Thẩm Ngư khẩn trương dời ánh mắt, nhận thưởng xong đi xuống dưới, vừa mới đi ra người nọ đã chạy tới đây, thở hổn hển tặng hoa.
"A Ngư giỏi quá." Mộ Cung Mặc môi mỏng cong lên, làm người tâm động.
Thẩm Ngư nhìn hắn như nhìn quái vật, nam chính a, thiết lập tính cách lãnh khốc của anh đã phá thành mảnh nhỏ.
Thẩm Ngư cũng không nhận bó hóa đó, nhìn hắn trong chốc lát, mới nói: "Mộ Cung Mặc, ngày đó cảm ơn cậu, nhưng cậu không cần chọc ghẹo tôi như vậy, cậu muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần không phải việc quá đáng."
Trong suy nghĩ của nguyên thân, Mộ Cung Mặc làm như vậy là đùa bỡn tình cảm của cô, cô không cho rằng mình có thể mê hoặc Mộ Cung Mặc, chuyện này không có khả năng.
Mộ Cung Mặc sắc mặt cứng lại, "Em cho rằng tôi đang đùa?"
Thẩm Ngư nâng đầu nhìn hắn, không lùi bước, "Không phải sao?"
【 Ách... Ký chủ, ngươi OOC rồi a! Chú ý a. 】
Thẩm Ngư: Còn chú ý cái rắm, mi nhìn Mộ Cung Mặc như là một người khác vậy, dù sao là thế giới đầu, không trừng phạt.
【 Được rồi, ký chủ......】
Có hệ thống gật đầu, Thẩm Ngư không muốn giả vờ thêm nữa, trước kia công lược nam chủ cũng không mệt như vậy.
"Mộ Cung Mặc, chúng ta ai đi đường của người nấy." Thẩm Ngư xoay người rời đi.
Đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt tỏa sáng.
Mộ Cung Mặc đôi mắt sáng đến dọa người, tới gần cô một bước, giọng nói ôn nhu: "A Ngư, em như vậy càng đáng yêu, lúc tôi uống say em cũng như vậy đúng không? Vì sao lúc đó tôi không có ký ức, quên mất chuyện chúng ta lúc nhỏ."
Thẩm Ngư nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, nghĩ mà sợ lui lại mấy bước, nam chủ vừa rồi nói... Nói cái gì?
Hệ thống! Không phải là ảo giác chứ?
【 Tôi... Tôi cũng nghe thấy, ký chủ, nam chủ bộ dáng thật là khủng khiếp, hay là... cô chạy nhanh trốn đi. 】
Thẩm Ngư rảo bước chạy nhanh, nháy mắt biến mất trước mặt hắn.
Mộ Cung Mặc đôi mắt hẹp dài hơi nhắm lại, khóe miệng nhịn không được cong lên.
A Ngư, em không giả vờ trước mặt tôi có phải chứng tỏ rằng em thích tôi hay không?
Thật vui vẻ a.
*
Trong phòng học, Thẩm Ngư ngồi vào trên ghế, chống đầu như đang nhìn ngoài cửa sổ, kỳ thật là đang nói chuyện với hệ thống.
"Hệ ca, Mộ Cung Mặc không phải cũng là người xuyên qua các thế giới chứ?"
【 Không... Không phải đâu. 】
"Nói lại, lần trước tôi hỏi Mộ Cung Mặc ngủ hay không ngủ, mi nói ngủ! Xem xem, hắn căn bản không ngủ!" Thẩm Ngư tưởng tượng tới đó liền ngứa răng.
【 Người ta cũng không biết mà, hệ thống kiểm tra không ra hắn có phải là người xuyên qua các thế giới hay không, bất quá lần trước cũng nói không có gì bất thường a......】
Thẩm Ngư sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, mới nói: "Có phải hắn cấp cao nên kiểm tra không được?"
【 Sẽ không, cấp bậc cao tôi cũng có thể kiểm tra được. 】
"Được rồi được rồi, mi còn có tác dụng gì!" Thẩm Ngư dỗi.
Hệ thống ủy khuất bẹp bẹp miệng.
Cốt truyện đã hơn một nửa, hắc hóa giá trị không có chút tiến triển gì.
"Thẩm Ngư!"
Bên tai vang lên một giọng nói, Thẩm Ngư ngước mắt, đối diện với khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
【...... Đây là bạn ngồi cùng bàn. 】