người hành y, cô bé tuy không phải nhưng lại là con của đại phu nên không ngoài dự đoán cô bé ra tay cứu Thiếu Khanh. Khiêm Tài thấy vậy liền nhắm vào Thiếu Khanh mà xuống tay, cô bé đỡ đòn một lúc thấy không kham liền tung trái khói vác Thiếu Khanh chuồn về nhà. Thiếu Khanh sau mấy phen sợ hãi phát bệnh suýt mất mạng may nhờ Tứ Bình cứu được, Tứ Bình giữ cậu bé ở lại nhà mình hai ngày để điều trị đến hôm nay mới cho con gái trả người về. Vừa định xuất phát thì đám người của Huỳnh Hoa và Kiệt chạy đến.
Kiệt nghe xong trầm ngâm lúc lâu mới nói:
- Chuyện này con trai ta và con gái huynh đều có lỗi, chỉ có Khanh nhi vô tình bị vướng vào… nhị muội nói xem nên giải quyết thế nào?
Huỳnh Hoa thản nhiên đáp:
- Người nhà cả, bỏ qua đi.
Khiêm Tài nói nhỏ với cha nhưng mọi người ai cũng nghe thấy:
- Cha, chuyện chiếc bình đó nội vẫn chưa biết…
Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Con cứ yên tâm, mai mốt cô cô đến thăm ông ấy tiện tay đập vài món đồ thì ông ấy sẽ không truy cứu chuyện đó nữa đâu.
- Hả?
Thằng bé kinh ngạc muốn rớt cằm xuống. Kiệt cười nói:
- Cô cô đùa đấy, chuyện đó cứ để cha nói với ông nội. Chỉ cần con đừng nói gì về Tú nhi trước mặt ông nội là không sao đâu.
- Vâng ạ.
Tứ Bình thấy mọi chuyện giải quyết như vậy cũng nhẹ lòng cất tiếng hỏi:
- Hồ tổng tiêu đầu cũng vào uống chén trà với chúng tôi chứ?
Kiệt cười đáp:
- E là không được rồi, ta còn phải về nhận một chuyến hàng mới. Hôm qua khách nhân hẹn trưa nay gặp. Hồ mỗ cáo từ.
Tứ Bình lạnh nhạt:
- Không tiễn.
Hai người đàn ông cung tay chào nhau, Kiệt cùng con trai rời đi. Tứ Bình quay sang con gái hỏi:
- Tú nhi, Khanh nhi có muốn cùng vào uống nước trà đàm đạo với cha mẹ không?
Cẩm Tú nhanh nhảu:
- Con không muốn.
- Vậy con đưa Khanh nhi đi dạo quanh y quán cho biết. À, nói với mẹ con ra trông quán phụ ta.
- Vâng ạ.
Huỳnh Hoa định nói gì nhưng Dương Long nắm tay nàng khẽ lắc đầu. Rốt lại nàng ngoan ngoãn cùng anh theo Tứ Bình vào phòng khách. Tứ Bình rót trà mời bạn hữu và bắt đầu tán chuyện:
- Ta thật không ngờ Khanh nhi cũng là con của hai người, nhìn chả giống tẹo nào.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Thằng bé thực ra chỉ là con nuôi.
- Vậy à, ban nãy nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người, ta cứ tưởng nó là con ruột của hai người.
Huỳnh Hoa thản nhiên nói:
- Đã nhận nuôi thằng bé thì phải có trách nhiệm với nó chứ.
Dương Long nói chen vào:
- Cậu không biết đấy thôi nàng ấy đối với con nuôi thương hơn cả con ruột đấy, cả An nhi lẫn Khanh nhi. Chẳng thể nào hiểu nổi.
Tứ Bình mỉm cười giải đáp thắc mắc:
- Thê tử của cậu làm vậy để hoài niệm đấy. Ngày xưa người tốt với cô ấy nhất không phải là phụ thân hay mẫu thân mà là nghĩa phụ…
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Anh vẫn như ngày trước, nhìn thấu hết.
- Chúng ta đều là những con người bất hạnh, những giây phút nào êm đềm nhất đều không muốn lãng quên chỉ muốn mãi lưu giữ, mãi hoài niệm…
Dương Long gật đầu:
- Có lẽ cậu nói đúng.
