“Nếu muốn thì ngoan một chút.”
Rắn nhỏ hơi sửng sốt, nửa ngày mới nghe rõ người hắn nói là ai.
A Ngôn bị làm sao vậy? Tại sao người này và A Ngôn giống nhau như đúc?
Quá nhiều nghi vấn làm nó không nghĩ ra, tạm thời giả vờ ngoan ngoãn, rắn nhỏ tung ta tung tăng bò đến bên cạnh hắn, áp xuống sự sợ hãi trong đáy lòng, vừa định ngẩng đầu, thân thể lại bị người bắt lấy.
Bay lên không trung, kinh hách đối diện với ánh mắt mỉm cười của nam hài, “Ngươi làm gì vậy?”
Nam hài một tay nâng thân rắn, một tay khác đang vuốt ve vảy trên người nó.
Rắn nhỏ bị sờ cả người không thoải mái, nhịn xuống sự tê dại, nó vội nói: “A Ngôn ở đâu?”
Bàn tay nam hài dừng lại, con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo, vì sao rắn nhỏ lại để ý cái loại phế vật kia như vậy?
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính khống chế thân thể nói chuyện với rắn nhỏ, thế nhưng nói ba câu thì hai câu nói về phế vật kia.
Chuyện này làm hắn sao có thể không tức giận.
“Ngươi nhắc đến hắn một câu nữa, thì sẽ không bao giờ được gặp lại hắn.”
Rắn nhỏ lập tức ngậm chặt miệng, lời người này nói là nghiêm túc.
A Ngôn yếu như vậy, căn bản không phải đối thủ của người này.
Rắn nhỏ rõ ràng biết người này có bao nhiêu lợi hại, hơi thở trên người hắn mang theo sự hủy diệt mà sắc bén, lợi hại hơn tất cả những cự thú mà nó từng thấy.
Nam hài thấy nó nghe lời, tức giận trong lòng mới bình ổn lại, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, tay hoạt động trên vảy rắn, nhắm mắt lại hấp thu thiên địa hắc ám.
Rắn nhỏ không dám động đậy, tau người nọ sờ trên người nó, làm nó vừa thoải mái vừa sợ hãi, đột nhiên thấy xuất hiên ánh sáng xanh đi qua cơ thể nó.
Ánh sáng xanh kia không có chút bất lợi nào với nó, tiểu bạch xà thử hấp thu, phát hiện thế nhưng còn mãnh liệt hơn linh khí trong rừng rậm, nó kích động không thôi, linh lực tăng trưởng với một tốc độ nó chưa bao giờ nghĩ tới.
Mí mắt nam hài nhẹ nâng, tạm dừng trên người rắn nhỏ vài giây, mắt đỏ hơi ám.
Bao nhiêu người muốn ngốc ở bên cạnh hắn, nguyên nhân chính là như thế, nhưng bao nhiêu người nghe được tên của hắn đại kinh thất sắc, thấp thỏm lo âu.
Đồ án hoa mạn đà la là tượng trưng cho người nào, thế gian này tam giới quỷ thần yêu ai không biết.
Chỉ có con rắn nhỏ ngu ngốc này không biết.
*
Rắn nhỏ bất tri bất giác ngủ say, cũng không biết là bị nam hài vuốt ngủ hay là bởi vì hấp thu nhiều linh lực.
Vừa mở mắt nhìn thấy lại là nam hài.
Nam hài cầm bút đang chép kinh Phật, một màn này làm nó hoảng hốt, tựa như mọi chuyện tối qua đều là ảo giác.
Nhưng thân thể tràn đầy linh lực nói cho nó, tối hôm qua không phải mơ.
Nam hài cảm thấy rắn nhỏ cử động, ngừng tay, rũ mắt, ôn nhu tựa như ánh nắng, “Tỉnh.”
Rắn nhỏ dùng sức chớp chớp mắt, đây là nam hài không sai, không có đồ án quỷ dị trên trán, không có đôi mắt khủng bố, đây là A Ngôn của nó!
“A Ngôn! A Ngôn!”
Nam hài cảm thấy rắn nhỏ khác thường, nghi hoặc nói, “Làm sao vậy? Tối hôm qua gặp ác mộng?”
Đôi mắt rắn nhỏ mang theo hơi nước, đầu gật gật, ủy khuất: “Ân ân! Mơ thấy ác mộng rất đáng sợ!” Mơ thấy A Ngôn biến hư, trở nên không bình thường!
Nam hài nhẹ nhàng xoa xoa vảy rắn nhỏ, an ủi: “Không sao đâu ~ không sao đâu ~”