Ánh mắt Thẩm Ngư chuyển qua người nọ, là một nữ sinh tóc vàng, áo đồng phục mở hai cúc trên, lộ ra nửa bộ ngực sữa, váy đồng phục kéo đến mức ngắn nhất vó thể, đùi thon dài hấp dẫn ánh mắt.
“Chị Ngư ~ chị Ngư ~” Tiếng nữ sinh gọi rất lớn, làm vài người bên cạnh tỉnh lại, nâng đầu nhìn về phía này.
“Chị cái gì a! Nói nhỏ chút!” Thẩm Ngư thấp giọng mắng một tiếng, vội nhìn về phía Hà Nhất Trạch, phát giác hắn không thấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Nữ sinh này tên Lâm Uyển Uyển, tên rất dịu dàng, kỳ thật đặc biệt phong tao, thích thông đồng cùng nam sinh, cũng là nữ phụ trong cốt truyện, gây sóng gió xùng nguyên thân, là trợ công đẩy mạnh cảm tình cho nam nữ chủ.
Lâm Uyển Uyển hạ giọng, nói: “Em lại nhìn thấy tiện nhân kia ở bên cạnh anh Lý, chị Ngư, chị đi xem sao?”
Tiện nhân là một nữ phụ thích Lý Thanh Sâm.
“Không đi.”
“Không đi?” Lâm Uyển Uyển thanh âm nhịn không được nâng lên, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Ngư mới thấp lại, “Chị Ngư, Lý Thanh Sâm a.”
Thẩm Ngư duỗi duỗi người, lắc đầu nói: “Tôi nói không đi là không đi, cô cũng đừng đi trộn lẫn.”
Lâm Uyển Uyển kinh ngạc há miệng thở dốc, bán tín bán nghi nói: “Vậy chị cũng đừng hối hận, Lý Thanh Sâm chạy theo người khác, đừng khóc.”
“Tùy……” Chưa nói xong, Thẩm Ngư trước mắt xẹt qua gì đó, đột nhiên đứng lên, “Đi đi đi!”
Nếu làm Lý Thanh Sâm đến với nữ phụ kia, vậy hắn cùng Nhan Sanh sẽ không có tình cảm, mà Nhan Sanh còn thích Hà Nhất Trạch, không được không được!
Thẩm Ngư nhấc chân cùng Lâm Uyển Uyển ra phòng học.
Hà Nhất Trạch ngồi ở phía trước bỗng nhiên quay người lại, nhìn thoáng quabThẩm Ngư, mặt vô biểu tình xoay người, tiếp tục đọ sách.
*
Đi vào giữa sân bóng rổ.
Lý Thanh Sâm thích chơi bóng rổ, giữa trưa đều chơi, ánh nắng tháng 5 không quá nóng, nhưng ở ngoài trời lâu cũng rất nóng.
Trên sân bóng rổ mười mấy người mặc đồng phục thể dục, chạy nhanh dưới ánh mặt trời, mồ hôi như mưa, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt, anh truy tôi đuổi.
Đội của Lý Thanh Sâm rõ ràng đang dẫn đầu, đánh đối phương liên tiếp lui lại, khiến cho nữ sinh hưng phấn thét chói tai.
Thẩm Ngư cùng Lâm Uyển Uyển đi đến bên trong cùng, liền nhìn thấy một nữ sinh đưa nước cho Lý Thanh Sâm.
“Thanh Sâm, cho cậu.” Nữ sinh kia lớn lên thanh thuần, khuôn mặt đỏ bừng, lòng bàn tay cầm chai nước đưa cho Lý Thanh Sâm.
Người bên cạnh Lý Thanh Sâm sôi nổi huýt sáo, ngươi đâm ta ta đâm ngươi xô đẩy.
Thẩm Ngư còn chưa mở miệng, đã bị Lâm Uyển Uyển đẩy lên phía trước, lảo đảo vài bước, đi đến trước mặt bọn họ.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, ánh mắt dao động giữa ba người.
Ai mà không biết thanh mai của Lý Thanh Sâm thích cậu, cũng chỉ Lý Thanh Sâm coi cô là em gái.
Thẩm Ngư trong lòng có khổ mà không nói được, nửa ngày, cười hì hì đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lý Thanh Sâm nói: “Thanh Sâm, cậu chơi bóng rổ rất lợi hại”
Lý Thanh Sâm khóe miệng cong lên, cười cười gật đầu.
Thẩm Ngư thập phần xấu hổ, nữ sinh đưa nước chân tay luống cuống nhìn bọn họ, những người bên cạnh đều nhìn cô ấy, muốn xem náo nhiệt.
“Cái kia…… Đưa tớ đi tới quán trà sữa được không? Tớ mời cậu uống trà sữa.”
._______.
Vote vote vote❤❤❤