Thẩm Ngư ấn huyệt Thái Dương, “Tôi đi về đây.”
Cô không nghĩ tới nhân thiết của nữ chủ là như vậy, tâm cảnh đã thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì hiệu ứng bươm bướm?
Giản Túc tắt nhạc, “Lại chờ một lát.”
Thẩm Ngư nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
“Trong chốc lát em sẽ biết.”
Giản Túc nói trong chốc lát thật là trong chốc lát.
Thẩm Ngư bị Giản Túc lôi ra bên ngoài, đi vào một căn phòng có màn hình theo dõi, nhìn căm phòng trong màn hình, phòng bao lúc sáng lúc tối, bên trong có hai người, một người là Hà Nhất Trạch, một người là Nhan Sanh.
Nhan Sanh biểu tình bắt đầu không bình thường, thậm chí bắt đầu cởi quần áo, mà Hà Nhất Trạch mặt vô biểu tình, nhưng cơ thể run rẩy lại bại lộ tình cảnh của hắn.
“Bọn họ làm sao vậy??” Thẩm Ngư nhìn màn hình, trừng mắt nhìn hai người hỏi Giản Túc.
Giản Túc cười cười, “Tuy rằng đạo cụ không thể tạo thành thương tổn với những NPC đó, nhưng kia ly đồ kia là do hắn uống.”
“Đồ uống??” Thẩm Ngư hồi tưởng khởi ly nước chanh mà Hà Nhất Trạch uống, sắc mặt cứng đờ, trách mắng: “Anh muốn làm gì? Giản Túc.”
“Đó là sản phẩm mới nhất vừa được nghiên cứu, một đêm xuân đỉnh cấp, không ai cũng có thể kháng cự, cho đu hắn là nam xứng thân phận cũng giống nhau.” Giản Túc khóe miệng giơ lên hưng phấn tươi cười, “Tôi đang giúp em nhìn rõ nội tâm của Hà Nhất Trạch a, hắn là dạng người gì, em chờ lát nữa sẽ biết.”
Thẩm Ngư cứ như vậy nhìn Nhan Sanh cởi quần áo cho đến khi chỉ còn lại nội y, từng bước một đi về phía Hà Nhất Trạch.
Hà Nhất Trạch như không thể động đậy, tùy ý Nhan Sanh ma sát trên người hắn.
Mỹ nhân trong ngực, liền tính là thánh nhân cũng khó tránh khỏi không động tâm, huống chi là đã uống vào đêm xuân một lần đỉnh cấp.
Thẩm Ngư đấm về phía khuôn mặt của Giản Túc, Giản Túc bị đánh khóe miệng chảy máu.
Hắn ta biết rõ thuốc kia mạnh như thế nào, còn để Hà Nhất Trạch dùng, hắn cũng chỉ là người thường, đây căn bản không phải nhìn ra nội tâm Hà Nhất Trạch, nếu là đổi thành người khác, đều như nhau.
“Lăn!” Thẩm Ngư giận không thể át, “Tôi sẽ báo cáo Chủ Thần, ạn chờ chịu xử lý đi.”
Dứt lời, Thẩm Ngư nhanh chóng rời đi.
Giản Túc xoa xoa máu bên khóa miệng, một phen giữ chặt cánh tay Thẩm Ngư, nói tiếp: “Tôi nói cũng không phải loại này.”
“Buổi sáng tôi nghe nói em bị tạt axit.”
Thẩm Ngư nhìn thoáng qua màn hình, không kiên nhẫn phủi tay, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Giản Túc bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, “Chuyện đó tôi hoài nghi là Hà Nhất Trạch làm.”
“………” Thẩm Ngư đỡ trán, “Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Luc giữa trưa, kẻ điên kia tự sát, trong miệng vẫn luôn nói tha cho tôi tha cho tôi.” Giản Túc suy nghĩ một chút, dừng một chút nói tiếp: “Tôi đi xem, thi thể rất thê thảm, toàn thân trên dưới tất cả đều là axít, sống sờ sờ bỏng chết.”
Thẩm Ngư sắc mặt dần dần cứng đờ, “Ý của anh là, Lâm Uyển Uyển định tạt axit vào tôi sau đó tự sát, đều là kế hoạch của Hà Nhất Trạch?”
Giản Túc gật đầu.
“Ha hả.” Thẩm Ngư cười lạnh, “Giản Túc a Giản Túc, chỉ mấy năm không gặp anh, nói dối lại càng ngày càng lợi hại.” Không nghĩ cùng hắn ta bậy bạ, Thẩm Ngư chạy ra phòng.
Giản Túc sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm màn hình máy theo dõi.
*
Thở hổn hển ngoài phòng bao, ngoài cửa bị khóa lại, Thẩm Ngư mở khóa, nhìn thấy một màn trong phòng, sợ hãi bao phủ nội tâm.
Ư Ư: Anh làm gì mà chị lại sợ???