Tứ Bình khinh khỉnh nhìn Dương Long hỏi:
- Già thế này rồi vẫn xưng hô như thế sao? Muốn trêu ngươi bọn trẻ à? Nói xem mấy năm qua mấy người đi đâu làm gì, làm thế nào cậu giải được độc? Hôm qua Huỳnh Hoa nói cậu cứ làm tổn thương cô ấy là như thế nào? Nói ra một lượt xem cậu có đáng bị tôi "xử" không?
Dương Long kinh nghi hỏi lại:
- Cậu vẫn để bụng mấy câu nói hôm qua à?
- Cái thói của cậu còn ai không biết, hai người không nói tôi cũng đoán được Huỳnh Hoa nhất định sẽ vì cậu mà rơi lệ không chỉ một đôi lần.
Huỳnh Hoa mỉm cười:
- Nếu chỉ là rơi lệ thì có đáng gì? Có lúc còn tưởng sẽ không bao giờ có thể trở về nơi này bằng xương bằng thịt thế này được nữa.
Tứ Bình cau mày nhìn Dương Long.
- Cậu lại làm nên chuyện tác tệ gì?
Dương Long thở dài đáp:
- Chỉ là đôi khi nghĩ không thông nên vô tình làm tổn thương người đáng ra phải dùng cả tính mạng này để trân trọng. Cũng may sau đó tôi thông suốt kịp lúc nếu không thì có hối cũng không kịp…
Tứ Bình tức giận vỗ bàn gào ầm lên:
- Các người nói rõ ràng ra cho ta, úp úp mở mở như vậy là như thế nào?
Huỳnh Hoa mỉm cười nói:
- Hai mươi lăm năm xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ muốn kể cũng không biết bắt đầu từ đâu.
- Vậy trả lời theo từng câu hỏi của ta. Sau khi rời khỏi Bình An trấn, hai người đã đi đâu?
Những câu chuyện xưa lần nữa lội ngược dòng ký ức để phơi bày nơi sảnh phòng này. Họ ngày xưa là ba người bạn thân nên giờ đây cũng chẳng cần thiết che giấu nhau những chuyện xưa cũ đó làm gì. Và cũng chính hôm nay Dương Long được biết thêm những chuyện mà Huỳnh Hoa đã giữ im lặng suốt mấy chục năm qua, những chuyện mà nếu là thời khắc trước đó ông biết được sẽ phải bối rối, sẽ ghen hờn lẫn tủi thân. Huỳnh Hoa đã im lặng chịu đựng đến tận phút giây này mới chịu nói ra khiến anh đã khâm phục lại phải càng khâm phục người phụ nữ này hơn. Tứ Bình nghe đến lúc Dương Long nói rằng chấp nhất việc Hồ Kỳ nhẫn tâm mà bỏ ra đi ông đã giận đập bàn ầm ầm, chỉ còn chút nữa là phóng qua dần cho “ông bạn thân” một trận. Huỳnh Hoa đưa tay ngăn lại ông mới chịu ngồi yên nghe kể chuyện. Tuy rằng chỉ là những dòng ý ức sắp phai nhòa theo năm tháng được lật lại vẫn đọng lại những dư vị xót xa, Tứ Bình nghe xong toàn bộ câu chuyện cũng chỉ biết thở dài.
Thế mới thấy cuộc đời là chuỗi những thăng trầm dâu biển, yêu thương nhau hay tổn thương nhau có gì khác biệt? Rốt lại chỉ là sinh con đẻ cái rồi già đi, mọi thứ cô đọng lại chỉ hai từ “quá khứ”. Như vậy thì những việc làm trước đó, lời nói trước đó dù để vui lòng nhau hay tổn thương nhau liệu có đáng hay không? Hay chỉ là tiếng gió vụt qua rồi bị thời gian vô tình lãng quên đi?
