Tốt với nàng như vậy, hóa ra cũng là vì con rắn kia.
Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Ngư càng lúc càng trong suốt, trên người vô lực và đau nhức làm cô nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
【 Đừng cố diễn a, tiến độ đã đến 94%, lập tức kết thúc! 】
"Ta cảm thấy mệt mỏi quá......"
【 Ai bảo cô uống loại thuốc đó, khó chịu chưa. 】
"......"
Thời gian trôi nhanh, ngày Thẩm Ngư sắp chết, Bạc Tàn Nhẫn vẫn chưa xuất hiện, Bạc Ngôn Thần ngồi trên đầu giường, nhìn nàng nhưng mình lại bất lực.
Có phải người kia tới, nàng mới không chết?
Ngón tay Bạc Ngôn Thần ấn trên nốt ruồi, "Xuất hiện đi, ta đưa thân thể cho ngươi, ngươi mau ra đây."
Vô luận làm cách nào cũng không thấy có phản ứng, Bạc Ngôn Thần thấy nàng nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh, khủng hoảng từ đáy lòng trào ra.
Không thể chết được.
"Mục Vũ, đừng ngủ, nàng không thể ngủ!"
Cánh môi Thẩm Ngư khẽ nhúc nhích, suy yếu gọi, "A Ngôn, A Ngôn tới sao?"
Bạc Ngôn Thần run rẩy, "Hắn tới, nàng đừng ngủ."
Gương mặt của Thẩm Ngư gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, không còn xinh đẹp như trước.
"A Ngôn, ta rất nhớ ngươi."
Bạc Ngôn Thần cứng đờ nhìn khuôn mặt nàng dán lên bàn tay hắn, nhìn nàng coi hắn thành người kia.
"Ta...... Ta không phải......"
"A Ngôn, Tiểu Ngư rất nhớ ngươi a, vì sao ngươi lại không nhận ra Tiểu Ngư?" Thẩm Ngư gắt gao nhìn nam nhân, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, "Tiểu Ngư thật sự rất nhớ ngươi......"
Trên người nàng bắt đầu xuất hiện vảy, thân hình dần dần thu nhỏ lại, từ một người biến thành một con rắn nhỏ.
Bạc Ngôn Thần khiếp sợ nhìn biến cố này, nhưng rắn nhỏ trên giường đã không còn hô hấp.
Thất hồn lạc phách vươn tay, đầu ngón tay chạm vào lạnh băng nói cho hắn đây không phải là mơ, rắn nhỏ của hắn đã quay về, nhưng...... Hắn lại không nhận ra.
Nghĩ đến cảnh tượng trước kia hắn đối xử với nàng, trái tim giống bị lưỡi dao hung hăng đâm vào, đau đến nỗi hắn không thể thở nổi.
Lúc này, cái trán lại đau đớn, Bạc Ngôn Thần một tay che lại cái trán đau nhức, một tay khác thật cẩn thận chạm vào thân rắn, thở dốc gọi, "Tiểu Ngư...... Tiểu...... Ngư......"
"A a a a --" Bạc Ngôn Thần ngửa mặt lên trời thét dài, lại không cách nào ức chế được sự thống khổ và chua xót.
Khi hoa văn tràn đầy trán, con ngươi đỏ tươi của Bạc Ngôn Thần bỗng nhiên mị lên, khóe miệng cong lên, ôm rắn nhỏ vào trong ngực, "Em không thể thoát khỏi tôi, Thẩm Ngư, tôi sẽ đi tìm em, em là của tôi, là của một mình tôi."
Giọng nói quỷ dị hưng phấn vang vọng trong phòng, Thẩm Ngư đang trong không gian cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
【Tiến độ hoàn thành 100%, bởi vì ký chủ làm nam chủ hủy diệt thế giới, Chủ Thần trừng phạt, thế giới sau ký chủ sẽ không có hệ thống giúp đỡ, một mình hoàn thành nhiệm vụ thế giới kia. 】
"Gì?" Thẩm Ngư nghe thấy tin dữ, "Tôi chết, nam chủ hủy diệt thế giới? Sao có thể?"
【 Bạc Ngôn Thần là tôn chủ ở vực sâu, năng lực của hắn làm tam giới rung chuyển, lao lực ngàn năm mới đưa hắn đầu thai chuyển thế, lại không nghĩ tới gặp phải cô, làm hắn thức tỉnh. 】
【 Ký chủ vừa chết, Bạc Ngôn Thần hoàn toàn mất lý trí, hủy diệt thế giới. 】
"Vậy đâu có liên quan gì tới ta a......"
【... 】
"Quá phận!" Sắc mặt Thẩm Ngư trắng bệch, cuối cùng thỏa hiệp, "Được rồi được rồi, không có hệ thống thì không có hệ thống, bắt đầu đi, thế giới sao, bình thường một chút."