Nhị Nữu cũng không nhìn thấy Lý Tiểu Ngư thiếu chút nữa ngã xuống, lau cửa sổ xong đã nghe thấy Nghiêm Viêm mắng Tiểu Ngư, không khỏi lo lắng đề phòng, chỉ sợ Nghiêm Viêm đánh Tiểu Ngư, nếu là như vậy, mình và Tiểu Ngư đều không phải là đối thủ của Nghiêm Viêm.
Lý Tiểu Ngư vắt giẻ lau, nói: “Tớ thiếu chút nữa thì ngã, là hắn đã cứu tớ.”
Nhị Nữu nghe xong sửng sốt, “Cậu xác định là Nghiêm Viêm cứu cậu?” Sao có thể! Nghiêm Viêm ước gì Lý Tiểu Ngư chết vài lần, sao lại cứu.
Lý Tiểu Ngư gật đầu, nói sang chuyện khác: “Cậu lau xong rồi sao?”
“Lau xong rồi.”
*
Hà Phương càng ngày càng vội, có đôi khi cơm sáng cũng không kịp làm, bèn mua bánh quẩy bánh bao, khi Lý Tiểu Ngư dậy Hà Phương đã ra cửa.
Căn nhà trống rỗng Lý Tiểu Ngư cũng không muốn ở lâu, cầm bánh bao trên bàn rồi đi ra ngoài.
Đi tới bờ ruộng quen thuộc, nhìn thấy vài người đang đi phía trước, rất nhiều học sinh đều phải đi qua bờ ruộng này, bởi vì đây là đường gần nhất.
Sáng sớm, không như những ngày khác, mang theo tia lạnh lẽo, mặc quần áo ngắn tay Lý Tiểu Ngư có hơi lạnh, bánh bao để lâu đã hơi lạnh, cắn một miếng phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động, thân thể bị đè xuống đất, bánh bao trong tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Người đè trên người cô có mái tóc dài, vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, dơ hề hề lại trắng nõn, con ngươi màu xám, trống rỗng không ánh sáng, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Tiểu Ngư.
Người nọ rất đẹp, gần như vậy, Lý Tiểu Ngư phát hiện hắn cũng không phải nữ, mà là nam, khuôn mặt sắc bén, lông mày như vẽ, rõ ràng, cũng là màu xám.
Lý Tiểu Ngư không nhúc nhích, hắn cũng không nhúc nhích.
Nhưng mà cổ họng phát ra tiếng ngao ô khàn khàn, đáy mắt xẹt qua một tia máu, đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ ăn.
Bàn tay Lý Tiểu Ngư cầm bánh bao giật giật, đưa bánh bao tới trước mặt hắn, “Ăn đi.”
Dù sao cô đã ăn no.
Bàn tay hắn đánh bay bánh bao trong tay cô, cúi đầu cắn vào cổ Lý Tiểu Ngư, gào rống giống như muốn nuốt xuống một miếng thịt.
Hắn đã một tháng không ăn, người này là đồ ăn, là đồ ăn của hắn.
Nhặt được hạt châu đều là đồ ăn của hắn.
Cổ Lý Tiểu Ngư rất đau, đẩy đẩy người kia: “Cậu không thích ăn bánh bao, tôi mua cái khác, cậu đừng cắn tôi.”
“Đau.”
Ban đầu quyết tâm muốn cắn chết cô đột nhiên ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ngập nước của cô, bỗng nhiên không muốn ăn nữa.
Không, không ăn sẽ đói chết.
“Đôi mắt của cậu thật là đẹp.” Lý Tiểu Ngư hoàn toàn không cảm thấy nguy hiểm, đầu ngón tay cách mắt hắn rất gần, lẳng lặng nhìn hồi lâu, nói: “Nhưng tôi phải đi học, cậu có thể đứng lên không?”
Hắn đứng lên, tóc dài rũ đến vai, nhìn từ xa, giống như mỹ nhân trong tranh.
Lý Tiểu Ngư có chút luyến tiếc rời đi, cô muốn làm bạn với hắn đôi mắt đẹp làm cô muốn nhìn nhiều hơn, trước nay cô chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy.
“Giữa trưa tan học tôi sẽ tới tìm cậu, dẫn cậu đi ăn ngon.” Lý Tiểu Ngư nói.
Hắn không nói gì, cúi đầu không biết suy nghĩ chuyện gì.
Lý Tiểu Ngư cho rằng bọn họ đã thống nhất rồi, còn nhìn hắn một lần trước khi đi.