- Hai người như vậy cũng xem như là đã viên mãn rồi, còn tôi thì vẫn đang canh cánh bên lòng, có những chuyện lo nghĩ chẳng thể nào bỏ xuống được…
Huỳnh Hoa tò mò hỏi:
- Anh đang lo lắng chuyện gì sao? Còn chuyện của Dạ Vũ nữa anh vẫn chưa nói rõ ràng cho chúng tôi biết. Tẩu ấy và Hạ Vũ…
Tứ Bình nói:
- Họ chính là một người, ngày đó khi tàn chiến, nàng ấy cũng như em bị thương gần như mất mạng chỉ còn thoi thóp. Mà anh là một đại phu nếu bỏ mặc thì thấy có phần tàn nhẫn nên âm thầm mang cô ấy về cái địa thất của em đấy.
- Cái gì? Anh và cô ta ở ngay bên dưới phòng em sao em không biết?
- Vì lúc em tỉnh dậy chỉ một lòng chuyên chú vào Dương Long nên không để ý đấy thôi, có điều cô ấy hôn mê bất tỉnh chỉ có anh ngày ngày đến chăm nom thay thuốc, anh phải canh lúc nào em không ở trong phòng mới đến như vậy em làm sao biết được…
- Anh cũng khá lắm, chuyện lớn như vậy mà giấu em.
- Nàng ấy cứ nằm như vậy suốt năm năm, đến khi tỉnh dậy thì quên hết tất cả mọi chuyện nhưng ta biết đó chỉ là nhất thời. Điều đó chính là điều ta luôn lo lắng, quả nhiên sau đó nàng ấy nhớ lại chút chuyện trước kia nhưng đều là những chuyện không vui và không liên quan. Ta đã dùng trăm phương ngàn kế để nàng ấy quên đi những kí ức đó và ta đã làm được, trước đây ta từng học thuật thôi miên về sau tìm thầy để học nâng cao thêm. Ta đã không để nàng ấy nhớ về chuyện đau thương ngày trước, đó chính là bí mật của ta nhưng đến nay cũng chỉ có ta và hai người biết được. Dạ Vũ thuở nhỏ đã bị tổn thương nhiều rồi ta không muốn nàng ấy tiếp tục giữ những ký ức tang thương đó, dù ta biết làm vậy thật ích kỷ nhưng nếu nàng ấy nhớ hết mọi chuyện có thể sẽ lại cách xa ta…
Huỳnh Hoa im lặng một lúc mới nói:
- Thôi miên sao? Em nghe mọi người nói đó là tà thuật… có thể khống, chế tẩy não, đọc và làm giả ký ức.
- Đúng vậy nếu luyện được đến đỉnh cao thì không gì là không thể. Nhưng ta không dùng nó làm những việc đó, ta chỉ giúp thê tử của mình quên đi những chuyện không vui.
- Anh đã làm được rồi còn gì phải lo nghĩ?
- Ta không thể không lo, có thể một ngày nào đó nàng ấy gặp phải những chuyện gợi nhớ lại toàn bộ ký ức. Lúc đó khó mà khống chế được người nữa…
- Anh không cho rằng đoạn tình cảm của hai người đủ cảm hóa tẩu ấy nếu tẩu ấy hoàn toàn thức tỉnh sao?
Tứ Bình lắc đầu:
- Thật lòng mà nói tình cảm mới chính là thứ khó đo lường nhất.
Huỳnh Hoa mỉm cười.
- Anh nói cũng đúng. Em đang rất tò mò muốn biết sau khi tẩu ấy tỉnh lại giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại thuận mắt nhau rồi sinh được đàn con nheo nhóc như vậy…?
Mấy câu cuối Huỳnh Hoa hơi dài giọng khiến Tứ Bình cười ngượng, anh nói:
- Chung quy cũng chỉ có hai từ duyên phận.
Sau đó Tứ Bình kể lại chuyện của mình và Dạ Vũ. Thời gian chầm chậm trôi qua, đến khi những câu chuyện được kể xong mọi người đều giật mình nhận ra trời gần chạng vạng, họ đã nói chuyện cả ngày chỉ với những tách nước trà trong bụng. Huỳnh Hoa và Dương Long từ biệt ra về, vì trời tối nên Dương Long cõng Thiếu Khanh trở về, cậu bé ngoan ngoãn nằm yên trên lưng thân phụ. Cảm giác ấm áp len lỏi giữa những con tim, đây hẳn chính là thứ cảm giác người ta vẫn thường gọi một cách thân thương với hai chữ vỏn vẹn “gia đình”.
Danh Sách Chương: