Thời tiết đã chuyển lạnh, toàn thân ướt đẫm ngồi trên bồn cầu mười mấy phút, thân thể này đã lạnh đến mức run run.
Thể chất nguyên thân vốn dĩ đã không tốt, lăn lộn như vậy, không sinh bệnh đều phải sinh bệnh.
Thẩm Ngư mở cửa WC ra nhìn thấy nam sinh ở góc tường.
Bởi vì trên mặt đất trơn, đầu trực tiếp đụng vào trên tường hôn mê bất tỉnh, trán còn đang chảy máu.
Thẩm Ngư nói với hệ thống: “Rửa sạch sàn nhà đi, còn người này…… Làm hắn tỉnh lại.”
Hệ thống kinh ngạc hỏi 【 Làm hắn tỉnh lại…… Như vậy không tốt đi……】
“Nhanh lên.” Thẩm Ngư bắt đầu xõa tóc đang ướt ra, ngay sau đó cởi áo khoác trên người, hôm nay cô mặc một cái váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, trên đùi còn mặc tất da chân.
Sau đó cô dùng tay xé vải trên vai, xương quai xanh, bên hông thành mấy cái lỗ.
Nam sinh trên mặt đất bị hệ thống làm tỉnh lại, mở to đôi mắt mơ hồ, chậm rãi nhìn nhìn, liền nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt.
Mái tóc ướt đẫm dán trên má trắng nõn, đôi mắt ngập nước tựa như nai con thẹn thùng nhìn mình, nhìn xuống, bả vai trắng nõn bại lộ bên ngoài.
Nam sinh chỉ cảm thấy bụng dưới nóng như lửa đốt, một tay giữ chặt cổ tay của nữ sinh, kéo vào trong ngực.
Lúc này, cửa WC loảng xoảng một tiếng vang lớn, chỉ một cái chớp mắt, trước mặt Thẩm Ngư trước mắt, liền dán vào một lồng ngực ấm áp, đỉnh đầu truyền đến giọng nói ôn nhu: “Cậu không sao chứ?”
Thẩm Ngư nước mắt rơi như mưa, rúc vào người hắn, không tiếng động nức nở.
Mộ Cung Mặc trái tim bóp chặt, bế cô ngồi lên nắp bồn cầu, nhẹ giọng an ủi.
Lúc mở mắt, hai tròng mắt mang theo nồng đậm lệ khí, sắc mặt giận dữ nhìn nam sinh kia, lửa giận tràn ngập áp chế không được, nam sinh kia nhìn thấy tâm sinh kinh hãi, phảng phất như nhìn thấy ác quỷ, muốn rời đi.
“Đừng… Đừng tới đây!!” Nam sinh lui về phía sau sát vách tường, mạnh miệng nói: “Mày biết tao là ai không? Không cần lại đây! A a a a a!!”
Mộ Cung Mặc nắm chặt tay, chợt nắm lấy tóc của gã kéo đến vách tường đập, máu tươi nhiễm đỏ tay hắn.
“Không… Không cần.” Thẩm Ngư phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy cảnh tượng này, dạ dày quay cuồng, chịu đựng ghê tởm chạy về phía hắn.
Chạy đến bên cạnh Mộ Cung Mặc ôm lấy hai chân hắn, lắc đầu run giọng nói: “Không cần…… Sẽ chết người, Mộ Cung Mặc, không cần……”
Mộ Cung Mặc lúc này mới ngừng lại, buông lỏng tay ra, cũng không thèm nhìn tới nam sinh sống hay chết, rửa tay sạch sẽ khom người bế Thẩm Ngư lên.
Thẩm Ngư tái nhợt ngón tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn, nói năng lộn xộn lẩm bẩm: “Đừng đánh…… Cậu sẽ ngồi tù…… Đừng đánh nữa……”
Mộ Cung Mặc thân hình chấn động, nhìn khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của cô, cúi xuống ôn nhu hôn hôn trấn an, “Tôi không đánh, đừng sợ.”
Thẩm Ngư lúc này mới chậm rãi buông tay, nhắm mắt lại hôn mê.
【 Hảo cảm độ 5 sao, mở ra giá trị hắc hóa. Ký chủ không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng! 】
Hệ thống yên lặng đốt cho nam sinh trên đất một ngọn nến. Lúc vừa trói định, nó còn sợ ký chủ thiên chân, không hoàn thành được nhiệm vụ. Xem ra, đều là ảo tưởng của nó.
Ngây thơ! Là nó ngây thơ a! Thiếu chút nữa lại bị kỹ năng diễn của ký chủ lừa gạt! Vừa mới khóc lóc khổ sở kia là giả! Giả!
____________
Vote vote vote