Rắn nhỏ rơi xuống căn phòng phía xa, chậm rãi bò đến trước cửa sổ, ngó đầu vào bên trong nhìn.
Liễu nương đang ngồi bên bàn gỗ, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, có thể đứng dậy thuyết minh thuốc có tác dụng.
Bà thường thường nhìn ngoài cửa, biểu tình nôn nóng.
Đôi mắt rắn nhỏ quét nhìn bốn phía, lộ ra vui mừng, thân rắn nhảy lên biến mất ở cửa sổ.
Vốn định trực tiếp về Phật đường, nhưng nghĩ đến từ tối hôm qua tới hôm nay A Ngôn đều không ăn cơm, liền nhảy lên nóc phòng bếp, lén lút bò vào trong phòng bếp, đỉnh đầu là một rổ bánh bao, rắn nhỏ vừa định dùng cái đuôi cuốn lấy hai cái rồi đi, lại nghe thấy hai hoà thượng đang đứng trong góc bếp nói nhỏ.
“Ngươi nhìn thấy thi thể của Thận sư phụ không? Quá thảm, tựa như bị thiêu chết, nhưng trong phòng lại không có dấu vết bị cháy.”
“Tối hôm qua mưa to, ta ở sát phòng với Thận sư phụ, nhưng không nghe thấy âm thanh gì, bị chết quá kỳ quặc.”
“Ta nói cho ngươi nhưng ngươi không được nói với người khác…… Ta nghe nói Ngôn Thần là người trong cung bị vứt tới đây, là người mang điềm xấu a, ai tiếp xúc với hắn thì sẽ chết.”
“Trời ạ, không trách được Liễu nương kia hiện giờ đang bị bệnh đâu.”
Rắn nhỏ nghe nghe, trong cơn giận dữ, răng nanh ma xát bên nhau, hận không thể cắn chết hai hòa thượng trước mặt.
Các ngươi mới là người mang điềm xấu đâu, nó vẫn luôn ở bên cạnh A Ngôn sao không chết?
Nhớ tới A Ngôn nói không thể bị bọn họ nhìn thấy, rắn nhỏ chỉ có thể nghẹn cục tức lại, cuốn hai cái bánh bao liền nhảy lên nóc nhà, vừa muốn đi rắn nhỏ lại liếc mắt, cách không để bọn họ thấy lại có thể trả thù bọn họ rất nhiều a, sao lại có thể buông tha bọn họ.
Rắn nhỏ dùng linh thuật ( pháp thuật được sử dụng bằng linh lực), ngay sau đó rời đi phòng bếp.
Hai hòa thượng thân thể bỗng nhiên đặc biệt ngứa, càng cào càng ngứa, ngăn cũng không ngăn được, cuối cùng ngứa nằm trên mặt đất ma xát, đau đớn muốn chết.
*
Phật đường, nam hài đi qua đi lại trong phòng, bàn tay gắt gao nắm tay.
Rắn nhỏ đã đi một canh giờ, sao còn chưa trở về, chẳng lẽ…… Sẽ không sẽ không.
Không dám nghĩ tiếp nữa, khi nam hài định gõ cửa đi ra ngoài, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, trước mắt xuất hiện một bóng trắng, trong lòng ngực trầm xuống, con ngươi nam hài hạ xuống liền đối diện với đôi mắt ngập nước của rắn nhỏ.
“A……” Rắn nhỏ vừa muốn giơ cái đuôi cuốn bánh bao lên, thân thể lại bị nam hài bế lên, nghe tiếng tim tập cùng với hơi thở nặng nề của nam hài, rắn nhỏ sửng sốt hồi lâu.
“Ngươi rốt cuộc đã trở lại.” Nửa ngày, nam hài mới chậm rãi buông nó ra, trên mặt nghiêm túc: “Không bị người phát hiện đi?”
“Không có a, A Ngôn, ta đi nhìn bà vú, bà vú đã không có việc gì, còn có thể đứng lên đi đường.” Rân nhỏ nâng đầu, sau đó run rum bánh bao trên đuôi: “Ta mang bánh bao vè cho ngươi, A Ngôn, ngươi có đói bụng không a?”
Nam hài nhìn hai cái bánh bao kia chậm chạp không mở miệng, rắn nhỏ cho rằng hắn không thích ăn, vội vàng để bánh bao ra phía sau, “A Ngôn, ngươi thích ăn cái gì? Ta đi lấy cho ngươi.”
“Không có không thích.” Giọng nói nam hài run rẩy, nhận bánh bao, cười nói, “Ngươi đói bụng không?”
Trên thế giới này, ngoại trừ Liễu nương, chỉ có rắn nhỏ tốt với hắn như vậy.
Nam hài âm thầm thề, về sau nhất định sẽ làm rắn nhỏ và Liễu nương sống tốt.
Rắn nhỏ lắc đầu, “Ta không đói bụng, ta hai tháng không ăn gì cũng không đói bụng.”
Nó sắp tu luyện thành người, hai tháng không ăn cơm cũng sẽ không cảm thấy đói, đây là chỗ tốt của việc tu luyện.
Nam hài bán tín bán nghi, còn cho rằng rắn nhỏ đang lừa minh nhưng bộ dáng sinh long hoạt hổ của nó lại đánh mất ý niệm này.